Chương 23: Huyền Ưng Đột Phá

Vô Tận Thần Công

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dương Thạc cầm hai viên đan dược ngửi, lập tức đoán ra hai viên đan dược đúng là tôi thể đan.

Tôi thể đan không tính là đan dược quý giá gì.

Dương Thạc ở trong Trấn Quốc Công phủ từng thấy tôi thể đan hai lần, công hiệu lớn nhất của đan dược đó chính là tôi luyện thân thể, bảo hộ kinh mạch, khiến võ giả có thể mạnh mẽ vận chuyển chân khí trùng kích huyệt khiếu. Một viên tôi thể đan có thể giúp cho một võ giả đánh mở một huyệt khiếu.

Tuy nhiên, dù công hiệu rõ rệt nhưng tác dụng phụ của tôi thể đan cũng rất lớn.

Sau khi ăn vào tôi thể đan sẽ có nhiều cặn đan dược sót lại trong người, ảnh hưởng sau này tu luyện, đột phá, muốn rửa sạch cặn đan dược thì hơi rắc rối.

– Lý Trung có tôi thể đan? Hèn chi hắn có thể xông mở huyệt khiếu cuối cùng, đi vào đỉnh tôi thể.

Dương Thạc thấy hai viên tôi thể đan liền hiểu tại sao Lý Trung có thể đi vào đỉnh tôi thể.

Lý Trung sớm đả thông ba mươi lăm chỗ huyệt khiếu trong người, chỉ kém một cái cuối là có thể đi vào đỉnh tôi thể. Tiếc rằng huyệt khiếu cuối cùng làm Lý Trung hao tốn hai mươi năm vẫn không đả thông được. Nếu như có tôi thể đan, lợi dụng tôi thể đan mạnh mẽ đả thông huyệt khiếu cuối cùng thì đương nhiên đơn giản nhiều.

– Tôi thể đan này chắc là mẹ cả ban thưởng cho Lý Trung.

– Dương Thạc lấy hai viên tôi thể đan, sắc mặt âm trầm.

Mẹ cả ban thưởng tôi thể đan cho Lý Trung vào lúc này, giúp đỡ lão đả thông huyệt khiếu, đi vào đỉnh tôi thể, ý định gì không cần đoán cũng biết.

– Tôi thể đan này không có tác dụng với ta, cất vào đã.

Dù tôi thể đan có thể cho võ giả mạnh mẽ đả thông huyệt khiếu nhưng đối với Dương Thạc thì không có tác dụng gì.

Dương Thạc phát hiện hắn tu luyện công pháp có độ phù hợp cao thì gần như không gặp bình cảnh. Chỉ cần tích lũy đủ chân khí để chấn động, trùng kích huyệt khiếu thì sau một đoạn thời gian, huyệt khiếu trong người sẽ được đả thông suôn sẻ, không có tình huống huyệt khiếu thông. Bởi vậy tôi thể đan đối với Dương Thạc gần như là không có tác dụng gì. Nếu ăn vào tôi thể đan, cặn đan dược ở lại trong người sẽ tạo thành trở ngại không cần thiết cho Dương Thạc tu luyện.

Đối với Dương Thạc thì giá trị của tôi thể đan thậm chí không bằng cúc văn cương chủy.

– Gru gru gru gru gru!

– Gru gru gru gru gru!

Đang lúc Dương Thạc định cất đi hai viên tôi thể đan thì nghe Huyền Ưng kêu.

Huyền Ưng đập cánh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai viên tôi thể đan.

Thấy bộ dạng của Huyền Ưng thì Dương Thạc lập tức hiểu được ý của nó:

– A? Ngươi muốn hai viên tôi thể đan này?

Huyền Ưng vội gật đầu, cổ duỗi ra mổ một viên tôi thể đan trong tay Dương Thạc, lại mổ một cái, nó nuốt luôn viên tôi thể đan còn lại.

Nuốt xong hai viên tôi thể đan, Huyền Ưng thu cánh lại, rúc cổ, nheo đôi mắt, bắt đầu tu luyện.

Dương Thạc thấy tình hình này thì hơi kinh ngạc:

– Huyền Ưng này muốn mượn tôi thể đan để tu luyện?

– Cũng đúng, loài ưng có thể chất cường đại, dù nuốt rắn độc cũng có thể xếp độc ra ngoài người, không chịu ảnh hưởng gì. Tạp chất bên trong tôi thể đan đối với cường giả võ đạo là rắc rối bòng bong, nhưng với Huyền Ưng thì không tính là gì. Huyền Ưng dễ dàng bài xích ra chút tạp chất này, sẽ không tạo thành ảnh hưởng với nó.

Dương Thạc nghĩ tới thể chất đặc biệt của loài ưng thì cảm thấy cho Huyền Ưng nuốt vào hai viên tôi thể đan là thích hợp nhất.

Vốn sau khi đột phá tôi thể cao giai thì Dương Thạc muốn trở về Trấn Quốc Công phủ, lựa chọn công pháp tu luyện.

Tiếc rằng sau khi đột phá thì Dương Thạc gặp gỡ Lý Trung.

Bây giờ Huyền Ưng nuốt vào tôi thể đan, bắt đầu tu luyện, bây giờ Dương Thạc không tiện bỏ mặc nó rời đi.

– Cũng được, tại đây canh giữ hai ngày, chờ ngươi tu luyện xong ta lại về phủ.

Dương Thạc nghĩ như vậy, dứt khoát khoanh chân ngồi bên cạnh Huyền Ưng, hộ pháp ch ốn.

Huyền Ưng tu luyện liên tục ba ngày.

Trong ba ngày này Huyền Ưng xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất. Đầu tiên là hình thể, vốn khi Huyền Ưng nằm sấp thì độ cao chỉ tới eo Dương Thạc, giương canh rộng khoảng một trượng. Bây giờ Huyền Ưng tăng vọt thể hình, cao cỡ vai Dương Thạc. Nếu giương đôi cánh thì cao ít nhất một trượng rưỡi.

Thêm nữa lông chim Huyền Ưng biến đổi rõ ràng, từ xanh đen chuyển biến thành đen như mực, không còn nửa cọng lông màu hỗn độn.

Mỏ nhọn, vuốt bén biến giống như tinh cương tạo ra, ánh sáng chớp lóe.

Quan trọng nhất là khí thế của Huyền Ưng mạnh hơn lúc trước nhiều. Thực lực tôi thể cao giai, Dương Thạc ở trước mặt Huyền Ưng mà chẳng thấy chút áp lực. Bây giờ Huyền Ưng phát ra khí thế không kém gì Lý Trung, làm Dương Thạc thấy tim đập nhanh. Không cần nghĩ cũng biết, một khi Huyền Ưng tu luyện xong, có chút thực lực thì sẽ từ tôi thể cao giai một hơi đột phá tới đỉnh tôi thể.

Lý Trung ăn một viên tôi thể đan đột phá tới đỉnh tôi thể, bây giờ Huyền Ưng ăn hai viên tôi thể đan thì cũng đi vào đỉnh tôi thể.

Hoàng hôn ngày thứ ba Huyền Ưng tu luyện, Dương Thạc cảm giác trên người nó phát ra khí thế hùng hồn.

Ngay sau đó, Huyền Ưng chợt mở mắt ra.

– Gru gru gru gru gru!

Một tiếng hú hưng phấn vang lên, Huyền Ưng rụt cổ, duỗi người, hai cánh phạch giương ra, các cơ trên người ma sát phát ra tiếng vù vù.

Vù vù vù vù!

Hai cánh rộng vỗ đập, dấy lên cuồng phong trên vách núi, sau đó Huyền Ưng bay lên trời.

– Gru gru gru gru gru!

– Gru gru gru gru gru!

– Gru gru gru gru gru!

Huyền Ưng xoay quanh trên trời, hưng phấn hú.

– Gru gru gru gru gru!

– Gru gru gru gru gru!

– Gru gru gru gru gru!

– Gru gru gru gru gru!

– Gru gru gru gru gru!

– Gru gru gru gru gru!

– Gru gru gru gru gru!

– Gru gru gru gru gru!

Trong rừng cây gần đó, một số loài chim bị tiếng kêu của Huyền Ưng chấn nhiếp, hoảng loạn rít, đập cánh bay ra xa.

Dương Thạc ngẩng đầu nhìn Huyền Ưng trên bầu trời, mừng cho nó:

– Huyền Ưng đã đột phá tới đỉnh tôi thể?

Mấy ngày nay tiếp xúc, lần hợp tác trong hang lớn, một người một ưng đã thành lập tình hữu nghị thâm sâu. Bây giờ Huyền Ưng đột phá, Dương Thạc cảm thấy là chuyện đáng hân hoan.

Huyền Ưng xoay quanh nửa canh giờ mới lại đáp xuống vách núi.

– Gru gru gru gru gru!

– Gru gru gru gru gru!

Huyền Ưng ngồi xổm trước mặt Dương Thạc, kêu lên, dùng mỏ nhọn chĩa vào lưng mình.

– Huyền Ưng kêu ta đi lên?

Dương Thạc ôm nghi hoặc leo lên lưng rộng của Huyền Ưng, chính lúc này, đôi cánh nó mạnh rung lên, bay lên trời, lao nhanh hướng Trấn Quốc Công phủ phía nam.

– Huyền Ưng muốn đưa ta về Trấn Quốc Công phủ?

Dương Thạc ngồi trên tấm lưng rộng của Huyền Ưng, hai tay ôm cổ nó, lòng rất hưng phấn, dù gì đây là lần đầu tiên hắn bay trên trời.

– Tốc độ nhanh quá, cứ tiếp tục như vậy thì cùng lắm nửa ngày sau là ta sẽ trở về Trấn Quốc Công phủ. Nếu ta đi trong núi rừng thì cần ít nhất năm ngày mới về được.

Mặc dù ở trên vách núi ba ngày nhưng Dương Thạc có thể trước một ngày chạy trở về Trấn Quốc Công phủ, không bỏ lỡ chút thời gian.