Q.3 - Chương 86: Vơ Vét Tài Sản

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ads “Vương gia, Thuần Vương gia tới.” Thuần Vương hùng hổ muốn gặp Tam lão gia của nhà bọn hắn, là em ruột của Chỉ Thân Vương.

“Vương thúc, ngài cũng không nên nói ta không để cho trưởng bối ngài mặt mũi. Thủ Vọng đứa bé kia, đúng là bị hắn mang đi. Một hài tử đầy tài hoa như vậy, nếu thật bị hắn phá hủy. Ta nghĩ cho dù Phủ Thân Vương của ngài quý giá, cũng không chịu nổi sự khinh bỉ của học sinh thiên hạ. Cháu của ta, cũng không có thể cứ không minh bạch như vậy mà biến mất ở phủ đệ các ngươi.” thái độ của Thuần Vương rất cứng rắn. Hôm nay, nhất định muốn gặp Tam lão gia nhà bọn họ.

“Thuần Vương, ngươi có chứng cớ gì mà nói Tam đệ của ta bắt cháu ngươi? Nếu là vu khống thì ta nhất định phải kiện ngươi coi rẻ trưởng bối, tự tiện xông vào phủ đệ ta. Đừng tưởng rằng ngươi có Tông lệnh thìta liền sợ ngươi.” Chỉ Thân Vương tức giận vô cùng.

“Ta mà không có chứng cớ, ta sẽ tới nơi này sao? Vương thúc, cháu ta Thủ Vọng cũng không phải là một thiếu niên vô danh mà các ngươi có thể tùy tiện đùa bỡn. Hắn chính là tài tử Giang Nam tiếng tăm lừng lẫy; ở trong kinh thành cũng tài danh lan xa. Nếu Tam lão gia thật là đầu óc mơ màng, nhất thời quỷ mê không khống chế được mà bắt hắn tới đây. Ta có thể nói cho ngươi biết, nếu Thủ Vọng thật xảy ra chuyện, Chỉ Vương Phủ các ngươi đừng nghĩ có cuộc sống thái bình nữa. Người khác sợ các ngươi, nhưng ta không sợ.” lời này của Thuần Vương tuyệt đối không phải là luống cuống. Không nói đến lửa giận của hoàng đế cùng Trịnh vương. Nhiều đại nho thanh lưu như vậy, cùng chút ít tài tử quan văn có vinh dự đọc qua thi từ của Thủ Vọng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Chỉ Thân Vương Phủ. Một người một miệng thóa mạt cũng có thể làm bọn họ chết đuối.

Chỉ Thân Vương cười lạnh”Những thứ hủ lậu kia, Bổn vương mà sợ sao? Ngươi vì một sĩ tử nho nhỏ, lại dám đối đãi tôn thất như thế, ngươi thật đúng là cho rằng ta sợ ngươi sao.”

Thuần Vương đã nói đến thế này, biết nói tiếp cũng chỉ trì hoãn thời gian thêm thôi. Chỉ đành giận dữ hét”Nếu Thủ Vọng hắn thật ở trong tay Chỉ Tam gia mà xảy ra chuyện gì. Ta và Chỉ Thân Vương các ngươi sẽ không xong đâu. Ta nói cho ngươi biết, nếu như Thủ Vọng đứa bé kia thật có tam trường lưỡng đoản

( chuyện không may ) gì,

ta sẽ khiến cho Chỉ Thân Vương Phủ, đừng nghĩ có một ngày sống tốt.”

Nghe được lời này của Thuần Vương, để cho Chỉ Thân Vương cau chặt chân mày. Đại quản gia đi ra phía trước, ở bên tai Chỉ Thân Vương nói nhỏ ” Vương gia, Thuần Vương xuất động tất cả binh lính ở phủ Kinh Đô, thậm chí người của Cửu Môn cùng Bộ Binh Nha Môn cũng điều động luôn. Xem ra nếu không đáp ứng. Vương Phủ thật có phiền toái lớn.”

“Người đâu, mang Thuần Vương gia đi đến nơi ở của Tam lão gia nhìn một cái đi. Xem một chút, Tam lão gia có phải như lời hắn nói, mang dấu đứa con trai bảo bối của hắn ở đó không? Thuần Vương, nếu như ở chỗ lão Tam không có đứa con riêng kia của ngươi. Ngươi tốt nhất hãy cho ta một câu trả lời thỏa đáng.” Chỉ Thân Vương vốn không thể nào đồng ý việc này. Nhưng thái độ của Thuần Vương cùng với giọng điệu này và tin đồn lúc trước nói tiểu tử kia là con riêng của hắn nữa. Cộng thêm đệ đệ mình thật sự có ham mê này, quả thật không dám nói. Vạn nhất chính xác thì sẽ kết thù cùng Thuần Vương Phủ, đối với Chỉ Thân Vương Phủ bọn họ quả thật không tốt, nên đành thối lui một bước.

Đoàn người đi về phía tây viện.

“Không xong, Vương gia, không xong. Trong trạch viện của Tam lão gia bị hỏa hoạn. Vương gia mau qua tới xem một chút, có hỏa hoạn.” Đi tới nửa đường. Chỉ Thân Vương liền nghe thấy có người lớn tiếng kêu lên.

Xa xa đã nhìn thấy một trận khói dầy đặc bay lên trời, không cần chờ đến gần, đã ngửi được mùi khét. Hạ nhân chạy đi dập lửa, nhưng lửa cực lớn, căn bản là không dập tắt được.

Thuần Vương lúc ấy trợn tròn mắt, chẳng lẽ Ôn Uyển chết cháy ở bên trong. Không thể nào, thế này thì bảo hắn ăn nói làm sao với hoàng đế cùng Trịnh vương đây. Thuần Vương đầu óc rối loạn. Giác Ngộ đại sư không phải đã từng nói đứa bé kia là một người phúc trạch thâm hậu sao. Làm sao nhanh như vậy đã chết rồi, phúc khí lớn cái rắm.

Thuần Vương không dám đi vẫn một mực ở phía ngoài chờ chực. Lửa cũng không phải quá lớn, trong vương phủ có nhiều người. Nên cứu hỏa cũng rất nhanh, khoản một giờ sau đã có thể đem lửa dập tắt. Bởi vì phòng ốc xây rất chắc chắn nên xà nhà tuy sụp xuống nhưng tường lại không sập. Sau khi lửa bị dập tắt rồi, thì mọi người cùng dùng tay đào. Từ bên trong đào ra hai cỗ thi thể cháy đen.

Thuần Vương nhìn hình dáng, rất khẳng định đây không phải là thi thể của Ôn Uyển, một lòng treo cao mới buông xuống một nửa, xem ra là mình nhầm. Đang lo âu suy nghĩ, đứa bé kia đến tột cùng đã đi nơi nào, thì lúc này một gia đinh thị vệ Thuần Vương Phủ tiến lên, nói thầm trong lỗ tai hắn hai câu.

Thuần Vương hai mắt sáng lên, cũng chẳng quan tâm những thứ khác. Vội vã chạy trở về, Đại quản gia lập tức dâng lên cho hắn một phong thơ. Trong thư yêu cầu hắn đưa trước mười vạn lượng bạc trắng để chuộc người, nếu không sẽ giết con tin.

Thuần Vương nhìn thư tống tiền, quả thực như đang nằm mơ a. Hắn cảm thấy so sánh với việc vơ vét tài sản nào khác cũng không làm hắn vui vẻ bằng lúc này được. Lập tức sai cho người lấy mười vạn lượng ngân phiếu, cho đưa đến nơi chỉ định.

Đại quản gia chần chờ một chút”Vương gia, kẻ này không phải lá gan quá lớn sao? Tống tiền, mà dám tống tiền đến trên đầu Vương Phủ chúng ta, quả thực là quá ghê tởm. Vương gia, chẳng lẽ chúng ta phải cúi đầu trước kẻ này. Vương gia, nếu lần này cúi đầu, người khác biết sẽ cười chúng ta.”

Kỳ Hiên hết kiên nhẫn rồi, chờ đợi quá lâu khiến hắn nóng lòng đến độ mất nửa cái mạng. Nghe Trần quản gia nói thế…, lập tức giận dữ hét”Là tiền quan trọng hay là người quan trọng. Trước tiên đem người chuộc ra đã, những chuyện khác, chờ sau khi người trở về rồi hãy nói. Nhanh đi chuẩn bị bạc, nhanh đi. Nếu như chậm, không biết bọn cướp kia có nuốt lời không, nếu Phất Khê có chuyện gì, thì ta giết cả nhà ngươi.”

Đại quản gia nhìn về phía Thuần Vương, Thuần Vương liền gật đầu, đại quản gia lập tức đi xuống lấy tiền.

Trong một gian phòng hoang ở ngoại ô, Ôn Uyển mở mắt, đã nhìn thấy ánh mặt trời từ cái lỗ ở nóc nhà chui vào, chiếu vào trên người. Cảm thụ được tia sáng ấm áp, Ôn Uyển biết, nàng còn chưa có chết, vẫn hoàn hảo sống sót, thật là tốt! Xem ra, mạng của nàng đúng là khá lớn. Trước khi chủy thủ đâm vào thân thể của nàng, người ở phía ngoài đã bay vào, một ám khí phóng ra đánh vào tay người nọ, trong chớp mắt, người nọ té trong vũng máu. Đã đi gặp Diêm Vương trước nàng.

Tới ba người, hai người nàng không nhận ra, nhưng có một người nàng biết chính là Băng Dao. Nàng sớm biết Băng Dao là ông ngoại phái tới bảo vệ nàng, nhưng lại không nghĩ rằng Băng Dao lợi hại đến thế, có thể tìm được nàng nhanh như vậy. Tới cũng vô cùng kịp thời, nếu không, nàng đã phải đi gặp Diêm vương báo cáo rồi. Hiện tại mới chỉ có mười một tuổi, phải đi gặp Diêm vương báo cáo, còn sớm một chút, Diêm vương sẽ không thu.

Nàng rất kinh ngạc việc Băng Dao tại sao có thể nhanh như vậy mà tìm được nàng. Băng Dao cũng vô cùng thành thực, nói quần áo nàng mặc trên người, bị nàng ấy dùng một loại hương liệu đặc chế hun qua. Còn có túi thơm nàng mang theo, tất cả đều có thả hương. Mà ở bên kia nàng ấy có nuôi một loại sâu, có thể phân rõ mùi hương liệu này, có thể theo mùi thơm mà tìm người. Lúc ấy cũng là vì để ngừa vạn nhất. Ôn Uyển thật không ngờ, người cổ đại thủ đoạn thật nhiều. Nhưng cũng may là Băng Dao có phòng bị, nếu không, lúc này nàng đang cùng Diêm vương giải oan rồi.

Băng Dao hồi tưởng lại, lúc bọn họ mới vừa vào trong phòng, đã nhìn thấy một thiếu niên muốn giết chủ tử. Cũng may là bọn nàng chạy tới kịp thời, cứu chủ tử. Chẳng qua là lúc ấy khi chủ tử nhìn thấy bọn họ, cũng chỉ cười nhạt, mà không có kích động hoặc có vẻ mặt cảm động. Nàng lại thấy áo khoác của chủ tử mặc dù bị xé toang, nhưng quần áo trong vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì. Hơn nữa, cả người vẫn rất tỉnh táo, thân thể cũng không có bất kỳ khác thường gì. Không có bộ dáng sợ hãi lo lắng. Lúc ấy trong lòng nàng còn nghĩ, chủ tử quả nhiên thật lợi hại, thời gian dài như vậy, mà y phục vẫn còn hoàn hảo, cũng không bị bao nhiêu tổn thất. Chỉ bằng một cây kim nhỏ, mà đã đem tên cặn bã tiếng xấu lan xa kia giết chết.

Bất quá, phản ứng kế tiếp của Ôn Uyển càng làm cho nàng giật mình. Nàng thế nhưng cũng biết phía ngoài đã rất huyên náo rồi. Mà rất có thể, truyền ra chuyện nàng bị tên biến thái bỉ ổi giở trò. Vừa hỏi một cái, quả nhiên phía ngoài đã huyên náo không còn hình dáng gì. Cho nên trước tiên, chủ tử liền ở trong phòng đã an bài mọi chuyện.

Nàng đưa chủ tử đi ra ngoài. Hai người khác, một người đi đưa tin lừa gạt vơ vét tài sản. Một người ở lại tại chỗ đợi các nàng đi ra ngoài chừng nửa khắc liền phóng hỏa, để lửa cháy rồi đến chỗ chủ tử chỉ định bố trí nghi trận, ở chỗ đó chờ chực bọn họ đưa bạc tới. Sẽ đem nàng đưa đến một địa phương khác, chờ người tới chuộc người.

Như vậy, bởi vì trong vương phủ bị phóng hỏa, Vương Phủ tất nhiên đại loạn. Đến lúc đó nàng mang theo chủ tử đi ra ngoài cũng dễ dàng. Hơn nữa, bởi vì địa phương trong thư tống tiền bày trận bị bắt cóc, cũng chính là địa phương mà các nàng vội vàng đi. Nên rất thuận đường, cần phải để cho người ngoài suy nghĩ, cho là căn bản không đủ thời gian qua lại hai nơi như vậy. Không ai sẽ nghĩ tới chuyện này các nàng đồng thời đang tiến hành. Như vậy, đến lúc đó một nam một bắc, thời gian không đúng. Người khác cho dù hoài nghi, cũng không có lý do hoàn hảo.

Băng Dao nhìn Ôn Uyển, trong lòng cảm thán vạn phần. Lúc trước nàng vẫn không cảm thấy tiểu chủ tử có chỗ nào khác người. Nếu nhất định phải tìm ra chỗ khác hẳn người khác, thì đơn giản cũng chỉ thông minh hơn một chút, khắc khổ một chút thôi. Nhưng hiện tại, nàng đã vô cùng bội phục. Nhìn tiểu chủ tử vào lúc hỗn loạn như vậy, có thể nghĩ tới biện pháp tiêu trừ tất cả hậu hoạn. Chỉ phần trấn định lâm nguy không loạn, và phương pháp xử lý không để lại bất kỳ nhược điểm gì, đã đạt đến cảnh giới là nhân tài nhất đẳng. Khó trách hoàng thượng lại đem nàng phái ở bên cạnh tiểu chủ tử. Tiểu chủ tử, không phải là người bình thường. Băng Dao lắc đầu, xem ra nàng đã nhìn nhầm. Tiểu chủ tử quả thật che giấu rất kĩ, chỉ ở vào thời khắc nguy cơ, mới nhìn ra bản lĩnh chân thật của nàng ấy.

Băng Dao đang suy nghĩ, lại thấy Ôn Uyển đang cắn môi dưới, bộ dạng đang mạnh mẽ nhẫn nại, thì lo âu hỏi “Chủ tử, chẳng lẽ người có nơi nào không thoải mái?”

Ôn Uyển gật đầu, chỉ chỉ bả vai. Bả vai của nàng, nhưng là bị chó cắn một cái, cũng không biết con chó kia có bị bệnh chó điên hay không? Không may, lây bệnh cho nàng thì sẽ rất phiền toái cho xem.

Cỡi xiêm y ra, nhìn thấy có hai dấu răng thật sâu, Băng Dao dùng cây trâm trên đầu, cạo hai cái, rồi lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, rắc một chút phấn vụn vào “Chủ tử yên tâm, sẽ không để lại vết sẹo. Mấy ngày nữa sẽ tốt, không cần lo lắng.”

Ôn Uyển lúc này mới yên tâm lại, xem ra thuốc này hiệu quả thật thần kỳ. Không để lại vết sẹo là tốt rồi, nếu không, đến lúc đó nhìn dấu răng thì phải nhớ tới tên buồn nôn kia, cả đời sẽ là một cơn ác mộng. Sau khi xong, mới chú ý hỏi chuyện kia xử lý thế nào.

Băng Dao cười nói”Chủ tử yên tâm, dựa theo ý tứ chủ tử. Sẽ không có sơ sót.”

Nhất định là không thể để cho người khác biết nàng bị tên biến thái kia chạm qua, bằng không nàng không dám đi ra ngoài gặp người nữa. Còn bị đuổi về.Thời gian còn có ba tháng, nàng rất không nỡ. Cho nên, đây cũng là phương pháp xử lý mà nàng nghĩ ra trong thời gian có hạn. Cũng là tình huống mà đầu óc nàng xoay chuyển nhanh nhất. Nhưng Ôn Uyển chỉ cần nghĩ đến mình bị cái tên biến thái kia chạm qua, là trong miệng liền ợ lên nước chua.

“A……” Vẫn ói, đem nước chua trong bụng nôn sạch sẽ, nôn đến thất điên bát đảo, mà vẫn không xong. Còn muốn nôn tiếp, nhưng trong bụng đã không có gì cho nàng nôn nữa.