Chương 29: Áp Phục Huyền Ưng Làm Sủng Thú

Vô Tận Thần Công

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hỏa diễm quả không tính là thiên tài địa bảo mạnh mẽ gì.

Trái cây này dù ẩn chứa dương khí hùng hồn nhưng thật là hơi bá đạo, nếu thực lực dưới tôi thể cao giai nuốt vào hỏa diễm quả thì không cách nào chịu đựng dương khí cuồng bạo bên trong, cuối cùng sẽ bị đốt cháy kinh mạch trong người. Không chiêms được ích lợi gì, ngược lại tổn thương bản thân.

Chẳng sợ thực lực đạt tới tôi thể cao giai, ăn vào hỏa diễm quả cũng chưa chắc được tới ích lợi.

Đầu tiên là cường giả võ đạo tu luyện công pháp đặc tính âm căn bản không cách nào luyện hóa dương khí cuồng bạo bên trong.

Chỉ có giống như Dương Thạc tu luyện Lục Dương Quyết mới trên diện rộng hấp thu luyện hóa dương khí trong đó cho mình sử dụng.

Lúc trước Dương Thạc tu luyện Huyền Ưng Kình sự thật thì cũng là thiên hướng dương tính, bởi vậy sau khi chiêms được hỏa diễm quả thì Huyền Ưng mới đem tới cho Dương Thạc dùng.

Dương Thạc khoanh chân ngồi tu luyện, chớp mắt một khắc trôi qua.

Cảm giác nóng cháy trong người biến mất, Dương Thạc chợt mở mắt ra, thở ra một hơi.

– Dương khí thật cường đại, ta chỉ hút ba phần dương khí bên trong hỏa diễm quả, còn lại bảy phần tán đi mất. Cho dù chỉ hấp thu ba phần dương khí thì cũng tương đương với ba ngày ta khổ tu.

Lục Dương Quyết là một loại chí cương chí dương trong thấp giai công pháp, thoát thai từ Cử Dương Huyền Công, cho nên hiệu suất chuyển hóa dương khí của Lục Dương Quyết thậm chí vượt qua đa phần thấp giai công pháp, đủ để so sánh với cao giai công pháp.

Nhưng dù là vậy thì Dương Thạc vận chuyển Lục Dương Quyết chỉ mới hấp thu ba phần dương khí bên trong hỏa diễm quả.

Nếu như Dương Thạc không tu luyện Lục Dương Quyết mà chỉ có Huyền Ưng Kình, có thể hấp thu một phần dương khí bên trong hỏa diễm quả đã là rất khá.

– Ăn một viên hỏa diễm quả tương đương với ta khổ tu ba ngày, chỗ này có tám viên hỏa diễm quả, nếu ăn hết thì tương đương với thành quả khổ tu hai mươi bốn ngày.

Mặc dù hỏa diễm quả kém hơn Huyết Tinh Thạch Nhũ nhưng tích tiểu thành đại, hiệu quả rất rõ ràng.

Tám viên hỏa diễm quả tương đương với hai mươi bốn ngày khổ tu. Lúc trước Dương Thạc mất một tháng bước vào đến tôi thể cao giai, hiện tại tiến tới đỉnh tôi thể. Dương Thạc cảm thấy mình cần ít nhất năm tháng mới tiến vào đỉnh tôi thể, chẳng sợ có Huyết Tinh Thạch Nhũ phụ trợ cũng cần hai tháng rưỡi.

Có tám hỏa diễm quả tiết kiệm hai mươi bốn ngày khổ tu, không tới hai tháng là Dương Thạc có thể đi vào đỉnh tôi thể.

– Huyền Ưng, lần này đa tạ ngươi!

Dương Thạc vươn tay sờ đầu Huyền Ưng, nói cảm ơn.

– Gru gru gru gru gru!

– Gru gru gru gru gru!

Huyền Ưng vỗ cánh, kêu lên, liếc ngao khuyển, lại nhìn sâu trong Yến sơn, hướng bắc, kêu rù rù.

Dương Thạc nhanh chóng hiểu ý Huyền Ưng:

– A? Ngươi nói là ngươi dùng hỏa diễm quả không có tác dụng lớn. Ngươi tiêu hao hết Huyết Tinh Thạch Nhũ rồi, kêu ta cùng ngươi trộm chút Huyết Tinh Thạch Nhũ nữa?

Thời gian mười ngày này không chỉ có Dương Thạc tiêu hao một nửa Huyết Tinh Thạch Nhũ của mình, Huyền Ưng cũng dùng hết sạch. Huyền Ưng không dám đi chọc mãng xà màu xanh đành tìm thiên tài địa bảo khác, tiếc rằng tìm nửa ngày chỉ có được một gốc cây hỏa diễm quả.

Huyền Ưng và Dương Thạc khác nhau, nó không tu luyện Lục Dương Quyết, dùng hỏa diễm quả có hiểu quả rất kém, ngược lại bị cuồng bạo dương khí làm cực kỳ khó chịu. Huyền Ưng dứt quát cắp Hỏa diễm quả tìm tới Dương Thạc, hy vọng hắn giúp nó đi ăn cắp Huyết Tinh Thạch Nhũ.

Dương Thạc nhíu mày hỏi:

– Phải đi bây giờ sao?

– Nếu đi ngay thì lỡ như Trấn Quốc Công phủ phái cao thủ vào núi, ta không thể nắm giữ hành động có họ, sẽ bị động.

– Như vậy đi, Huyền Ưng, ta ở đây têm ba ngày, nếu trong phủ vẫn không phái người đi thì ta sẽ cùng ngươi đi trộm Huyết Tinh Thạch Nhũ!

– Gru gru gru gru gru!

Huyền Ưng nghe hiểu lời Dương Thạc nói, dù không muốn nhưng vẫn đập cánh tỏ vẻ đồng ý.

– Bây giờ trước tiên ăn hỏa diễm quả tích súc lục dương chân khí đã.

Dương Thạc lại gầm một trái hỏa diễm quả định nuốt vào.

– Gâu gâu gâu gâu gâu!

– Gâu gâu gâu gâu gâu!

Chính lúc này, phía xa có tiếng chó sủa điếc tai vọng tới.

Dương Thạc kinh ngạc, không dùng hỏa diễm quả nữa, nhìn hướng có tiếng chó sủa.

Chỉ thấy bên Trấn Quốc Công phủ có đoàn lửa đỏ lao nhanh tới sườn núi bên này. Bóng đỏ cực kỳ nhanh, chớp mắt đã lên sườn núi, cách Dương Thạc hai mươi trượng.

– Đây là… Đạp Hỏa Ngao Khuyển?

Dương Thạc thấy rõ bóng đỏ kia đúng là một con ngao khuyển to lớn, mặt nanh tranh, mắt lóe tia hung ác, màu lửa đỏ. Ngao khuyển to như nghé con, chân trước còn thô hơn cả cánh tay Dương Thạc, khí huyết hùng hồn. Đạp Hỏa Ngao Khuyển đứng cách hai mươi trượng sủa, thanh âm chấn lỗ tai Dương Thạc kêu ù ù, mồm to phun ra khí lãng như muốn đập vào mặt hắn.

– Đạp Hỏa Ngao Khuyển, đây là vương giả trong ngao khuyển, người ẩn chứa nhiều dương khí cuồng bạo. Đạp Hỏa Ngao Khuyển ngửi thấy mùi hỏa diễm quả mới chạy tới đây.

Suy nghĩ xoay chuyển, Dương Thạc biết ngay tại sao Đạp Hỏa Ngao Khuyển đi lên đồi núi này.

Đạp Hỏa Ngao Khuyển cách hai mươi trượng sủa hướng Dương Thạc, Huyền Ưng rất tức giận.

Huyền Ưng vỗ cánh rít chói tai:

– Gru gru gru gru gru!

Huyền Ưng là đỉnh tôi thể, uy thế mạnh hơn Đạp Hỏa Ngao Khuyển mấy bậc. Huyền Ưng hú một tiếng hoàn toàn lấn át tiếng Đạp Hỏa Ngao Khuyển sủa. Đạp Hỏa Ngao Khuyển bị uy thế của Huyền Ưng uy hiếp liên tục lùi mây bước, thanh thế giảm đi nhiều.

– Huyền Ưng, đừng kêu.

Khi Huyền Ưng vừa phát ra tiếng thì Dương Thạc hơi biến sắc mặt, lập tức lên tiếng ngăn lại.

Nhưng đã chậm.

Ngay sau đó, trên sườn núi, sau lưng Đạp Hỏa Ngao Khuyển xuất hiện một nam nhân mặc áo xanh lao nhanh tới. Nam nhân đi trên sườn núi mà nhanh hơn cả đi trên đất bằng, mới mấy giây đã tới sao lưng Đạp Hỏa Ngao Khuyển. Bàn tay to nhấn đầu Đạp Hỏa Ngao Khuyển, con chó lập tức ngoan ngoãn im miệng.

Vóc dáng của nam nhân không cao nhưng rất vạm vỡ, trên má trái có vết sẹo tăng phần tà khí cho gã.

– Thủ lĩnh thợ săn của Trấn Quốc Công phủ, Dương Liệt?

Vết sẹo trên mặt nam nhân quá bắt mắt, Dương Thạc lập tức nhận ra ngay. Nam nhân chính là thủ lĩnh thợ săn của Trấn Quốc Công phủ, Dương Liệt.

– Liệt Hỏa, đừng quậy!

Dương Liệt trấn an Đạp Hỏa Ngao Khuyển tên ‘Liệt Hỏa’, nhanh chóng quét mắt Dương Thạc.

Sau đó Dương Liệt dời tầm mắt vào hỏa diễm quả bên cạnh Dương Thạc.

– Ủa? Quả nhiên là hỏa diễm quả, hèn chi Liệt Hỏa không thèm nghe lệnh ta, cứng rắn muốn lên núi.

Dương Liệt vừa nói vừa nhìn hướng Huyền Ưng, thấy nó thì mắt gã sáng lên.

– Không ngờ là Huyền Ưng, còn là Huyền Ưng có đỉnh tôi thể đẳng cấp? Tốt, tốt, ta sớm muốn có một con Huyền Ưng, trấn áp nó, làm sủng thú của ta, săn bắn cho ta. Vừa lúc con Huyền Ưng này rất khá, để nó làm sủng thú cho Dương Liệt ta.

Miệng Dương Liệt nói vậy, chân cất bước, chớp mắt đã tới trước mặt Dương Thạc, Huyền Ưng.

Bàn tay to duỗi ra bắt lấy Huyền Ưng.

Dương Liệt vừa ra tay đã muốn bắt giữ Huyền Ưng, áp chế nó. Còn về Dương Thạc đứng cạnh Huyền Ưng thì hoàn toàn bị Dương Liệt bỏ qua.