Chương 211: Cho Ngươi Hóa Thành Một Đoàn Lửa

Vô Tận Thần Công

Đăng vào: 2 năm trước

.

Huyết Phi đại khái nghe hiểu lời Dương Thạc nói, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lập tức gật đầu, nói:

– Gru! Gru! Gru!

Trong Yến sơn dù là nhà của nó nhưng Huyết Phi càng muốn ở chung với Dương Thạc hơn.

– Tốt, bây giờ ta sẽ thu xác thượng cổ Huyền Ưng vào không gian Thập phương cà sa!

Lòng Dương Thạc máy động, khống chế không gian Thập phương cà sa mở ra, thu xác thượng cổ Huyền Ưng chiếm diện tích vài chục trượng vào trong.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trên bầu trời hở ra một cái lỗ to, lực hút khổng lồ bắt đầu hấp thu xác thượng cổ Huyền Ưng, chẳng qua khiến Dương Thạc bất ngờ là xác thượng cổ Huyền Ưng vẫn không nhúc nhích, không bị hút vào không gian Thập phương cà sa.

Dương Thạc thầm nghĩ:

– Thân thể vượt qua đẳng cấp Võ thánh, khí huyết cơ hồ như tinh thể nên cực kỳ nặng.

Chợt nghe Huyết Phi hét to một tiếng:

– Gru! Gru! Gru!

Huyết Phi đập cánh chui vào ngực xác thượng cổ Huyền Ưng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Dương Thạc phát hiện xác thượng cổ Huyền Ưng như là nhẹ hẳn gấp trăm ngàn lần, dễ dàng bị không gian Thập phương cà sa hút vào.

Dương Thạc thầm hiểu ra:

– Huyết Phi và xác thượng cổ Huyền Ưng xem như là huyết mạch tương thông, có thể khống chế xác thượng cổ Huyền Ưng ở trình độ nhất định, ít nhất khiến nó không bài xích không gian Thập phương cà sa của ta nuốt vào.

Xác thượng cổ Huyền Ưng tiến vào không gian Thập phương cà sa liền bị đặt trong một sơn cốc nhỏ, lúc trước Dương Thạc, Tô Quân Ninh bị hút vào cũng là bỏ vào đây.

Sơn cốc này nhỏ hơn trung tâm Yến sơn nhưng đủ để đặt hai cái xác thượng cổ.

Sắp xếp xong xác thượng cổ Huyền Ưng, Dương Thạc đưa mắt tới xác thượng cổ Hắc Hùng. Muốn hút xác thượng cổ Hắc Hùng thì hơi rắc rối.

Muốn hút xác thượng cổ Hắc Hùng ít nhất cần trưng cầu ý kiến của Hắc Hùng.

Dương Thạc và Huyết Phi có quan hệ cực kỳ tốt, quan hệ với Hắc Hùng thì không mấy thân, ít nhất không có kề vai chiến đấu. Yến sơn là nhà của Hắc Hùng, chỉ sợ nó không muốn rời khỏi đây.

– Grao grao grao!

Đang lúc Dương Thạc suy nghĩ thì thấy Hắc Hùng gầm gừ với hắn, chui vào trong xác thượng cổ Hắc Hùng.

Dương Thạc cảm giác xác thượng cổ Hắc Hùng cũng không bài xích không gian Thập phương cà sa nuốt.

Dương Thạc mừng rỡ:

– Hắc Hùng cũng muốn ở cùng ta?

Dương Thạc vội hút xác thượng cổ Hắc Hùng vào trong không gian Thập phương cà sa.

Nhưng Dương Thạc hơi tự mình đa tình.

Không phải Hắc Hùng vì Dương Thạc mới vào không gian Thập phương cà sa, nó chỉ là luyến tiếc Huyết Phi, Tiểu Hỏa. Hắc Hùng ở trong toàn Yến sơn cơ hồ không có bằng hữu, trừ bỏ Huyết Phi, Tiểu Hỏa ra. Nhất là Tiểu Hỏa, từ khi nó mở mắt đã luôn bên Hắc Hùng, Hắc Hùng xem nó như con của mình. Bây giờ Dương Thạc mang Huyết Phi, Tiểu Hỏa đi, Hắc Hùng không muốn một mình ở lại trung tâm Yến sơn.

Hắc Hùng quyết định đi theo Dương Thạc luôn.

Thu xác thượng cổ Huyền Ưng, Hắc Hùng xong lòng Dương Thạc máy động, ý niệm chìm vào trong không gian Thập phương cà sa.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ý niệm vừa mới tiến vào không gian Thập phương cà sa, Dương Thạc chợt phát hiện bên trong xảy ra biến đổi trời long đất lở.

Không trung, gió nổi mây phun!

Dưới đất chấn động, không ngừng nứt ra khe hở.

Dương Thạc giật mình kêu lên:

– Nguy rồi, xác thượng cổ Huyền Ưng, Hắc Hùng có uy thế quá mạnh mẽ, sợ là không gian Thập phương cà sa không chịu đựng được!

Thập phương cà sa do thượng cổ Phật Tổ chế tạo ra.

Thượng cổ Phật Tổ có lực lượng cường đại nhưng so với xác thượng cổ Huyền Ưng, Hắc Hùng ai mạnh ai yếu thì khó nói. Lỡ như uy thế của xác thượng cổ Huyền Ưng, Hắc Hùng quá mạnh mẽ, làm nổ không gian Thập phương cà sa thì cũng không có gì lạ.

May mà chuyện Dương Thạc lo lắng không xảy ra.

Không gian Thập phương cà sa chỉ rung lắc dữ dội, trên bầu trời, mặt đất có nhiều khe nứt không gian.

Ngay sau đó, trong xác thượng cổ Huyền Ưng, Hắc Hùng bắn ra một luồng sáng vàng, một luồng sáng đen, hai luồng sáng này hiển niên là hơi thở của hai dị thú thượng cổ. Hơi thở nhanh chóng đến khe hở không gian, dung nhập vào không gian Thập phương cà sa, tu sửa khe hở không gian.

Một lát sau không gian Thập phương cà sa trở về ổn định.

Toàn bộ không gian to lớn trước một vòng.

Càng thêm củng cố!

Lúc trước không gian Thập phương cà sa là mặt ngoài Ẩn Giao Vương đánh nhau với người ta thì bên trong chấn động, không ổn định. Byaa giờ Dương Thạc đoán cho dù năm, sáu Võ thánh Thiên Âm Môn đến cùng nhau công kích Thập phương cà sa thì ở trong không gian Thập phương cà sa sẽ không cảm giác một chút chấn động…

Hai cái xác thượng cổ này có tác dụng trấn áp, củng cố.

– Đi, đi tới sơn động lúc trước Hồng Phi, Lục Thúy bị giết.

Thu xong xác thượng cổ Huyền Ưng, Hắc Hùng, Dương Thạc không hề lưu luyến gì Yến sơn, khống chế Thập phương cà sa cắt qua không gian đi hướng sơn động.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Dương Thạc cắt qua hư không rời đi, hắn không có chú ý đến mất đi xác thượng cổ Huyền Ưng, Hắc Hùng trấn áp, sơn cốc trung tâm Yến sơn nhẹ nhàng lắc lư.

– Grao!

Mơ hồ có tiếng thú gầm vọng từ lòng đất.

– A? Tiếng thú gầm?

Tuy đã vào hư không nhưng lỗ tai Dương Thạc rất thính, lập tức nghe thấy tiếng thú gầm.

– Không biết là mãnh thú gì phát ra tiếng thú rống? Không lẽ lòng núi Yến sơn tồn tại mãnh thú cường đại gì? Quên đi, mặc kệ nó, nếu tồn tại mãnh thú gì thì sao? Nó ngủ say ngàn vạn năm, không phải ngày một, ngày hai có thể tỉnh lại, không cần lo lắng

Tính cách Dương Thạc tuyệt đối không thể xem như hoàn mỹ.

Trừng mắt tất báo là một đặc điểm.

Còn có đặc điểm nữa là việc không liên quan mình thì hờ hững, trừ phi có dính đến ích lợi bản thân, còn lại Dương Thạc sẽ không chõ mũi vào. Giống lần đầu tiên đến kinh thành Đại Chu triều đụng phải thuộc hạ của Đại Lâm Nhi giục ngựa chạy nhanh, nếu không phải võ sĩ Hỏa La quốc ngôn ngữ chọc ghẹo Hồng Phi, Lục Thúy thì Dương Thạc đã không ra tay.

Sau khi Dũng Tín đại sư chết, Dương Thạc không lập tức đi Nam Lâm Tự ngay, nghĩ cách bảo vệ.

Sau này Dương Thạc đi chẳng qua là để đục nước béo cò.

Chỉ khi liên quan đến ích lợi bản thân như khi muốn cướp đoạt cửu dương huyền công đệ nhất trọng thì Dương Thạc mới ra tay cứu lão phiên tăng La Tư Phật.

Bây giờ nghe dưới lòng đất Yến sơn mơ hồ có tiếng thú gầm nhưng Dương Thạc không để ý.

Dương Thạc thu xong xác thượng cổ Huyền Ưng, Hắc Hùng, Yến sơn này không xem như cứ điểm hắn thường trú.

Cơ hội sau này quay về có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nơi này có biến cố liên quan gì Dương Thạc?

Bởi vậy Dương Thạc không thèm để ý thanh âm này, nhảy vào trong hư không, biến mất.

– Grao grao grao!

Thú rống phát ra, tất cả chim muông trong Yến sơn đều nghe rõ ràng.

– Gri gri gri gri gri!

– Gru! Gru! Gru!

Chim sẻ trong rừng bị hù kêu ríu rít, đập cánh bay xa.

Lợn rừng, mãnh hổ, các mãnh thú trong núi đều vẻ mặt kinh sợ xa xa nhìn trung tâm Yến sơn, run cầm cầm. Chỉ có một ít hung hãn dị thú thì như bị kích phát hung tính, gầm rống hướng Yến sơn.

– Ủa? Đây là dị thú gì? Rống một tiếng mà làm toàn Yến sơn kinh sợ, ít nhất là tu vi đẳng cấp Trấn Quốc Công phủrấn Quốc Công, Dương Thiên. Trong Yến sơn từ khi nào có dị thú cường đại như vậy?

Bên ngoài rìa Yến sơn, tám nam nhân trung niên mặc y giáp quân sĩ Đại Chu triều hung hãn nhanh chóng tiến sâu vào rừng. Tám người này chính là tám cường giả đẳng cấp võ tôn trong phủ An Võ Hầu, là hộ vệ năm đó đi theo An Võ Hầu Trình Ngọc.

Trong tám cường giả đẳng cấp võ tôn, người dẫn đầu tên Tôn Võ vừa ngẩng đầu nhìn trung tâm Yến sơn vừa trầm giọng nói:

– Tiếc rằng Trấn Quốc Công không có mặt trong kinh thành Đại Chu triều, chỉ bằng vào mấy cao thủ đẳng cấp đại tông sư trong kinh thành tuy có sức uy hiếp nhất định nhưng không kinh sợ nổi mãnh thú bên trong Yến sơn. Nếu có Trấn Quốc Công ở kinh thành thì dị thú đẳng cấp Võ thánh dám vào Yến sơn lập tức bị hắn giết chết ngay, thực lực mạnh thì miễn cưỡng sống được, sẽ bỏ chạy mất mạng.

Một cường giả đẳng cấp võ tôn đi bên cạnh Tôn Võ nhỏ giọng nói:

– Tôn đại ca, lần này chúng ta đến đây là để bắt Dương Thạc, giết chết hắn, không đến mức vào trung tâm Yến sơn đi?

Tôn Võ cười khùng khục, khinh thường liếc cường giả đẳng cấp võ tôn kia:

– Lão Mạt, ngươi sợ dị thú đẳng cấp Võ thánh?

Cường giả đẳng cấp võ tôn Lưu Mạt xem như có thực lực khá cao trong tám cường giả đẳng cấp võ tôn.

Lưu Mạt, Tôn Võ, còn có Lưu Nam đều là cao thủ trung giai đẳng cấp võ tôn trong tám cường giả đẳng cấp võ tôn, còn lại năm người kia chỉ là sơ giai đẳng cấp võ tôn.

Mắt Lưu Mạt bắn ra tia sáng khát máu:

– Sợ?

– Có cái gì đáng sợ?

– Chỉ là dị thú Võ thánh mà thôi. Năm đó Nam Man phản loạn, có một vằn man tượng trung giai Võ thánh xung phong, bao nhiêu tướng sĩ phe ta bị vỡ thành thịt nát. Năm đó huynh đệ ta ở trước mặt nó không hề tránh né, bây giờ thực lực mạnh hơn chẳng lẽ biến thành nhát gan?

Lưu Mạt hừ lạnh một tiếng:

– Cùng lấm là chết, không chết trên chiến trường là tiếc nuối của huynh đệ ta.

Tây nam Man tộc đã bị xuất binh thảo phạt từ trăm năm trước khi Đại Chu triều lập quốc.

Lúc đó trong Man tộc có một man văn thiên tượng là thánh thú hộ tộc, thực lực đỉnh Võ thánh, cực kỳ cường đại.

Man văn thiên tượng bị cường giả Đại Chu triều liên hợp đánh bị thương đuổi vào thập vạn đại sơn, sau này không còn xuất hiện nữa.

Nhưng vài chục năm sau Tây nam Man tộc còn liên tiếp phản loạn!

Không có man văn thiên tượng nhưng có dị thú hung mãnh như vằn man tượng, cũng là Võ thánh đẳng cấp, hung hãn vô cùng. Mười năm trước Man tộc phản loạn, An Võ Hầu Trình Ngọc mang binh tiêu diệt có gặp một con.

Đám Tôn Võ, Lưu Mạt, Lưu Nam dũng mãnh không sợ chết, dị thú Võ thánh không hù ngã chúng được.

Tôn Võ cười to bảo:

– Ha ha ha ha ha ha! Tiếc rằng lúc này chúng ta không có duyên vào trung tâm Yến sơn.

Tôn Võ mở miệng nói:

– Thị nữ của Dương Thạc kia vừa mới chết, chắc hắn đang thương tâm muốn chết, mấy ngày nay cần tế bái hai thị nữ. Chúng ta tới sơn động hai thị nữ chết ngồi chờ là chắc chắn sẽ gặp Dương Thạc. Sơn động kia chỉ vào sâu trong Yến sơn hai dặm, không đến trung tâm.

– Mau lên!

– Ủa? Hình như là phía trước, đi, đi qua!

Tôn Võ nói xong mấy người xuyên qua một mảnh núi rừng, đằng trước xuất hiện một ngọn đồi nhỏ, dưới chân đồi có một sơn động.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong sơn động, hư không cắt qua, Dương Thạc đã đi ra.

Dương Thạc cảm nhạn tình huống xung quanh, biểu tình nghiêm túc nói:

– Nơi này còn sót lại khí huyết, sự sống của Hồng Phi, Lục Thúy.

Khi Hồng Phi, Lục Thúy bị giết thì khí huyết, sự sống tan tác, còn để lại một chút trong sơn động.

Nếu thần hồn ý niệm của Hồng Phi, Lục Thúy còn chưa tan biến hết thì chắc bám vào chút khí huyết, sự sống này đây.

Dương Thạc thầm nghĩ:

– Hãy lấy ra thân thể Hồng Phi, Lục Thúy đặt trong sơn động, để xem có hấp thu được chút thần hồn ý niệm nào không.

Không cần hấp thu đủ thần hồn ý niệm của Hồng Phi, Lục Thúy.

Chỉ cần hấp thu một chút, về sau thông qua thân thể khí huyết chậm rãi uẩn dưỡng, thần hồn dần dần lớn mạnh là vẫn còn cơ hội hồi phục như cũ, khi ấy Hồng Phi, Lục Thúy sẽ tỉnh lại.

Đó chỉ là suy nghĩ trong lòng Dương Thạc.

Rốt cuộc có hữu dụng hay không còn chưa biết, bây giờ Dương Thạc chỉ có thể ngựa què chữa thành ngựa lành.

Lòng nghĩ như vậy, Dương Thạc lấy xác Hồng Phi, Lục Thúy ra khỏi không gian Thập phương cà sa.

Nhưng ngay sau đó, Dương Thạc ngừng hành động.

– Ủa?

Dương Thạc khẽ kêu, chợt biến sắc mặt.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Dương Thạc cảm giác rõ ràng quanh sơn động có bảy, tám khí huyết cực kỳ hùng hồn vọt tới gần.

Mỗi một khí huyết còn mạnh hơn Dương Tử Mặc, Thiên Âm Môn lúc đấu tại Nam Lâm Tự. Bảy, tám khí huyết này rõ ràng do bảy, tám võ giả đẳng cấp võ tôn phát ra.

Hơn nữa trong khí huyết ẩn chứa nhiều sát khí.

Lúc trước Dương Thạc từng cảm nhận sát khí tương tự từ Lý Tĩnh Lâm, tăng nhân to lớn thủ hộ Tháp Lâm trong trận Nam Lâm Tự. Chỉ có người ở trên chiến trường thấy máu, thậm chí giết ngàn, vạn tướng sĩ mới có sát khí.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Bảy, tám sát khí trong phút chốc đến gần sơn động mà Dương Thạc, đánh tan tác khí cơ xung quanh hắn.

Dương Thạc nhanh chóng nhướng mày nói:

– Nguy rồi!

– Khí huyết, khí cơ của Hồng Phi, Lục Thúy bị các sát khí đánh tan!

Trong sơn động vốn còn lưu giữ khí huyết, khí cơ của Hồng Phi, Lục Thúy, Dương Thạc vốn định thông qua nó dắt thần hồn ý niệm của hai người.

Nhưng Dương Thạc chưa hành động thì bảy, tám sát khí mãnh liệt vọt tới, trực tiếp đánh tan khí huyết, khí cơ của Hồng Phi, Lục Thúy, muốn ngưng tụ lại gần như là không thể.

Sợ là không gọi về thần hồn ý niệm của Hồng Phi, Lục Thúy được nữa.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Dương Thạc cảm giác sét đánh ngang mày.

Tức giận đến mức tận cùng dâng trào trong lòng Dương Thạc.

Máu toàn thân sôi sục.

Dương Thạc lạnh lùng nói:

– Bảy tám sát khí, bảy tám cao thủ đẳng cấp võ tôn sao? Mặc kệ các ngươi là loại người nào, hôm nay phải giết sạch bọn ngươi, không chết không ngừng!

– Ủa? Trong sơn động có người?

– Ha ha ha ha ha ha! Là Dương Thạc kia! Thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc đến toàn không uổng công phu. Vừa mới đến sơn động đã thấy Dương Thạc rồi!

– Bắt ra, giết hắn!

Bên ngoài, giọng đám người Tôn Võ nhanh chóng vang lên.

– Chỉ là võ giả sơ giai võ sư, không cần Tôn đại ca ra tay, để ta vô trước!

Trong đoàn người có một là tu vi sơ giai đẳng cấp võ tôn cười lạnh, lắc người, tốc độ nhanh như chớp vọt vào sơn động trước.

– Ngoan ngoãn nằm xuống cho ta!

Trong sơn động tối tăm, cường giả đẳng cấp võ tôn không thấy rõ tình hình, chỉ cảm ứng bằng khí cơ, lập tức tập trung Dương Thạc. Cường giả đẳng cấp võ tôn duỗi tay ra chộp cổ áo Dương Thạc, khí huyết hùng hậu mãnh liệt trong phút chốc bao phủ hắn.

Trong bóng tối vang thanh âm lạnh băng:

– Cường giả đẳng cấp võ tôn? Mặc trang phục quân sĩ Đại Chu triều, các ngươi là người của An Võ Hầu Trình Ngọc? Ta không đi tìm Trình Ngọc gây chuyện mà các ngươi đã tới trước…

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cường giả đẳng cấp võ tôn chộp lấy Dương Thạc chợt phát hiện mục tiêu của gã, tức là Dương Thạc có hơi thở lửa cuồng bạo rực cháy.