Chương 210: Thượng Cổ Trấn Áp, Tiếng Thú Rống Dưới Lòng Đất

Vô Tận Thần Công

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dương Thạc nghe hiểu lời Huyết Phi nói, mấy tiếng kêu vừa rồi ý bảo Hồng Phi, Lục Thúy chưa chết.

Nhưng lúc ở trong sơn động thì Dương Thạc cảm giác rõ ràng Hồng Phi, Lục Thúy đã tan rã khí huyết, sự sống.

Nhưng mà…

Dương Thạc không thấy xác Hồng Phi, Lục Thúy trong sơn động.

Chỉ cần không có thi thể thì mọi chuyện đều có khả năng.

Dương Thạc vọi hỏi Huyết Phi:

– Huyết Phi, hai nàng Hồng Phi, Lục Thúy hiện đang ở đâu?

Huyết Phi kêu ai tiếng:

– Gru! Gru! Gru!

– Gru! Gru! Gru!

Huyết Phi vỗ cánh, xoay người bay sâu trong sơn cốc.

– Ở trong sơn cốc này?

Dương Thạc vội phát động Thập phương cà sa nhanh chóng bay theo sau Huyết Phi vào sâu trong sơn cốc.

Sâu trong sơn cốc, chỗ xác thượng cổ Huyền Ưng, Hắc Hùng, Huyết Phi bay tới gần thì khép cánh lại, đáp xuống bên xác thượng cổ Huyền Ưng. Huyết Phi ngồi xổm trên xác thượng cổ Huyền Ưng, nhìn cái hố to trước ngực, kêu với t.

Dương Thạc kinh ngạc, mắt lộ tia nghi hoặc:

– Ở bên trong? Trong ngực xác thượng cổ Huyền Ưng?

Dương Thạc theo Huyết Phi chui vào ngực xác thượng cổ Huyền Ưng.

Trong góc sáng sủa trải rộng máu của xác thượng cổ Huyền Ưng, hình thành một huyết trì nhỏ. Trong huyết trình bềnh bồng một bóng dáng nho nhỏ.

Quần áo đỏ, mắt nhắm nghiền, mặt hơi hồng hào.

Máu xác thượng cổ Huyền Ưng ở xung quanh không ngừng tẩm bổ thân hình nhỏ xinh.

Đúng là Hồng Phi!

Huyết Phi kêu lên:

– Gru! Gru! Gru!

Huyết Phi lắc người chui vào trong huyết trì, lăn lộn.

Dương Thạc có thể rõ ràng cảm giác được khí huyết trong huyết trì không ngừng dung nhập vào Huyết Phi, tăng thực lực cho nó.

Máu này đều liên thông với huyết mạch xác thượng cổ Huyền Ưng.

Ẩn chứa nhiều lực lượng khí huyết.

Dương Thạc hỏi Huyết Phi:

– Sau khi Hồng Phi bị người đánh thương thì sự sống, khí huyết trong cơ thể tan rã hết, ngươi đặt các nàng vào huyết trì, dùng khí huyết bên trong tẩm bổ cho các nàng?

Huyết Phi gật đầu, nói:

– Gru! Gru! Gru!

Lòng Dương Thạc máy động:

– Dùng khí huyết huyết trì tẩm bổ, chữa trị thân thể tàn phá của Hồng Phi? Bình thường thì huyết mạch thượng cổ Huyền Ưng và Hồng Phi khác nhau hoàn toàn, không có khả năng chữa trị thân thể nàng. Nhưng mọi sự không có tuyệt đối, huyết mạch Hỏa La Mã và Tuyết Sơn Bạch Hổ cũng khác biệt rất lớn chẳng phải có thể sinh ra hỏa la phiên sơn thú sao?

– Chỉ cần khí huyết đủ cường, hết thảy đều có khả năng!

Dương Thạc thầm nghĩ:

– Thực lực của thượng cổ Huyền Ưng còn mạnh hơn cả Võ thánh, khí huyết của nó rất mạnh, tính bao dung mạnh, dung nhập vào người Hồng Phi, tẩm bổ, chữa trị gân cốt, gan bị hao tổn là hoàn toàn có thể.

Khí huyết siêu cường thậm chí có thể thiên biến vạn hóa, siêu thoát huyết mạch trói buộc.

Khí huyết của xác thượng cổ Huyền Ưng cách thiên biến vạn hóa còn có chênh lệch, ít nhất cường đại hơn khí huyết của Hỏa La Mã và Tuyết Sơn Bạch Hổ gấp ngàn lần, vạn lần.

Khí huyết Hỏa La Mã và Tuyết Sơn Bạch Hổ còn có thể dung hợp thì khí huyết của xác thượng cổ Huyền Ưng tất nhiên có thể dung hợp với khí huyết người.

Bây giờ Hồng Phi nằm trong huyết trì không phải là Hồng Phi ban đầu.

Ít nhất huyết mạch biến đổi lớn.

Hồng Phi dung hợp huyết mạch xác thượng cổ Huyền Ưng, bây giờ nàng không thể xem như Hồng Phi ban đầu.

Biến đổi bản chất huyết mạch rồi.

Giống như hỏa la sơn phiên thú, không xem như hỏa La Mã, cũng không xem như tuyết sơn bạch hổ, mà là một giống loài hoàn toàn mới. Bây giờ Hồng Phi tuy không tính là giống loài mới nhưng ít nhất huyết mạch không đơn giản như người bình thường. Trong sinh mệnh của Hồng Phi có dấu vết Huyền Ưng.

Dương Thạc nhìn thân hình Hồng Phi, thở hắt ra:

– Phù.

– Có huyết mạch Huyền Ưng cũng không sao.

Dương Thạc không bài xích trên người Hồng Phi tăng huyết mạch Huyền Ưng.

Buồn cười, ngay cả Huyết Phi là Huyền Ưng chân chính mà Dương Thạc còn xem nó như đệ đệ, muội muội, huống chi là Hồng Phi chỉ dung hợp một phần huyết mạch Huyền Ưng, nói chính xác ra vẫn còn là nhân loại.

Lòng suy ngĩ, Dương Thạc nhíu mày nói:

– Nhưng mà…

Dương Thạc thấy rất nghi hoặc hỏi:

– Ta cảm giác khí huyết xác thượng cổ Huyền Ưng tiến vào cơ thể Hồng Phi trên cơ bản đã chữa trị thân thể nàng tốt rồi, tại sao đến bây giờ Hồng Phi còn chưa tỉnh lại?

Dương Thạc nghe tiếng Huyết Phi kêu lên:

– Gru! Gru! Gru!

– Gru! Gru! Gru!

Dương Thạc nghe Huyết Phi kêu thì nhíu mày nói:

– Cái gì? Ngươi nói là lúc tìm được thân thể Hồng Phi, Lục Thúy thì các nàng đã bị đám võ giả Ni La quốc giết, thần hồn, ý niệm đều tan biến sao?

Hiểu ý Huyết Phi xong mặt Dương Thạc biến cực kỳ trầm trọng.

Sau khi người chết thì khí huyết, sự sống nhanh chóng trôi qua, không thể tái chịu tải thần hồn ý niệm, lúc này thần hồn ý niệm sẽ thoát ly thân thể bềnh bồng trong thiên địa. Nếu ở một nơi ấm khí nặng, không khí không lưu thông thì có lẽ thần hồn ý niệm còn giữ lại được, đa số tình huống bị gió thổi, nắng chiếu là thần hồn ý niệm sẽ tan biến.

Trừ phi là người tu luyện có thành, thần hồn cứng cỏi vô cùng mới sẽ không dễ dàng bị đánh tan.

Thậm chí là thượng cổ đại năng, thần hồn như thực chất bay dưới ánh nắng cũng không thành vấn đề.

Võ thánh cường đại không cách nào đánh tan đi.

Hồng Phi, Lục Thúy chỉ là đẳng cấp luyện khí.

Sự sống trôi khỏi thân thể thì chắc chắn thần hồn ý niệm thoát ly cơ thể.

Huyết Phi có thể mang thân hình Hồng Phi, Lục Thúy về nhưng không thể mang theo thần hồn ý niệm, bởi vậy thiếu đi thần hồn ý niệm, dù thân thể Hồng Phi, Lục Thúy được chữa trị nhưng vẫn không tỉnh lại.

Thân thể Hồng Phi, Lục Thúy giống như thân thể Ẩn Giao Vương lúc trước.

Xem như còn sống, trên thực tế mất thần hồn ý niệm là chết. Xác thượng cổ Huyền Ưng, Hắc Hùng thân thể cũng là bất tử bất diệt, nhưng vì thiếu linh hồn nên không thể tính còn sống!

– Hồng Phi, Lục Thúy… Thật sự đã chết rồi sao?

Lòng Dương Thạc lạc lõng.

Trong huyết trì xác thượng cổ Huyền Ưng có Hồng Phi, Lục Thúy thì ở trong xác thượng cổ Hắc Hùng, chỗ ấy cũng có huyết trì.

Dương Thạc ra khỏi xác thượng cổ Huyền Ưng, nhìn Lục Thúy, tình huống giống như Hồng Phi.

Thần hồn tiêu tán, sợ là trọn đời khó có thể tỉnh lại, không khác gì đã chết.

Đương nhiên Dương Thạc không chịu buông tha:

– Còn thân thể thì vẫn còn hy vọng.

– Đúng rồi, các nàng bị đánh chết trong sơn động, tuy thần hồn ý niệm tan tác nhưng chắc ở gần sơn động. Nếu mang xác Hồng Phi, Lục Thúy vào trong sơn động thì nói không chừng có thể hấp dẫn thần hồn, cứu tỉnh lại.

Trong đầu Dương Thạc toát ra một ý nghĩ.

Thần hồn ý niệm dù là cường giả Võ thánh cũng không hiểu rõ, nắm chắc được.

Nhưng Dương Thạc đoán thần hồn ý niệm của Hồng Phi, Lục Thúy tan tác gần sơn động, đến quanh đó có lẽ sẽ tìm ra, cứu tỉnh các nàng được.

Dương Thạc thầm nghĩ:

– Mau lên, đến gần sơn động kia nhìn xem!

Muốn đến gần sơn động thì tốt nhất là mang theo xác Hồng Phi, Lục Thúy.

Thân thể Hồng Phi, Lục Thúy tẩm bổ trong xác thượng cổ Huyền Ưng, Hắc Hùng, mang thân thể các nàng chẳng bằng mang luôn xác thượng cổ Huyền Ưng, Hắc Hùng.

Dương Thạc hỏi thẳng Huyết Phi:

– Huyết Phi, bây giờ ta nắm giữ Thập phương cà sa, bên trong có không gian vài trăm dặm, ta muốn bỏ xác thượng cổ Huyền Ưng vào không gian luôn mang theo trên người. Kể từ đó, ngươi có thể tùy thời tu luyện trong không gian, cũng tiện cho các ngươi kề vai chiến đấu hơn, thấy sao?