Q.7 - Chương 117: Học bơi.

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Xuân Ái

Beta: Tiểu Tuyền

Những người khác cũng thôi, ngay cả Mai nhi cùng La Thủ Huân cũng tới tham gia náo nhiệt. Ôn Uyển thật là buồn bực. Ngày thường nàng cùng Mai nhi nói không ít chuyện giáo dục nhi tử đó thôi.

Mai nhi cũng có chút ngượng ngùng: “ Ôn Uyển, ta biết là đã làm khó ngươi. Nhưng chủ nhà của ta thật sự có ý này. Nhìn thấy mà thèm, hơn nữa cũng chỉ để đi theo Phương tiên sinh cùng hai vị sư phụ mà học tập thôi, nhất định không làm trễ nãi công việc của ngươi đâu. Ôn Uyển, ngươi xem…”

Lúc trước, Ôn Uyển vẫn luôn làm tổ trong phủ Quận chúa. Lúc này nàng đi ôn tuyền thôn trang, bắt đầu đi lại với nhiều người. Cho nên mọi người đối với chuyện này càng thêm nóng ruột.

Lúc trước Mai nhi nói một ít chuyện, Ôn Uyển sẽ đáp ứng. Mai nhi cho là lần này cũng không ngoại lệ. Dù sao chỉ để Báo ca nhi đi theo bọn Minh Duệ học tập, không cần Ôn Uyển tiêu hao tinh lực, Ôn Uyển không nên cự tuyệt mới đúng. Đáng tiếc, Ôn Uyển cự tuyệt. Đây là lần đầu tiên Ôn Uyển từ chối lời thỉnh cầu của Mai nhi như vậy.

Ôn Uyển từ chối rất uyển chuyển: “ Mai nhi, ba năm trước Hạo thân vương còn có ý tưởng muốn ta giúp hắn việc này. Nhưng ta từ chối. Mai nhi, Hạo thân vương là trưởng bối của ta, ta cũng chưa từng đáp ứng điều gì. Lần này ta đồng ý, là bởi vì Hạo thân vương đồng ý đem 5% cổ phần ngân hàng trả lại cho ta, chỉ cầu cho Kỳ Triết đi theo Phương tiên sinh cùng hai vị sư phụ học tập, cũng không cần ta dạy bảo. Nếu là trước kia thì thôi, nhưng bây giờ ta đồng ý với ngươi không phải Hạo thân vương sẽ tới tìm ta uống trà sao?” Nguyên nhân Ôn Uyển cự tuyệt vô cùng chính đáng. Kỳ thật cũng không phải vì cái này, chỉ là nguyên nhân chân chính không thể nói ra. Chỉ có thể lấy cớ này làm lá chắn thôi.

Mai nhi có chút không thông: “ Ôn Uyển, ta có thể hỏi nhiều hơn một chút không, tại sao có nguồn tài như vậy ngươi lại không cần?” ý tứ của Mai nhi là, không cần Ôn Uyển tự mình ra sức, lại có thể được chuyện tốt. Tại sao lại đi cự tuyệt?

Ôn Uyển nhìn Mai nhi, thở dài một hơi: “ Ta không cần tạo quan hệ, càng không cần làm người có nhân duyên tốt. Mai nhi, ta không thể vì ngươi mà ngoại lệ. Nếu có thể giúp ta nhất định sẽ giúp. Nhưng chuyện này ta thật sự không còn cách nào khác giúp ngươi được.” Tam hoàng tử, lão tướng gia, cũng không ít người có mục đích này, nhưng nàng đều cự tuyệt. Thứ nhất, bối phận của Hạo thân vương rất cao. Thứ hai, cái giá trả ra cũng rất lớn. Những người khác không có khả năng tài chính lớn như vậy, cũng rất luyến tiếc. Mọi người biết rồi đành không thể nói gì. Nhưng hiện tại, cũng bởi vì quan hệ với Mai nhi mà có ngoại lệ, chẳng phải là có chuyện để nói rồi sao?

Mai nhi nghe xong, trên mặt có chút hồng hồng. Mai nhi áy náy nói: “ Ôn Uyển, là ta suy xét không chu toàn, ngươi đừng trách.” Trong lòng Mai nhi mắng chửi La Thủ Huân. Đã nói là không ổn. Cứ nhất định buộc nàng đến nói với Ôn Uyển.

Ôn Uyển thấy trong lòng Mai nhi lo lắng không yên, liền nở nụ cười nói: “ Tài học của ngươi và ta không chênh lệch nhau lắm, khẳng định dạy dỗ nhi tử cũng rất tốt. Về phần phương diện võ nghệ, mời hai cao thủ dạy cũng như nhau. Không cần tự coi nhẹ mình, ngàn vạn lần không thể để cho La Thủ Huân âm thầm quấy nhiễu.”

Mai nhi thấy Ôn Uyển không để ý, gánh nặng trong lòng liền giải thoát. “ Ôn Uyển…”

Ôn Uyển cười nói: “ Ngươi đừng nghe lời đồn bên ngoài. Đứa trẻ Kỳ Triết này, trong Vương phủ vì muốn bảo vệ mình, nên mới có một bộ dáng hỗn thế ma vương. Đến phủ Quận chúa, không cần lo sợ bị hãm hại nữa, tự nhiên bản tính sẽ hiển lộ thôi. Phủ đệ của ta cũng không có chuyện thần kỳ hóa gỗ mục thành bản lĩnh cả. Đừng nghe lời đồn bậy bã, toàn là lời nói dối cả đấy.”

Mai nhi bất đắc dĩ nói: “ Ta cũng đã nói như vậy, nhưng Quốc công gia không tin. Còn nói, phong thủy phủ Quận chúa thật tốt, để hài tử đi qua dính một chút phong thủy cũng tốt. Làm ta quả thực không biết nói gì được.”

Hai người vừa nói xong cái đề tài này, liền hàn huyên qua đề tài khác. Vừa nói thì đã nói đến chuyện của Bình Thượng Đường. Ôn Uyển cũng nói đến chuyện của Mộng Tuyền: “ Mai nhi, hiện giờ Bình Thượng Đường rơi vào cảnh ngục tù. Hôn sự của Mộng Tuyền và Hổ ca nhi…” Phía ngoài có tin đồn, Quốc công phủ muốn giải trừ hôn ước với Mộng Tuyền. Ôn Uyển cũng nhân cơ hội này hỏi thái độ của Mai nhi. Nếu muốn giải trừ hôn sự, nàng cũng phải làm tính toán thật tốt.

Mai nhi sắc mặt biến đổi: “ Ôn Uyển, ngươi nói cái gì vậy? Nếu đã định rồi, thì đó là con dâu của ta. Ngươi cứ yên tâm đi.” Mặc dù ban đầu là do Ôn Uyển làm mai. Nhưng vì đáp ứng cấp bách của nàng. Lấy hiểu biết rất rõ của nàng về Ôn Uyển, cũng không phải là kẻ thích ở sau lưng giật giây. Hơn nữa, nàng xác định rằng, nếu lùi cửa hôn sự này, phủ Quốc công và phủ Quận chúa sẽ có vết nứt, lâu ngày sẽ phai nhạt dần.

Ôn Uyển lắc đầu: “ Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tính tình của ngươi ta còn không biết hay sao. Ta chỉ sợ ngươi không làm chủ được.” Sau chuyện này, rất nhiều người nói cửa hôn sự này sẽ hủy. Dù sao cửa hôn sự này cũng không môn đăng hộ đối. Năm đó, Mai nhi gả vào phủ Quốc công. Là trước khi Hoa đại nhân gặp chuyện. Nếu sau khi Hoa đại nhân gặp chuyện, thì chỉ sợ cửa hôn sự cũng tám chín phần mười muốn hủy rồi.

Mai nhi cũng hiểu nỗi băn khoăn của Ôn Uyển: “ Ôn Uyển, ngươi yên tâm, ta và Quốc công gia không có ý từ hôn này. Những người khác nói, ngươi cũng đừng tin là thật.”

Ôn Uyển nghe xong lời này trong lòng hiểu rõ, xem ra đúng là có người muốn bới móc chuyện này. Chẳng lẽ nào lão phu nhân lại mặc kệ.

Mai nhi thấy bộ dáng Ôn Uyển suy nghĩ, liền vội vàng giải thích: “ Ôn Uyển, ngươi đừng hiểu nhầm. Kể từ khi lão Quốc công mất Lão phu nhân luôn chuyên tâm ăn chay niệm phật, mặc kệ chuyện trong phủ. Lại nói chuyện này, cũng là do gia nhà ta. Khụ, đến bây giờ ta cũng không gạt ngươi. Cũng không biết làm sao, lúc trước Quốc công gia cố ý đem tin tức đính hôn với Vu tướng quân truyền ra ngoài.” Mai nhi nói nguyên do. La Thủ Huân cùng Vu tướng quân nói chuyện hôn ước cũng là do miệng hai đại nam nhân hứa hẹn, phu nhân trong nhà không hay biết. Nhưng không biết làm sao Vu phu nhân tướng quân lại biết. Vu tướng quân mặc dù cho rằng nữ nhi của hắn làm Hoàng tử phi vẫn được, vấn đề là Hoàng tử hợp tuổi đều đã cưới chính thê ( Cho dù không có chính thê chắc gì con gái của ngươi được chọn). Cũng không thể đi làm trắc phi, trắc phi nói thì dễ nghe những chỉ là tiểu thiếp thôi. Vốn điều này còn chưa tính, Bình Thượng Đường lại xảy ra chuyện. Vu phu nhân liền rục rịch. Kết quả chuyện hủy hôn ồn ào truyền miệng.

Mai nhi cười khổ nói: “Cũng may người đặt hôn là Mộng Tuyền. Nếu không phải, thật sự rước đại cô nương nhà Vu tướng quân, thật không biết phải làm sao đây này! Quốc công vừa nghĩ đến liền sợ.” Vì cửa hôn sự này, không tiếc bịa đặt lời đồn. Có một thân gia như vậy, nhất định sau này sẽ gây cản trở. Hơn nữa có một mẫu thân mơ hồ như thế thì con gái làm sao có thể tốt được.

Ôn Uyển chỉ cười cười, cũng không nói gì nhiều. Từ cửa hôn sự này, Thế tử Quốc công gia muốn tìm một tiểu thư khuê các cũng không có gì là khó. Mà Bình Thượng Đường không có khả năng phục chức, nhưng không huỷ tất nhiên là tốt, dù sao hôn sự này là do nàng nói, nếu là từ hôn thì mặt mũi nàng cũng không đẹp đẽ gì.

Nói xong chính sự, Mai nhi cùng với Ôn Uyển nổi lên ý bát quái. Nữ nhân nha, luôn có tiềm chất bát quái a: “ Ôn Uyển, ngươi nói Thập ngũ thiếu gia trong Hạo thân vương phủ là ngụy trang( bao gồm tất cả hài tử bên trong bảng xếp hạng). Ôn Uyển, ta đã từng gặp Nhị phu nhân Hạo thân vương phủ, ôn nhu yếu ớt, lớn lên lại rất xinh đẹp, là loại nữ nhân khiến người ta cảm giác thân cận. Nhân duyên khá tốt, cũng là người tài đức. Nhưng mà, nhị phu nhân lúc trước là thứ nữ, nếu không cũng không đi làm vợ kế của Nhị lão gia nha.” Những năm này, Mai nhi chứng kiến rất nhiều người trước mạt hiền từ sau lưng lại độc ác, nhưng nàng và Nhị phu nhân cũng có giao hảo, thật không cảm thấy nữ nhân này là một ác nhân.

Ôn Uyển không đánh giá Nhị phu nhân phủ Hạo thân vương, chẳng qua đem những gì mình thấy nói qua: “ Ngươi không thấy bộ dáng gầy của đứa trẻ kia lúc mới vào phủ, chỉ còn dư lại một bộ xương thôi. Ta nghe đứa bé kia nói hắn không dám ăn cái gì ở trong viện của mình, những lúc khác là do quan hệ tốt với Thất thiếu gia phòng lớn nên cùng nhau dùng cơm, ăn bữa có bữa không nên mới ốm như vậy. Chính hắn còn nói, lúc cùng nhau ăn cơm ở chi thứ hai, những món người khác không động đũa hắn cũng không dám động vào. Hạ Ảnh nói với ta, ca ca của Kỳ Triết là Kỳ Thịnh là bệnh chết. Nhìn đứa bé Kỳ Triết này đề phòng như vậy, chuyện Kỳ Thịnh bệnh chết chắc có nội tình gì khác. Đứa bé kia, ngươi không nhìn thấy đâu thật sự rất đáng thương.” Hài tửu chín tuổi, trong lòng luôn mang gánh nặng lớn như vậy để sống sót, thật không dễ. Có lẽ, kể từ khi Ôn Uyển làm mẫu thân, càng không nhìn được những hài tử chịu tội này ( nghe nói ngươi năm đó cũng phải đối mặt như vậy).

Mai nhi không lên tiếng, gia đình thế gia vọng tộc chuyện âm u nhiều lắm: “ Xem ra ta nhìn nhầm. Còn tưởng rằng…” Mai nhi cảm thấy nữ nhân kia không tệ, rất có hảo cảm. Thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng!

Minh Duệ đi học ba buổi tối đã có thể bơi lội, làm cho Ôn Uyển thốt lên, thần tốc a! ( mỗi buổi tối học nửa canh giờ). Mà Minh Cẩn thì không được. Minh Cẩn sợ uống nước. Lúc nào quay tay cũng không được tự nhiên, cho nên cuối cùng kéo dài, kéo dài đến nửa tháng mới học xong. Đó là do Minh Duệ lúc nào cũng ném hắn vào nước uống nước. Nếu không, Ôn Uyển thật lo lắng Minh Cẩn học không được.

Đối với chuyện này, Minh Cẩn rất oán niệm. Minh Duệ cười nhạo nói: “Đệ còn mặt mũi oán trách, ta học ba ngày đã biết bơi. Đệ thì tới nửa tháng mới học được, ta hiện giờ có thể bơi ngược rồi ( bơi ngửa).”

Minh Cẩn vô cùng buồn bực. Minh Cẩn ngửa mặt lên trời khiếu nại, vì cái lông gì ta lại có một ca ca như vậy, đây là người sao? Đây là yêu nghiệt a, mặc kệ hắn chăm chỉ như thế nào cũng không bao giờ theo kịp. Minh Cẩn đáng thương theo sát Ôn Uyển kể lể ủy khuất của mình: “ Mẹ, có phải con ngu ngốc lắm không? Học cái gì cũng không mau bằng ca ca? Mẹ, con không phải là người đần độn chứ?” lúc Minh Cẩn không nghe lời hay là có cái gì không đúng Minh Duệ thường mắng hắn ngu ngốc.

Ôn Uyển lập tức ngồi xuống ôm Minh Cẩn vào lòng, cười dài nói: “ Nói nhảm, ai nói dám Minh Cẩn nhà ta ngu ngốc. Ai mà không biết Minh Cẩn là một cục cưng thông minh, bất kể học cái gì cũng vừa nhanh vừa giỏi. Nếu là một người ngốc, làm sao tiên sinh luôn khen Minh Cẩn là một hài tử thông minh chứ”. Ôn Uyển có nói qua chuyện này với Phương tiên sinh. Nghiêm khắc là phải cần, nhưng cũng nên khích lệ hài tử vào thích hợp. Không thể đánh tính tích cực của hài tử.

Minh Cẩn thử suy nghĩ, thấy cũng đúng. Nhưng thấy ca ca đứng một bên, mặt mũi liền suy sụp xuống: “ Nhưng vì sao ca ca học cái gì cũng nhanh như vậy. Con cố gắng hết sức cũng không kịp”

Ôn Uyển chậm một chút, trên mặt mang theo nụ cười: “ Không phải ca ca con so với con thông minh hơn, mà là ca ca con chăm chỉ hơn con. Con nhìn xem, ca ca con mỗi buổi sáng sớm đều thức dậy đi luyện công, còn con mỗi ngày đều ngủ nướng. Tất nhiên ca ca hiểu nhiều hơn con rồi.” Thấy Minh Cẩn có chút không tin, Ôn Uyển cười nói: “ Trước kia mẹ cũng được người ta nói là thần đồng, nhưng mẹ học bơi lội phải mất một tháng mới biết. So với Minh Cẩn, mẹ còn kém xa đó.”

Minh Cẩn không tin: “ Thật, mẹ, người không gạt con chứ?”

Ôn Uyển véo nhẹ lỗ mũi của Minh Cẩn: “ Mẹ lúc nào lừa gạt con”

Hạ Ảnh ở bên hứng thú nói tiếp: “ Minh Cẩn, tướng quân học bơi lội mất nửa tháng mới học được. Nhưng tướng quân cả ngày đều luyện tập, vậy mà còn mất nửa tháng đó.”

Minh Cẩn nháy mắt, chợt lóe: “ Hạ Ảnh cô cô nói là sự thật?” Nhận được câu trả lời chắc chắn, khuôn mặt đưa đám của Minh Cẩn đều biến sạch.