Q.6 - Chương 208: Ngã bệnh (thượng)

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mai nhi sớm đã dự liệu được câu trả lời của Ôn Uyển, lập tức nói: “Ta chỉ giúp hỏi một chút. Thế tử cũng không đồng ý ta nói với ngươi chuyện này. Chàng nói với ta, dường như Giang Vi đã được hoàng tử coi trọng, không nên nhúng tay, nếu không sẽ có phiền toái. Có điều, cô nương kia rất tốt.”

Ôn Uyển có chút kinh ngạc: “Theo lý mà nói, Giang Lâm là thế tử phi, bào muội kia của Giang Lâm chính là vãn bối của cậu hoàng đế. Bàn về bối phận chắc sẽ không được chọn vào hậu cung. Trừ phi nữ nhân này lớn lên đẹp đến nỗi làm cho người ta muốn bắt lấy. Mỹ nhân bực này sao ta chưa nghe nói qua?”

Hạ Dao ở bên cạnh cười nói: “Quận chúa, tiểu thư Giang gia sớm có mỹ danh tài nghệ song toàn ở kinh thành. Ta nhớ từng nói với người rồi, chẳng qua người bận rộn nhiều chuyện nên không nhớ đấy thôi.” Lúc trước nàng cố ý nói về chuyện này, không nghĩ tới Quận chúa đã quên sạch. Lẽ nào sinh hài tử xong trí nhớ sụt giảm nhiều như vậy.

Ôn Uyển cẩn thận nghĩ lại cũng không có chút ấn tượng nào: “Gần đây trong đầu ta chỉ luôn để ý hai tên tiểu tử này, không màng đến chuyện gì khác nữa. Tinh thần cũng không còn tốt như trước. Nếu thật tài danh lớn như vậy, ta đây càng không thể nhúng tay vào.” Nàng ấn tượng nhất chỉ có cô nương họ Hà kia, nghe nói tướng tài học, âm luật mọi thứ đều tinh thông, quả thực chính là nhân tài toàn năng a! Những thứ khác không có ấn tượng gì.

Mai nhi không giấu được tiếc hận. Đến hoàng gia làm thiếp, nghe ra thì thấy rất khí phái nhưng vẫn là tiểu lão bà. Tiểu lão bà chính là tiểu lão bà, của ai cũng là tiểu lão bà. Là phi tử của hoàng đế cũng là tiểu lão bà mà thôi.

Ôn Uyển cho rằng Mai Nhi có tiếc hận cũng là dư thừa: “Ngươi đừng than thở. Những thứ này là do chính họ tìm chuyện. Quyền thế địa vị không đủ, nữ nhi có danh tiếng càng vang dội càng không có chuyện tốt. Lúc đầu ta thân là quý Quận chúa, nhưng đâu dám để người khác biết có một tay đánh cờ tốt. Nếu không, ngươi cho là ta còn có thể ngồi đây nói chuyện với ngươi. Làm người lúc nào cũng phải biết khiêm tốn a.” Nếu như năm đó Hiền phi biết Ôn Uyển là một kì thủ đánh cờ, nhất định sẽ bất kể mọi thứ loại trừ nàng. Nàng sớm đã thành một đống xương trắng.

Mai nhi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng vẻ tiếc hận nơi đáy mắt vẫn thấy rõ ràng.

Ôn Uyển không đồng ý nói: “Có gì tốt mà tiếc hận. Đoán chừng Giang gia cũng muốn đầu cơ kiếm lợi, nếu không sớm đã định hôn rồi, hôm nay cũng không có chuyện này xảy ra. Hơn nữa, nếu Giang cô nương tốt đúng như lời ngươi như vậy, chắc chắn đã thành cái đinh trong mắt của nhiều người. Nếu muốn được chọn lên trong hoàng cung cũng không dễ dàng, nhưng muốn mình không được tuyển có rất nhiều biện pháp. Vậy mà nữ tử này năm cửa đều thuận thuận lợi lợi vượt qua, vừa nhìn đã biết là do tự mình nguyện ý.”

Mai nhi mở to hai mắt nhìn: “Không phải như thế, biểu hiện của Giang Vi không tốt lắm. Dựa theo bình thường mà nói hẳn là bị rà quét xuống rồi được bảo lưu lại.”

Ôn Uyển kinh ngạc nhìn Mai nhi: “Sao ngươi chú ý Giang Vi này kỹ như vậy? Có gì đặc biệt sao?”

Mai nhi nói rằng Giang Vi này cũng là một tài nữ, hơn nữa còn là một tài nữ tâm cao khí ngạo, có bóng dáng nàng năm đó nên có chút thương tiếc.

Ôn Uyển cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa. Muốn tâm cao khí ngạo cũng phải có vốn mới được a. Mà nếu không phải cung tuyển, chỉ bằng vào thân phận bào muội thế tử phi phủ thuần Vương quả thật đã có đủ vốn rồi. Người phía dưới đem trà ngon lên: “Đây là trà mới năm nay mới được đưa lên hai ngày trước. Hẳn ngươi còn chưa có. Nếm thử xem mùi vị thế nào. Nếu cảm thấy ngon thì gói một ít đem về.”

Mai nhi vừa uống một hớp, còn chưa nêu cảm nhận, Hạ Ảnh đã đi tới: “Quận chúa, hai vị thiếu gia dậy rồi, đang tìm người khắp nơi đấy ạ!”

Ôn Uyển vào phòng ngủ, quả nhiên thấy hai tiểu tử mở to mắt đang dáo dác tìm kiếm xung quanh! Thấy Ôn Uyển liền toe toét miệng, vươn hai tay. Ôn Uyển ôm lấy Minh Cẩn. Minh Cẩn không đói bụng, chỉ đưa tay sờ mặt Ôn Uyển.

Ôn Uyển thấy bé không đói liền ôm Minh Duệ đang buồn bực không lên tiếng. Minh Duệ khôn khéo hơn Minh Cẩn, Ôn Uyển vừa bế bé, bé đã chui vào ngực Ôn Uyển. Hạ Dao ở bên tai Mai nhi nói mấy câu, cho tất cả mọi người lui ra ngoài, xong Ôn Uyển mới cho Minh Duệ ăn.

Sau khi ăn xong, Ôn Uyển dùng nước nóng lau thân thể, đổi y phục. Mỗi ngày Ôn Uyển phải thay y phục bảy tám lần. Có đôi khi Ôn Uyển không khỏi cảm khái, may là có phòng giặt quần áo, bằng không, giặt đồ cũng đủ hành hạ chết nàng.

Mai nhi nhìn thoáng qua Hạ Dao. Ôn Uyển bảo Hạ Dao ra ngoài, hai người nói một chút chuyện riêng. Mai nhi nhìn ngực Ôn Uyển càng thêm nhô lên, nhỏ giọng nói: “Ngươi dùng cái gì vậy, hình như càng vươn lên.”

Ôn Uyển cười lấy áo lót cho Mai nhi nhìn. Mai nhi cũng đã được nghe nói đến áo lót, nhưng không biết nguồn cơn xuất phát từ Ôn Uyển. Mai nhi vẫn còn có chút chần chờ: “Vật này thật hữu dụng sao?” Mặc dù áo lót là do Ôn Uyển phân phó bên dưới may nhưng chẳng qua là do thêu nương của mình làm, không truyền bá rộng ra ngoài, lại không dám nói đây là đồ Quận chúa làm. Đây cũng không phải là đồ trang sức đeo tay. Những thứ đồ riêng tư này, trong mắt thêu Nương chính là yếm lót. Nếu hạ nhân dám nói chủ nhân đổi kiểu dáng yếm thì đợi đến tình cảnh cả nhà bị đánh chết đi.

Ôn Uyển bảo nàng tự mình đi thử, cảm thấy tốt thì mặc, không tốt thì thôi, có sao đâu: “Có đẹp không, ngươi không cảm thấy gì sao? Trước chuẩn bị hai cái thử xem. Không tốt thì đừng mặc. Nếu thấy tốt thì lại đổi.”

Sau khi Mai nhi đi, Ôn Uyển theo thường lệ chơi cùng hai đứa bé. Trước bữa tối Ôn Uyển cứ theo thường lệ cắn cắn Minh Cẩn. Sau khi cắn xong, sắc mặt Ôn Uyển liền thay đổi, dùng trán thăm dò trán Minh Cẩn, sau đó kêu lên: “Lập tức đi triệu kiến Trương thái y tới đây.” Nàng cảm thấy nhiệt độ Minh Cẩn không cao như bình thường. Dường như lạnh hơn thường ngày. Ôn Uyển lại sờ sờ trán Minh Duệ. Minh Duệ rất bình thường, nhiệt độ không cao cũng không thấp.

Ôn Uyển bảo Hạ Dao ở một bên chăm sóc Minh Cẩn thật kỹ. Nàng cho Minh Duệ ăn. Đợi lúc Minh Duệ ăn no nàng mới nói với nó: “Cục cưng, đệ đệ bị bệnh. Con không thể ở cùng đệ đệ, bằng không đệ đệ sẽ lây bệnh khí cho con. Cục cưng, con để cho Quan mama ẵm đi phòng ngủ đối diện nha. Chờ đệ đệ hết sẽ trở lại. Có được hay không?”

Minh Duệ không muốn. Ôn Uyển chỉ có thể cẩn thận nói: “Cục cưng, mẹ chiếu cố đệ đệ đã rất cực khổ. Vạn nhất con cũng bệnh, mẹ lại càng thêm vất vả. Nói không chừng cũng ngã bệnh. Cục cưng nghe lời, đợi khi đệ đệ khỏi sẽ ẵm con về, được không?”

Minh Duệ nhìn Ôn Uyển, gãi gãi tay. Quan mụ mụ đến ẵm Minh Duệ sang Đông sương phòng, Minh Duệ cũng không khóc. Ôn Uyển giải quyết Minh Duệ xong lập tức trở về chiếu cố Minh Cẩn.

Ôn Uyển biết sốt cao thì hạ xuống thế nào, chứ sốt nhẹ thật không biết phải làm sao? Lúc này Ôn Uyển thật hối hận không hỏi nhiều chút cho rõ.

Trương thái y vội vàng chạy tới, sau khi bắt mạch cho Minh Cẩn nói: “Quận chúa đừng nóng vội, Cẩn thiếu gia chỉ sốt nhẹ, lại được Quận chúa phát hiện kịp thời, thần kê đơn thuốc, uống xong sẽ khỏi.”

Lúc này Trương thái y không khỏi bội phục Ôn Uyển Quận chúa, nàng chăm sóc con trai thực chu đáo tỉ mỉ. Xem ra khoảng thời gian này Quận chúa đã dùng toàn tâm trông chừng hài tử. Thể chất hài tử tốt lắm, thân thể khỏe mạnh, cho dù ngã bệnh chỉ cần phát hiện sớm thì rất dễ chữa. Nếu mọi người đều như Quận chúa quan tâm chiếu cố hài tử, cũng có thể thoải mái nuôi hài tử, thái y bọn họ đã bớt mệt mỏi.

Ôn Uyển cho người sắc thuốc thành hai phần. Thuốc sắc xong được đưa tới cho Ôn Uyển thử, nhiệt độ vừa phải, nhưng đắng muốn chết. Thuốc này sao trẻ con có thể uống được đây!

Thuốc vừa vào miệng, Cẩn ca nhi đã ói ra. Ôn Uyển ở bên cạnh dụ dỗ không ngớt nhưng Cẩn ca nhi vẫn không uống. Làm sao bây giờ, hay là mạnh mẽ ép uống! Kết quả bé càng khóc đến lợi hại, cuối cùng một chén thuốc cũng uống xong nhưng non nửa chén đã bị ói ra mất rồi.

Ôn Uyển nhìn thấy con trai chịu tội, bản thân đau lòng không thôi, lập tức hướng về phía Trương thái y nói: “Các ngươi làm nghề y nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết trẻ con không uống được thứ đắng thế này sao? Còn không biết chế chút thuốc viên hoặc chút thuốc ngọt nữa!”

Trong lòng Trương thái y thầm kêu khổ. Công hiệu của thuốc viên sao tốt bằng trực tiếp nấu thuốc chứ, về phần ngọt, có nghe qua thuốc nào ngọt chưa? Hắn còn chưa nghe qua bao giờ đấy. Nhưng mặc dù Cẩn thiếu gia phun ra không ít, nhưng rốt cuộc vẫn uống không ít vào bụng: “Quận chúa, Cẩn thiếu gia đã uống được nửa chén thuốc. Chỉ cần buổi tối không bị lạnh, ngày mai sẽ tốt thôi.”

Vì suy nghĩ cho thân thể, chén thuốc thứ hai Ôn Uyển vẫn tiếp tục đút. Minh Cẩn khóc lớn hơn nữa cũng phải đút. Rốt cục cũng uống được nửa chén, cộng thêm mới vừa rồi nửa chén. Trương thái y nói có thể yên tâm được rồi.

Cẩn ca nhi khóc đến tiếng cũng khàn đi. Ôn Uyển cho bú cũng không chịu. Ôn Uyển đành hát ru con. Đến cuối cùng Cẩn ca nhi khóc mệt, còn được Ôn Uyển hát ru nên tạm an tĩnh lại. Chẳng qua vẫn rấm rức, tỏ vẻ nó rất khó chịu.

Ôn Uyển vừa mới chuẩn bị thả vào giường nhỏ, Cẩn ca nhi lại bắt đầu khóc. Nàng đành ôm bé. Ôn Uyển sầu lo nói: “Con chỉ giỏi giày vò mẹ, hành hạ mẹ không thể nhúc nhích được nữa, xem con tìm ai đây.” Mặc dù oán trách, Ôn Uyển cũng không dám buông Minh Cẩn ra. Chỉ cần vừa để xuống, Minh Cẩn sẽ khóc. Dù tay Ôn Uyển đau buốt cũng không dám buông con ra.

Qua thật lâu, rốt cục Minh Cẩn ngủ thiếp đi. Lúc này Ôn Uyển cho người đổi toàn bộ chăn màn trong phòng. Nàng cởi áo Minh Cẩn ra, nhưng cách hơi ấm của Ôn Uyển, tiểu tử này liền tỉnh, vừa mở mắt ra đã dốc sức khóc. Chỉ là tiếng khóc đã khàn đi, chỉ còn lại âm thanh phảng phất như mèo kêu.

Ôn Uyển lấy tốc độ nhanh nhất thay y phục, sau đó lại thay cho Minh Cẩn. Nàng không dám tắm cho bé, bộ dạng thế này chỉ có thể ôm ngủ. Ngay cả lúc ngủ Minh Cẩn cũng không buông Ôn Uyển, nàng chỉ có thể ôm con ngủ. Ôn Uyển nằm xuống, sợ mình ngủ sẽ đè con trai, cho nên bảo Hạ Dao và Hạ Ảnh thay phiên trông chừng, nếu thấy nàng đè con thì đánh thức nàng. Trước lúc ngủ lại bảo Hạ Dao đi xem Minh Duệ đã ngủ chưa.

Hạ Dao trở lại nói: “Quận chúa yên tâm, Đại Bảo đã ngủ. Nô tỳ đã phân phó hai mama thay nhau trông Đại Bảo. Nếu có chuyện sẽ đến bẩm báo.” Sợ Minh Duệ cũng phát sốt nhẹ.

Ôn Uyển nghe được Minh Duệ đã ngủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cứ thế mà nặng nề thiếp đi. Có thể do đã làm mẹ, tiềm thức luôn nhắc nhở nàng không thể đè con, Ôn Uyển đã không lấn con. Cứ như vậy nằm nghiêng mà ngủ, ngủ rất an tường.