Q.3 - Chương 106: Phụ tử lớn lối cuồng vọng

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Yến Kỳ Hiên trở về vương phủ, biết Ôn Uyển bị Mao Tân Trạch khi dễ liền tức giận, muốn đi tìm người trả đũa nhưng Mao Tân Trạch hiện tại núp trong nhà không dám ra.

Yến Kỳ Hiên nổi giận đùng đùng theo sát Ôn Uyển kêu ca: “Phất Khê, đệ bị người khi dễ cũng không nói cho ta biết, có còn đem ta coi như ca ca không? Chuyện lớn như vậy, đệ cứ mặc cho người khi dễ sao? Đệ yên tâm, khoản nợ này, ta nhất định phải tìm hắn đòi, ta nhất định khiến mọi người đều biết, dám khi dễ đệ phải trả giá thật nhiều.”

Ôn Uyển nhìn hắn giận đến mặt mũi đỏ bừng, thì cười nói mình cũng dạy dỗ bọn họ rồi nhưng Yến Kỳ Hiên tuyệt đối không bỏ qua. Dám khi dễ người của hắn thì phải chuẩn bị chịu tổn thất thảm trọng.

“Vì bọn chúng mà tức giận như vậy không đáng.” Ôn Uyển thấy bộ dáng Yến Kỳ Hiên giận dữ thì cười híp mắt, chia quả quýt đã bóc xong trong tay thành hai nửa đưa cho hắn một nửa, nàng giữ lại một nửa ăn.

Ừm, Ôn Uyển gật đầu, nước quýt thật ngọt.

Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển bộ dáng không quan tâm, liền có chút lo lắng nói:” Đệ nói tính tình đệ như vậy, sau này không biết sẽ bị bao nhiêu người bắt nạt đây? Chuyện lớn thế này cũng không nói cho ta biết, còn để ta từ trong miệng người khác nghe được.” Yến Kỳ Hiên rốt cuộc trong lòng vẫn có oán trách, cảm thấy Ôn Uyển không tin tưởng, lệ thuộc vào biểu ca là hắn, ngoài ra còn có nồng đậm mất mát vì dường như Phất Khê không tín nhiệm hắn, chuyện gì cũng không biết tự nói với hắn. Nghĩ đến đây, trong mắt Yến Kỳ Hiên tràn đầy ảm đạm.

“Việc rất nhỏ, có gì hay mà nói. Hơn nữa, ta cũng đã đánh cho bọn chúng tất cả đều gục tại chỗ. Giờ tốt lắm, đã qua rồi không cần nhắc lại.” Ôn Uyển cũng không thèm để ý nhưng thấy bộ dạng Yến Kỳ Hiên thì lại an ủi:” Không phải là không nói cho ngươi biết, chẳng qua cảm thấy đây là chuyện nhỏ. Sau này có việc ta nhất định nói cho ngươi biết đầu tiên, đừng tức giận.”

Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển chiều theo mình, thì trong lòng lại vui mừng nhưng nghĩ đến chuyện này vẫn không nhịn được tức giận trong lòng:” Không được, mấy tên nhóc kia lại dám bắt nạt đệ, bắt nạt đệ chính là khi dễ ta, không được, cơn giận này ta thật sự nuốt không trôi.” Càng nghĩ trong lòng càng giận, một miếng nhét nửa quả quýt vào trong miệng rồi lập tức chạy ra phân phó người làm cẩn thận chú ý tin tức của Mao Tân Trạch. Ôn Uyển nhìn bộ dạng hấp tấp của hắn, cũng không ngăn cản để mặc hắn đi ra ngoài. Nàng thấy hắn vì nàng bị khi dễ mà tức giận thành như vậy thì rất vui.

Những kẻ khác bị thương tương đối nặng nhưng Mao Tân Trạch lúc ấy chạy trốn kịp nên chẳng qua chỉ bị vết thương nhỏ. Cho nên nghỉ ngơi hồi phục hai ngày đã tốt, Mao Tân Trạch đúng là kẻ ngốc không chịu nổi, vết thương vừa tốt liền chạy đi cùng lũ hồ bằng cẩu hữu lêu lổng.

Yến Kỳ Hiên vừa nhận được tin tức Mao Tân Trạch xuất hiện liền mang một nhóm người hùng hổ tìm tới Mao Tân Trạch. Yến Kỳ Hiên lại không giống Ôn Uyển, hắn không có gì phải cố kỵ, đánh Mao Tân Trạch gẫy chân ngất đi ngay tại chỗ. Mấy kẻ dựa vào Mao Tân Trạch ức hiếp người cũng bị Yến Kỳ Hiên ra lệnh cho thị vệ cắt đứt chân, mạng cũng mất hơn nửa.

“Dám bắt nạt Phất Khê nhà ta, phải chuẩn bị tốt tinh thần.” Yến Kỳ Hiên tàn bạo thả một câu ngoan độc. Nếu không phải vì đánh hết mấy kẻ này sẽ có phiền toái lớn hắn sẽ đánh chết tên vương bát đản (khốn kiếp) này ngay tại đây. Là cái loại mặt hàng gì mà dám bắt nạt Phất Khê nhà hắn.

Ôn Uyển nhận được tin tức liền sửng sốt. Đợi Yến Kỳ Hiên trở lại, nhìn hắn một chút rồi cười cũng không chủ động nhắc tới chuyện này. Yến Kỳ Hiên vội bận tâm giải thích:” Những kẻ này mắt chó nhìn người thấp, nếu không dạy dỗ mạnh tay sau này có khi lại bắt nạt đệ. Đệ sẽ không trách ta ra tay độc ác chứ?”

Ôn Uyển cười lắc đầu:” Sao lại trách chứ, ngồi đi, ta gọt lê cho ngươi ăn.” Ôn Uyển cầm dao, gọt xong để cho hắn ăn.

Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển chủ động gọt Lê cho hắn liền biết Phất Khê không chỉ không tức giận còn thật cao hứng liền cười rất khoan khoái. Ôn Uyển nhìn nụ cười của hắn nghĩ người này đánh gẫy chân của cháu ruột Đức Phi, sau này có thể có chút phiền toái. Nhưng lại nghĩ đến thân phận Yến Kỳ Hiên liền cảm thấy mình quá lo lắng.

Mao phu nhân biết tiểu nhi tử của mình sau này trở thành một người tàn phế, thì ở trước mặt Đức Phi khóc đến chết đi sống lại. Đức Phi cũng giận đến cả người run lên, hướng Hoàng Thượng khóc lóc kể lể hồi lâu.

Hoàng đế nhìn mỹ nhân nũng nịu khóc đến lê hoa đái vũ (hoa lê trong cơn mưa) cũng không đành lòng, cảm thấy Yến Kỳ Hiên quả thật có chút quá đáng liền hạ chỉ để Thuần Vương phủ bồi thường tiền thuốc thang cho Mao Tân Trạch. Thuần Vương nửa câu nói nhảm cũng không có, phái người đưa qua tiền thuốc thang cùng một chút dược liệu trân quý.

Đức Phi mặc dù không cam lòng nhưng không thể làm gì khác. Nếu có ý nghĩ muốn Yến Kỳ Hiên đền một chân cho cháu nàng, Thuần vương chắc có thể diệt luôn Mao gia. Nhưng nàng không làm gì được Thuần Vương và Thuần thế tử thì cái kẻ đầu têu gây họa là Giang Thủ Vọng nàng có thể cho hắn sống không bằng chết.

Nhưng lại nghĩ tới thái độ quỷ dị của Hoàng Đế với Giang Thủ Vọng, Đức Phi chưa dám có hành động thiếu suy nghĩ đành phong tiêm lãng miệng (cắn chặt răng) nhịn khẩu khí này. Chờ có thời gian nhất định khiến tiểu tử nông thôn không biết trời cao đất rộng kia chết không có chỗ chôn.

Chuyện đến lúc này vẫn chưa yên. Ngự sử được tin tức liền dâng sổ con tấu Thuần Vương không biết cách dạy con. Yến Kỳ Hiên sau khi biết giận dữ, dẫn người dập phá cửa lớn nhà Ngự sử, thậm chí còn mắng mỏ lão bất tử (lão già không chết) nhà ngươi nhàn rỗi không có gì làm thì sớm chuẩn bị quan tài, sớm đi gặp tổ tông đi, không có chuyện gì ai khiến quản chuyện nhàn sự của hắn.

“A? Ngươi đem người đập phá cửa lớn nhà Ngự sử.” Ôn Uyển trợn mắt há hốc mồm. Đây thật sự là quá mạnh mẽ đi, kiêu ngạo như vậy cũng không sợ người ta trả đũa. Đây là chuyện mạnh bạo nhất mà Yến Kỳ Hiên làm trong thời gian Ôn Uyển cùng hắn ở chung một năm qua.

“Dám có ý định trả thù ta? Gia cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám có ý nghĩ này, nếu không Gia bóp chết hắn cũng giống bóp chết một con kiến, còn phải lôi theo cả nhà bọn họ làm đệm lưng cho hắn, để cho hắn ta ghi nhớ thật lâu.” Yến Kỳ Hiên cả đầy người lệ khí.

“Tốt lắm, tốt lắm, không tức giận nữa. Dù sao cửa cũng đã đập phá. Cũng tại tên Mao Tân Trạch kia gây họa, hiện tại cũng đánh gẫy chân hắn rồi, ta cũng không còn tức giận, ngươi cũng đừng sinh khí. Đừng đem chuyện này nháo lớn nữa.” Ôn Uyển vội vàng dụ dỗ vị tiểu gia này, trước kia cũng không thấy hắn bạo ngược như vậy. Hiện tại việc cấp bách là dỗ xuôi cái đầu con lừa này, mặc dù không đồng ý cách làm của Yến Kỳ Hiên. Nhưng đối với hành động bảo hộ của Yến Kỳ Hiên, Ôn Uyển cũng rất vui mừng.

“Phất Khê, đệ yên tâm, sau này ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt đệ, nếu không ta liền giết hắn.” Yến Kỳ Hiên nắm chặt quả đấm trịnh trọng nói, nói xong không quên ôm bả vai Ôn Uyển, cử chỉ rất thân mật, Ôn Uyển nghe liền vui mừng, đối với hành động của hắn cũng không suy nghĩ nhiều.

Hai người ăn xong cơm tối, ở vườn hoa tản bộ, sau khi cho mọi người lui ra, chỉ còn dư lại hai người.

“Phất Khê, đến cuối năm đệ phải về Giang Nam sao?” Yến Kỳ Hiên nắm thật chặt tay Ôn Uyển.

Ôn Uyển gật đầu, còn hơn một tháng nữa là phải trở về. Hiện tại đã là tháng mười, chắc đến tháng mười một phải về thôn trang rồi. Thời gian thông khí một năm trôi qua thực vui vẻ. Nháy mắt đã không còn, nếu có thể vĩnh viễn trải qua cuộc sống thư thái như vậy thật tốt. Ôn Uyển thật sự không muốn trở về, trong một năm này nàng đã sống thật vui vẻ.

“Phất Khê, đệ không trở về có được hay không? Đệ ở trong kinh thành phụng bồi ta có được hay không? Chờ đệ thi thử xong muốn trở về ta cùng đệ trở về. Phất Khê, ta không nỡ xa đệ, đệ không trở về ở chỗ này cùng ta có được hay không?” trong mắt Yến Kỳ Hiên tràn đầy không nỡ, thấp giọng cầu khẩn.

“Đến lúc đó rồi hãy nói, bây giờ còn sớm. Thử nghĩ xem ngày mai phải đi đâu chơi.” Ôn Uyển nhìn hắn toát ra thần sắc như con chó nhỏ cầu khẩn, bị sợ hãi vội chuyển hướng đề tài. Người này làm gì mà trông như nàng muốn vứt bỏ hắn, thật là chịu không nổi mà.

“Không được, không cho phép ngươi trở về, phải ở đây phụng bồi ta.” Yến Kỳ Hiên thấy mềm không được liền tỏ ra cứng rắng. Thấy vậy Ôn Uyển thật vui mừng.

“Đây không phải chuyện ta có thể quyết định, đến lúc đó ta đi van cầu dượng, để cho ta chậm hai năm lại trở về, ngươi thấy có được hay không?” Vội vàng dỗ vị đại gia này, Yến Kỳ Hiên lúc này mới cao hứng gật gật đầu.

“Phất Khê, đệ thật tốt.” Không khỏi đem người ôm vào ngực, Ôn Uyển bị hành động của hắn khiến cho không thể giải thích, nhưng nàng cũng rất cảm động khi thấy phần dụng tâm của hắn.

Đối với sự cuồng vọng của Yến Kỳ Hiên, hoàng đế hung hăng khiển trách Thuần Vương một buổi, mặt khác hạ chỉ bắt Yến Kỳ Hiên ở nhà diện bích tư quá một năm (úp mặt vào tường kiểm điểm=)) Thuần vương kêu oan, bị hoàng đế khấu trừ ba tháng bổng lộc để tu bổ lại nhà vị Ngự sử kia. Thuần Vương nghe chỉ, ngoài mặt thì ứng, nhưng trong lòng không phục, tìm đến vị ngự sử kia thống mạ một trận, nói chẳng qua là đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ, thế mà cũng lấy chuyện nhỏ như hạt đậu ra để buộc tội hắn, đúng là đồ ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm, ngự sử kia bị hắn mắng đến mức giận quá ngất đi.

Ôn Uyển được tin, cảm thán thật là gia phong Thuần Vương Phủ “Thượng bất chánh hạ tắc loạn.” Một đôi cha con đức hạnh giống nhau, ngang ngược càn rỡ, trong mắt không có người.

Nhưng mà Ôn Uyển cũng cảm thấy rất kỳ quái vì Thuần vương vốn không phải người dễ xúc động, làm sao sẽ làm chuyện như vậy? Trong lòng kỳ quái liền hỏi thẳng Thuần Vương.

Thuần Vương nhìn Ôn Uyển không khỏi buồn cười, liền hỏi ngược lại:” Vậy cháu nói xem, Thuần Vương phủ chúng ta tại sao lại cần danh tiếng tốt? Cho dù ngoại nhân đồn đại chúng ta ngang ngược càn rỡ, trong mắt không người thì như thế nào? Đập phá cửa lớn nhà Ngự sử, khiến hắn giận đến hôn mê thì sao? Ai có thể làm gì được chúng ta. Giỏi lắm cũng là phạt một chút bổng lộc thôi, nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền kia.”

Ôn Uyển lẳng lặng nhìn Thuần Vương, trong này có bao hàm nhiều tin tức, một chút liền khiến cho Ôn Uyển mơ hồ. Đây là ý gì?

Thuần Vương nhìn bộ dáng Ôn Uyển liền cười nói:” Hiện tại nói cho cháu những thứ này cũng vô dụng, chờ cháu đến vị trí này nhất định sẽ biết. Ôn Uyển, những thứ cháu cần học còn rất nhiều rất nhiều. Ta dạy cho cháu một chút chỉ là da lông. Còn có nhiều thứ không thể dạy được cần cháu một mình đi lĩnh ngộ, đi hiểu thấu đáo.” Nếu thật sự Trịnh vương đăng cơ làm Đế, vốn Trịnh vương không câu nệ dùng người, nếu Ôn Uyển thật có Phú quốc chi tài, thì nhất định bị hắn ta đẩy ra cho kiếm tuyệt bút tiền bạc. Sau này Ôn Uyển tất nhhiên thân ở địa vị cao, chỉ đến lúc đó nàng mới có thể hiểu cái gì là mình có thể làm, cái gì là không thể làm. Bây giờ nói những thứ này thời gian còn quá sớm.

Ôn Uyển từ từ ngẫm nghĩ những lời này một hồi lâu cũng không có lên tiếng, những điều bao hàm trong này quá nhiều, có những điều nàng còn chưa hiểu.