Q.4 - Chương 29: Hoàng Đế Cự Hôn

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Tiểu Ngân Beta: Tiểu Tuyền “Quận Chúa, tiểu thư Hoa gia đã tới.” Ôn Uyển nghe lời này, lập tức kêu người mời nàng vào.

“Ôn Uyển, cám ơn ngươi.” Mai nhi vừa thấy Ôn Uyển, liền nắm chặt tay Ôn Uyển, nếu La Thủ Huân có tam trường lưỡng đoản gì, nàng nhất định sẽ mất đi chỗ dựa cả đời kia, thậm chí sẽ bị người ta nói thành khắc phu, cả đời nàng sẽ coi như xong rồi. Cho nên, từ trong đáy lòng nàng vô cùng cảm kích Ôn Uyển.

Ôn Uyển lắc đầu, cười cười. Hai người đang nói chuyện, thì có người vào báo là Thuần vương tới gặp. Mai nhi vừa nghe thấy, cũng biết hẳn là có việc quan trọng nên cáo từ về nhà.

“Ôn Uyển, ta đã dùng hết tất cả các phương pháp, nhưng tên thích khách kia chết cũng không chịu mở miệng, có hành hạ như thế nào cũng vô ích. Ôn Uyển cháu có rất nhiều chủ ý, nói một chút xem có biện pháp gì đặc biệt tốt không.” Thuần vương quả thật hết cách rồi, tìm không được dấu vết để lại, tên thích khách này bọn họ đã nghiêm hình bức cung, tuy nhiên hắn chết cũng không mở miệng, dù có dùng hết tất cả cực hình rồi cũng không được.

Ôn Uyển nhìn bộ dáng của hắn, không khỏi buồn cười. Loại chuyện này, sao lại nghĩ rằng mình có biện pháp đây! Thuần vương nhìn bộ dạng của Ôn Uyển, liền bỏ qua mục đích hỏi thăm.

Ôn Uyển hỏi Thuần vương, nàng biết Thuần vương cũng là một người không khéo lợi hại “Chuyện này có phải trùng hợp hay không? Hay là La Thủ Huân lợi dụng Kì Hiên?”

Thuần vương thấy Ôn Uyển vừa hỏi liền hỏi ngay vào trọng điểm rồi. Trong lòng âm thầm than thở, Ôn Uyển, so với trong tưởng tượng của hắn còn thành thục hơn. Nhanh như vậy đã bắt được trọng điểm. Nhưng con của hắn, vẫn là cái gì cũng không biết. Còn lo lắng chuyện Thủ Huân trúng độc, vấn đề này của Ôn Uyển hắn cũng đã nghĩ qua, nên có phái người đi điều tra thật cẩn thận, cũng may chuyện này đúng là ngoài ý muốn thôi. Bằng không, nếu thật sự là La Thủ Huân lợi dụng bạn bè, hắn cũng không biết nên mở miệng khuyên nhi tử ngốc của mình như thế nào nữa.

Thấy vẻ mặt lo lắng của Ôn Uyển, trong lòng Thuần vương ấm áp. Lúc ấy đối diện nguy cơ trước mắt như vậy, thị vệ vì bảo vệ an toàn cho Ôn Uyển nên cũng không dám ra tay hỗ trợ. Nhưng Ôn Uyển lại không để ý an nguy của mình mà ra tay cứu được con trai của hắn, cái nhân tình lớn này quả thật sẽ khiến hắn phải nhớ cả đời “Ta đã tra xét rồi, chuyện này đúng là ngoài ý muốn. Hôm đó là một mình Hiên nhi muốn đi ra ngoài, dựa theo thường lệ thì nguyên tiêu chúng ta cũng đều ở trong vương phủ trôi qua, nhưng hôm đó Hiên nhi lại nói ở trong nhà buồn bực, muốn đi ra ngoài dạo một chút. Vì là Tết nguyên tiêu, bên ngoài khá náo nhiệt, ta không nghĩ tới có người lại có lá gan lớn như vậy nên cũng để tùy hắn, hắn ở trên phố tình cờ gặp được La Thủ Huân. Không phải là trước đó La Thủ Huân muốn mời Hiên nhi. Cho nên, cháu không cần lo lắng, đây chắc chắn là chuyện ngoài ý muốn thôi.”

Lúc này Ôn Uyển mới gật đầu. Không phải cố ý là tốt rồi. Nếu thật là cố ý, thì ánh mắt kia của nàng cũng quá tệ rồi. Trên thực tế đời trước nàng cũng dùng ánh mắt này nhìn người, nhưng kết quả thì thật tệ.

Thuần vương nhìn Ôn Uyển. Muốn nói gì đó rồi lại thôi. Ôn Uyển lấy làm kỳ quái nhìn hắn, để cho Hạ Ảnh đi ra ngoài, chỉ giữ lại hai người bọn họ trong phòng.

“Ôn Uyển, buổi sáng ta đã đi vào cung cầu xin hoàng thượng tứ hôn cho cháu và Kì Hiên.” Nhìn Ôn Uyển một lúc, cuối cùng hắn cũng mở miệng.

Ôn Uyển mở to ánh mắt, nàng tự nhiên là biết cầu hoàng thượng tứ hôn như vậy là mang ý nghĩa gì, thật không ngờ vào lúc này Thuần vương lại dao động.

Thuần vương tỏ vẻ, hắn đúng là dao động. Ôn Uyển có thể không để ý tới nguy hiểm của mình mà đi cứu con hắn, phần ân tình này đã khiến cho hắn động lòng. Nếu nhi tử thật sự cưới được Ôn Uyển, thì đó là phúc khí cả đời của con hắn. Cho nên hôm nay hắn mới hướng hoàng thượng cầu hôn, nhưng mà lại bị hoàng thượng cự tuyệt.

“Ôn Uyển, hoàng thượng không có đồng ý, cho nên, cháu chớ có trách ta. Ta cũng đã tận lực rồi. Thật ra thì, ta cũng rất hi vọng cháu có thể làm con dâu ta, nhưng mà tiểu tử nhà ta không có được cái phúc khí này. Ôn Uyển, cháu cũng nên bỏ cuộc đi. Hoàng thượng nhất định sẽ không đáp ứng đâu.” Thuần vương hướng về phía Ôn Uyển bày tỏ, sau khi Yến Kì Hiên tỉnh lại an toàn vô sự xong, hắn liền đi tới hoàng cung, cầu xin hoàng thượng tứ hôn để cho Ôn Uyển làm con dâu hắn. Hiện tại có cái ân cứu mạng này, nếu mở miệng nói thì hoàng thượng cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng đâu biết rằng hoàng thượng không hề do dự mà cự tuyệt, còn nói chờ đầu xuân sẽ chọn cho Thuần thế tử một đại gia khuê tú.

Ban nãy ánh mắt Ôn Uyển vốn lóe sáng, lập tức liền có chút ảm đạm, ông ngoại hoàng đế tại sao lại không đồng ý chứ? Nàng cũng không cản trở cái gì mà. Tại sao lại không đáp ứng chứ, chẳng lẽ đúng như Thuần vương nói, đây chính là thuật đế vương, để người ta không suy đoán được trong lòng của đế vương tính toán gì. Khụ, không đáp ứng thì không đáp ứng a, dù sao bây giờ nàng vẫn còn nhỏ, còn nhiều năm như vậy, có thể từ từ cố gắng.

Mặt Ôn Uyển như đưa đám một hồi, sau đó cười tỏ vẻ không có sao. Dù sao nàng vẫn còn nhỏ, hiện tại nói cưới bàn gả quả thật là có chút quá sớm. Hơn nữa ông ngoại hoàng đế cũng đã nói rồi, nàng phải qua tuổi mười lăm mới nghị hôn, cho nên hiện tại cũng không cần gấp gáp.

Ôn Uyển nói dứt lời, Thuần vương liền ở một bên khuyên nhủ “Ôn Uyển, thái độ của hoàng thượng rất rõ ràng, ta cũng vì tốt cho cháu thôi.”

Ôn Uyển nhìn bộ dạng ân cần của Thuần vương, rồi bỗng nhiên cười khẽ, nàng bị người ta tính kế rồi, vừa rồi nàng cũng tưởng là ông ngoại hoàng đế thực sự không đáp ứng, hiện tại nàng có thể hiểu được tại sao Thuần vương lại hướng ông ngoại hoàng đế cầu hôn, với bộ dáng này của hắn thì tuyệt đối không muốn mình gả tới nhà hắn, sợ sẽ bị vị kia kiêng kị. Thuần vương làm người như vậy, sao có thể vì nàng cứu Yến Kỳ Hiên mà dao động được, hắn nói những lời này căn bản là muốn nàng buông tay mà thôi.

Ôn Uyển kiên định mà tỏ vẻ, mình tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay. Chấp nhận lời hứa chính là một khoản nợ còn thiếu, chuyện nàng đã đáp ứng với Yến Kì Hiên thì nhất định sẽ làm được, chỉ cần Yến Kì Hiên có thể chống đỡ được năm năm này, không, chỉ cần Yến Kì Hiên có thể chống đỡ cho tới khi đại cục kia đã định, nàng liền cho hắn biết thân phận của nàng, hơn nữa sẽ hướng ông ngoại hoàng đế cùng cậu Trịnh vương cho thấy lập trường của mình, chỉ cần lập trường hai người kiên định, nàng tin tưởng không có khó khăn nào không được.

Thuần vương thấy bộ dạng có chủ ý của Ôn Uyển cũng biết có nói thêm nữa cũng vô dụng rồi, chờ sau khi Thuần vương đi rồi, Ôn Uyển có chút phiền muộn. Hiện tại Thuần vương có thái độ như vậy, cũng có thể tưởng tượng được thái độ của ông ngoại hoàng đế cùng với cậu tất nhiên cũng sẽ không đáp ứng. Con đường này quả thật không dễ đi. Chẳng qua dù không dễ đi nàng cũng vẫn muốn kiên trì, nếu nàng yêu cầu người khác tuân thủ lời hứa thì nàng cũng phải tự mình làm trước mới được.

Ôn Uyển không muốn suy nghĩ nhiều đến những chuyện phiền lòng kia nữa, có nghĩ cũng vô dụng, hiện tại nên một lòng dưỡng bệnh rồi, trong lúc nàng dưỡng bệnh, những người có quan hệ hay không có quan hệ cũng đều tới thăm. trong những người này tự nhiên cũng không thiếu được mấy vị khuê tú kia rồi.

Như Vũ cùng Ngọc Tú không có tới. Hai người bọn họ đều là người sắp xuất giá, dính tới chuyện xui như vậy sẽ không tốt. Mai nhi mặc dù cũng sắp gả, nhưng tình huống của nàng đặc thù, người Ôn Uyển cứu chính là vị hôn phu của nàng, cho nên hiện tại mỗi ngày đều tới thăm.

Vốn là Y Y cùng Vũ Đồng muốn lưu lại phụng bồi Ôn Uyển. Nhưng Ôn Uyển muốn thanh tịnh, nên uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của hai người. Nàng mặc dù dưỡng bệnh nhưng cũng có trò chuyện một chút.

Vết thương của Ôn Uyển vốn chỉ là vết thương nhỏ, là Trịnh vương lo lắng, mới để cho nàng thừa cơ hội này mà dưỡng thân thể cho tốt, bởi vì dùng toàn là thuốc trân quý nhất nên vết thương và vết sẹo cũng đều nhạt đi, tin tưởng chỉ mấy ngày nữa là sẽ không nhìn ra.

Ở trong Hàm Phúc cung, Quách ma ma đưa cho Hiền phi một số đồ vật “Nương nương, đây chính là cặn kẽ quá trình ngày đó Thuần thế tử gặp thích khách “.

Hiền Phi sau khi xem xong, trong lòng thoáng hiện lên chút nghi ngờ. chẳng qua rất nhanh đã bị âm thanh ở bên ngoài cắt đứt “Nương nương, cữu phu nhân đang ở bên ngoài chờ yết kiến.”

Hiền Phi quát lạnh một tiếng nói ” Để cho nàng đi vào.” Nếu như không phải là Lục lão gia không thể tùy ý vào cung Đình, bà nhất định đem Lục lão gia mắng cho máu chó đầy đầu.

“Nương nương.” Trong lòng Lục phu nhân đã biết là chuyện gì. Hơn nữa cũng hiểu rõ, hôm nay tất nhiên là vì hành động của lão gia nhà mình mà tiếp nhận lửa giận của nương nương.

Lục phu nhân vừa tiến đến. tất cả mọi người trong phòng đều lui xuống bên ngoài, Hiền Phi lúc này cũng cởi bỏ khuôn mặt thiện lương bên ngoài, khuôn mặt vặn vẹo “Lão Lục là điên rồi sao? Thế tử Thuần vương hắn có thể động được sao? có phải hắn muốn tìm đến cái chết không? Nếu như thế tử Thuần vương thật có chuyện gì, cho dù hắn có một vạn cái mạng cũng không chống đỡ được. Hắn không muốn sống, đó chính là chuyện của một mình hắn, còn muốn để cho một đại gia đình tất cả đều chết theo hắn sao?”

Lục phu nhân ấp úng nói”Lão gia lúc ấy không biết. Những chuyện này là do đại gia làm, đến lúc lão gia biết được tin tức thì cũng đã muộn. Đại gia sau đó nói với lão gia, lúc nhận được tin tức La Thủ Huân một mình đi ra ngoài bên cạnh mặc dù mang theo nhiều thị vệ, nhưng mà dựa theo kế hoạch cũng sẽ không có chuyện gì. Đâu biết được bên trong hỗn loạn còn có cả thế tử Thuần vương. Sau đó lão gia biết được bên trong có thế tử gia phủ Thuần vương thì giận tới mức nhốt Đại gia lại, đánh cho một trận tàn nhẫn, nói hắn đã gây tai họa cho Lục phòng rồi.”

Lục lão gia dường như cũng hối hận, ông không ngờ tới nhi tử của ông lại nóng lòng hơn ông, chờ lúc biết được tin tức thì đã muộn. Người cũng đã phái đi rồi, những người đó, tất cả đều là tử sĩ, vì phòng ngừa tin tức tiết lộ, cũng cắt đứt mọi manh mối mà bọn hắn có thể tra, hắn chẳng qua là ra lệnh, cũng đâu biết nửa đường La Thủ Huân lại gặp phải Yến Kì Hiên, lần này thật đúng là chọc phải khắc tinh rồi.

Thuần vương thế tử là con trai độc nhất của Thuần vương, con của ông dù có điên rồi cùng không nên đi động tới Thuần vương, bởi vì cho dù có thành công hay không thì Lục phòng cũng đã chọc phải một cái phiền toái lớn. Mà hai ngày này Thuần vương cũng không có động tĩnh gì, trong lòng ông lại càng lo lắng hơn. Lần trước Tư Ngọc chẳng qua là quất Yến Kì Hiên một cái, còn không có đánh trúng đã khiến phủ Nam An Quận Vương bụi đất mịt mù. Con của ông bây giờ là muốn động thủ giết Yến Kì Hiên, đây chính là kết đại thù rồi, nếu bị Thuần vương nắm được chứng cớ gì, thì một mạng của con ông nhất định là không còn.

Cho nên, Quốc Công Gia thật đúng là oan uổng Lục lão gia rồi, đại gia của Lục phòng La gia cũng không phải là thằng ngốc, tên Yến Kì Hiên này ở trong Thuần vương phủ chính là bảo bối duy nhất, hắn cũng không phải là người u mê ngây ngô, sao có thể đụng tới được, chỉ trách là vận khí của hắn không tốt, hiện tại không giết được La Thủ Huân còn rước lấy một địch nhân cường đại.

Hiền Phi nghe được tiền căn hậu quả. Liền cầm đồ sứ trong tay ném xuống mặt đất, phát ra âm thanh vang rõ “ hôm đó ta nói với ngươi thế nào, bảo ngươi nói với lão Lục, hiện tại là tình trạng nguy cấp, không được có một chút sai lầm nào, những chuyện đoạt tước thì đợi sau khi Hồng Bân đăng cơ hãy nói, hiện tại các ngươi đang làm cái gì ở đây? Các ngươi đấu tranh nội bộ, gánh thêm trên lưng việc của người khác, suy yếu sẽ là lực lượng nào, cuối cùng là người nào đạt được ích lợi? Các ngươi không có đầu óc sao?”

Lục phu nhân ấp úng, nói không ra lời. Lời này nàng thật không biết nên nói như thế nào. Gây ra chuyện chính là Đại gia, lão gia nói không biết, nàng mới không tin. Tất nhiên là biết, nhưng không tiện nói thẳng, chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt thôi.

Lục phu nhân còn biết được chuyện, thì Hiền Phi như thế nào lại không biết đây? Cũng bởi vì biết lão Lục ở phía sau trợ giúp bà mới tức giận, vào thời khắc mấu chốt như vậy mà lại gây ra họa lớn như thế?