Q.6 - Chương 206

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Minh Cẩn không biết cha là gì, thấy Ôn Uyển đưa đồ đủ màu sắc vô cùng xinh đẹp ra thì muốn đưa tay bắt lấy. Ôn Uyển cầm tranh lên: “Con là đứa bé chuyên gây sự, đừng xé hư mất chứ.” Ôn Uyển cảm thấy rất bất lực với tiểu nhi tử này. Đối với chuyện cảm thấy hứng thú thì tên tiểu tử này vô cùng hăng hái, không cảm thấy hứng thú thì lười biếng không muốn động. Ví như chuyện học bò, bình thường đã chậm hơn Duệ ca nhi mấy tháng, cuối cùng còn phải để Duệ ca nhi kéo theo mới nguyện ý bò. Khụ, muốn bồi dưỡng đứa bé này nhất định càng đau đầu hơn dạy Minh Duệ đây.

Ôn Uyển đem bức tranh toàn gia ra ngoài. Minh Cẩn không nhìn thấy liền quên sạch sẽ. Nhưng Minh Duệ dường như còn ghi nhớ chuyện này, nàng cười hỏi: “Cục cưng, có phải đang tìm bức tranh không? Mẹ đã đưa tranh cho cha rồi. Nếu muốn nhìn cha con, trong phủ đệ còn có rất nhiều tranh vẽ cha, trở về là có thể xem được rồi.”

Rõ ràng Minh Duệ không hề thỏa hiệp, Ôn Uyển không có cách nào khác, hôm sau đành vẽ một bức khác, nhưng cảm giác không tốt, không vẽ được sinh động như hôm qua. Dù vậy Minh Duệ nhìn thấy vẫn thật cao hứng.

Ôn Uyển đoán tiểu tử này nhìn thấy bộ dáng cha nó liền liên tưởng đến hình ảnh mình sau này lớn lên, vì vậy mới đặc biệt hưng phấn.

Lần này Ôn Uyển rất ngạc nhiên: “Dường như ta đi từ tháng hai tới giờ, cậu hoàng đế vẫn chưa hề giục ta trở về?”

Hạ Dao cười không nói, trong lòng thầm nhủ: hoàng thượng cũng biết cuối tháng tư ngươi mới trở về, còn thúc giục cái gì nữa chứ? Rồi lại nói, hiện tại không có chuyện gì thoải mái vô cùng. Giục về cũng là ở trong phủ đệ chăm hài tử. Về hay không cũng một dạng, còn đỡ phải nghe ngươi lải nhải.

Hoàng đế án chừng thời gian nàng đi thôn trang cũng phải hơn ba tháng. Mỗi lần Ôn Uyển đều đợi đến cuối tháng tư mới về, hôm nay tính ra cũng không còn bao lâu, vì vậy lần này mới không phái người thúc giục. Hơn nữa trong hoàng cung bây giờ rất náo nhiệt, hoàng đế không hy vọng Ôn Uyển dính líu vào vũng nước đục: “Trẻ con mau lớn, có khi gặp lại đã dài ra rồi (Ôn Uyển đậu đen rau muống: con ta không phải là củ sen, chốc chốc lại dài ra).

Như Vũ tính toán thời gian rồi quay về phía mama bên cạnh nói: “Ôn Uyển cũng nên trở về rồi. Có đôi khi ta thật rất hâm mộ nàng. Chuyện của mình có thể tự mình làm chủ.” Bất kể là cuộc sống của mình hay là hôn nhân nàng đều có thể tự mình làm chủ. Sống rất thoải mái.

Mama trấn an: “Ôn Uyển Quận chúa cũng là trước khổ sau ngọt. Nhớ năm đó Ôn Uyển Quận chúa ở thôn trang không có cái ăn, cái mặc, nào tưởng tượng được sẽ có tạo hóa như hôm nay. Nương nương, chờ điện hạ trưởng thành rồi người cũng dễ dàng hơn.”

Như Vũ ghé sát vào nói: “Nhớ năm đó đi thôn trang ở mấy ngày. Đã lâu rồi không có được thời gian buông lỏng như vậy. Không biết…” Không biết cuộc sống như vậy lúc nào mới kết thúc. Như Vũ cảm thấy mình phải sống trong chịu đựng.

Mama biết đây là một khúc mắc. Thiệt tình Thái Tử Phi không dễ dàng, cái gì cũng phải dựa vào chính mình, còn bị hoàng hậu cản trở, thái tử càng ngày càng không tín nhiệm nàng.

Đảo mắt đến cuối tháng tư, Ôn Uyển xem xét kỹ đã đến ngày trở về. Tờ mờ sáng hôm đó đã ôm hai đứa con trai lên xe ngựa: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, chúng ta về nhà.”

Không lâu sau thái dương bên ngoài đã dâng lên. Ôn Uyển mở cửa sổ ra. Ánh sáng mặt trời chiếu vào trên người thật thoải mái. Mấy ngày nay vừa có ánh nắng Ôn Uyển đã ôm con ra phơi nắng dưới ánh sáng. Hạ Dao rất khó hiểu vì sao Ôn Uyển thích mặt trời như vậy. Bản thân từ nhỏ đã như vậy, bây giờ còn biến hai đứa bé thành bộ dáng thế kia.

Gió nhẹ lướt qua mơn trớn trên người, cảm giác như có một chiếc lông vũ đang phe phẩy trên da mặt, có chút ngứa nhưng rất thoải mái.

Ôn Uyển ôm Minh Duệ nhìn ra cành cây phía ngoài: “Đại Bảo, nhìn kìa, đó là dương liễu. Dương liễu mảnh mai, rất đẹp a. Có thơ viết rằng:

Bích ngọc trang thành nhất thụ cao

Vạn điều thùy hạ lục ti thao

Bất tri lục diệp thùy tài xuất

Nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao.

Dịch thơ: Hoàng giáp tôn

Ngọc bích điểm nên một cây cao,

Vạn nhành lục rủ tựa tơ thao.

Tháng hai, lá nhỏ ai đem cắt?

Xuân, gió đâu thua kéo dao nào!

(*)Vịnh Liễu của Hạ Tri Chương, theo thivien.net

Con trai, sau này các con có thể làm đại thi nhân, làm đại học giả, có thể làm nhà thư pháp, hoạ sĩ, làm nghề gì cũng có thể; nhưng ngàn vạn lần không nên học theo cha các con. Nếu không, sau này mẹ sẽ cho các con biết tay.” Lúc này bé chỉ cần nhảy mũi hai cái, là nàng đã lo không biết có phải cảm lạnh rồi hay không? Sau này còn muốn ra chiến trường, ừ, không phải nàng phải lo chết sao? Dĩ nhiên, thật con trai muốn làm tướng quân Ôn Uyển cũng sẽ không ngăn. Không có cách nào ngăn. Bảo bỏ làm tướng quân theo Văn, đoán chừng sẽ rất khó khăn.

Triều đình đều đã thành lệ, căn bản nhà huân quý đều đi ra từ võ đường, dựa vào quân công phong tước để che chở tử tôn. Đệ tử nhà huân quý nếu muốn nhập nội các cũng không phải là không thể. Nhưng Ôn Uyển biết triều Đại Tề còn chưa có ai.

Duệ ca nhi nghe thấy lời nàng liền nghiêng đầu không để ý tới nữa. Ánh mắt cúi xuống xếp gỗ. Ôn Uyển vô cùng hiếu kỳ vì sao lão đại nhà nàng lại thích xếp gỗ như vậy chứ? Kể từ khi đưa thứ này cho bé chơi vừa học liền biết. Về sau bởi vì Ôn Uyển nói bé một trận thì tần suất có ít đi, nhưng vẫn không ngại ngày ngày đều làm chuyện này.

Lúc này Minh Cẩn đang gục đầu ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài vui vẻ chưa kìa! Căn bản không hề nghe thấy lời Ôn Uyển.

Ôn Uyển nhìn hai đứa trẻ mới lớn nửa tuổi đã bắt đầu không nghe lời mình liền rất ai oán: “Khụ, hay là sinh con gái a, con gái mới là áo bông nhỏ tri kỉ của mẹ a.”

Hạ Dao cười trộm. Quận chúa đối với hai đứa trẻ thật sự đã dốc hết tâm tư. Chuyện gì cũng tự thân làm, hai vú em đã thành vật bài trí được rồi. Ôn Uyển kéo Duệ ca nhi đến bên cạnh mình: “Chờ qua mấy tháng nữa đã phải bắt đầu làm việc, sẽ không còn nhiều thời gian làm bạn với các con.”

Hạ Dao ngạc nhiên về đề tài Ôn Uyển đang nói đến: “Quận chúa, không phải người nói sẽ nuôi con một năm sao? Sao bây giờ đã chuẩn bị cai sữa rồi?”

Ôn Uyển thích ý ngồi ngay ngắn lại, nhìn hai đứa con trai khiến cho người rất vui vẻ: “Không, phải chờ bọn trẻ đầy một tuổi rồi hãy nói. So với kiếm tiền mà nói, Đại Bảo Tiểu Bảo đối với ta mới là quan trọng nhất. Chúng bình an lớn lên, Thế Niên lại từ biên quan trở về, khi đó ta liền buông trọng trách trên người xuống, đi ngao du bốn biển một lần. Cả đời đều buồn bực trong kinh thành, cảm thấy ngột ngạt phát sợ.”

Hạ Dao khẽ cười. Quận chúa muốn mười năm nữa lui về thì cũng phải tìm người tiếp nhận. Nếu có người tiếp nhận đương nhiên là không thành vấn đề. Tìm được người có khả năng như Quận chúa cũng không phải chuyện khó bình thường. Nếu không có người nối nghiệp, đoán chừng hoàng thượng sẽ không đồng ý.

Trời dần tối, trong xe ngựa treo dạ minh châu nên sáng vô cùng, tựa như ban ngày. Hai đứa trẻ chơi mệt, ăn no, rồi muốn đi ngủ.

Lúc về đến phủ Quận chúa đã là trước nửa đêm. Hai đứa bé đã sớm ngủ thiếp đi. Ôn Uyển nhìn hai đứa nhỏ, liền ôm lấy một, nhỏ giọng nói với Hạ Dao: “Ta thấy hai tiểu tử này chính là yêu tinh chuyển thế, xe ngựa xóc nảy như vậy cũng ngủ ngon được.”

Hạ Dao thấy bộ dáng này của Ôn Uyển rất là khinh thường: “Người khác còn hâm mộ Quận chúa có hai nhi tử biết điều ngoan ngoãn. Người được tiện nghi còn khoe mã. Nếu hai đứa thích phá người, đến lúc đó muốn oán trách cũng oán không được.”

Ôn Uyển ngồi xe ngựa một ngày đã mệt mỏi. Rửa ráy sạch sẽ xong cũng lên giường đi ngủ. Nhìn hai bé trong giường nhỏ lòng liền đầy ắp.

Đừng thấy lúc trước hai cái giường này nhỏ như vậy thì trẻ con tám tháng không ngủ được. Ôn Uyển nghĩ đến hài tử lớn rất nhanh nên lúc cho người làm giường đã bảo họ cân nhắc hiệu quả này. Vì vậy, thợ khéo léo phân ra hai khúc, một đoạn là để mấy thứ linh tinh như một chút tã chăn…. Một đoạn đương nhiên là để cho trẻ con ngủ. Nhưng đoạn để đồ linh tinh kia có thể dỡ xuống, như vậy có thể tăng thêm bề rộng, trẻ năm tuổi nằm cũng không có vấn đề gì.

Đương nhiên, trẻ năm tuổi đã bắt đầu ghi nhớ. Năm tuổi cũng tương đương với tiểu nam tử hán, phải bắt đầu có phòng riêng cùa mình, không thể ở chung phòng với mẫu thân nữa.

Lại nói, cũng may phòng Ôn Uyển khá lớn. Nếu không, trừ giường Ôn Uyển còn có hộc tủ, bàn trang điểm, còn đặt thêm một chiếc giường. Đặt hai chiếc giường tất nhiên sẽ có chút chật chội (giường cho Hạ Dao ngủ, hai vị vú em ngủ ở phòng ngoài).

Hôm sau Ôn Uyển không mang con trai đi hoàng cung như thường ngày. Bởi vì quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi. Cộng thêm gần đây hoàng đế cũng rất bận rộn, Ôn Uyển đợi lúc hoàng đế có thời gian lại đi.

Hai đứa bé đã thành thói quen, đến thời gian nhất định là phải ra ngoài đi đi lại lại, ngắm hoa cỏ cây cối một chút. Hôm đó đến thời gian tản bộ chúng liền náo loạn muốn đi ra ngoài.

Ôn Uyển đặt hai đứa vào xe đẩy, đẩy con trai đi tản bộ trong viện. Cảnh sắc trong vườn đã nhanh biến đổi, hoa sắp trổ bông cả rồi. Hoa anh thảo nở rộ vô cùng rực rỡ. Một làn gió nhẹ thổi qua lâm viên mang theo hương thơm nhàn nhạt trộn lẫn mùi bùn đất thơm ngát, hít vào một hơi làm cho lòng người vui vẻ thư thái. Hải Đường bốn mùa ở Lê Đường viện cũng đã nở, từng luống từng luống hoa xinh đẹp rực rỡ làm tăng thêm vẻ tươi thắm. Có câu nói rất hay: mãn viên xuân sắc quan bất trụ (xuân sắc cả vườn không giữ được). Ôn Uyển tự động tỉnh lược mất một câu phía sau.

Ôn Uyển không chịu để người giúp, muốn tự mình đẩy xe. Nàng không muốn mượn tay người khác, cho dù xuất mồ hôi cũng không để người khác giúp mình. Bởi vì cường độ rèn luyện cao như vậy nên thể trọng Ôn Uyển đã giảm xuống nhanh như vũ bão. Từ hơn một trăm ba mươi cân đã tuột xuống một trăm mười mấy cân (65kg giảm xuống 55kg). Bảy tháng cố gắng, cố gắng, không ngừng cố gắng, rốt cục thể trọng Ôn Uyển căn bản đã trở về bình thường.

Ôn Uyển đẩy xe chầm chậm đi tới, bất tri bất giác đi tới Lạc Cúc viên. Nàng chỉ vào từng khóm từng khóm cúc lớn nở bung vô cùng rực rỡ đầy sân, cười nói: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, biết đây là hoa gì không?”

Hai đứa bé nhìn thấy vô cùng hưng phấn, đung đưa tay vùng vẫy trong xe nôi. Ôn Uyển đi tới ngắt hai đóa đặt vào tay nhỏ bé của con trai. Mỗi đứa cầm một đóa.

Nàng kề sát vào hai đứa trẻ nhẹ nhàng nói: “Đây là hoa cúc~, hoa cúc~, còn có rất nhiều màu khác nha. Có màu vàng, màu trắng, còn có màu vàng đậm. Các con cầm trong tay chính là Hoàng cúc.” Hai đứa nhỏ mới đầu nghe rất hứng thú, nhưng được mấy phút thì tự mỗi đứa đã chăm chú nhìn cảnh mỗi nơi rồi.

“Trưa nay mẹ bảo Hạ Nhàn làm bánh hoa cúc. Đáng tiếc các con không có răng, bằng không mẹ đã đút bánh cho rồi.” Ôn Uyển cười hì hì, cũng không quản con trai nghe hiểu hay không, cứ nghĩ đến cái gì thì nói cái đó. Một mình líu ríu nói không ngừng.