Chương 653: Người Yêu [6]

Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: May

Một đồng tiền cũng coi như là tiền đi…… Cảnh Hảo Hảo nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu với Lương Thần, dõng dạc nói: “Có nha.”

“Có bao nhiêu?”

Vấn đề này, lập tức hỏi Cảnh Hảo Hảo đáp không được.

Nếu cô nói chỉ có một đồng tiền, vậy chẳng phải chuyện mình không có tiền sẽ bị vạch trần ư?

Lương Thần nhìn thấy thần thái do dự của Cảnh Hảo Hảo, cười khẽ một chút, nói: “Khẳng định không có nhiều tiền bằng trong thẻ ngân hàng của anh đi.”

Cho dù Lương Thần nói là lời thật, nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn bởi vì lời nói thật này, có chút mất hứng nhếch miệng.

Cánh môi của cô hồng hồng nộn nộn, ở ngọn đèn chiếu xuống, thêm một tầng ánh sáng nhu hòa, lúc vểnh lên, Lương Thần nhìn đến đáy lòng hiện lên một tầng gợn sóng, anh nhịn không được vươn tay, đè môi vểnh lên của Cảnh Hảo Hảo xuống.

Cảnh Hảo Hảo lại vểnh lên lần nữa.

Lương Thần lại đè lần nữa.

Lúc này đây, ngón tay anh vẫn còn chưa rút đi, môi Cảnh Hảo Hảo lại nhẹ nhàng giật giật, một cỗ dòng điện không thể nói nên lời, trực tiếp vọt từ đầu ngón tay vào đáy lòng anh, làm cho anh kìm lòng không đậu nhẹ nhàng cong ngón tay, bỏ vào trong môi Cảnh Hảo Hảo, nhẹ nhàng vuốt ve.

Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo, mở tròn tròn, cả người như là bị chấn động ngồi xổm trước bàn trà, thật lâu sau, cô mới nhẹ nhàng vòng vo đảo mắt, đối mặt đôi mắt đen trầm tĩnh của Lương Thần.

Tầm mắt của anh và cô nhìn nhau, lập tức, toàn bộ không khí trong phòng đều trở nên yên lặng xuống.

Hơi thở ái muội, nháy mắt cấp tốc dâng lên trong phòng.

Cảnh Hảo Hảo nhịn không được lại nhẹ nhàng mấp máy cánh môi mình một chút, khiến cho ngón tay Lương Thần nhẹ nhàng run rẩy ở trên cánh môi của cô, sau đó người đàn ông đột nhiên vươn tay, một phen kéo cô đứng lên, trực tiếp kéo vào trong lòng.

Hành động này của anh, nhanh đến làm cho Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không có phản ứng gì, trong miệng cô có chút hờn dỗi hô một câu “Lương Thần”, sau đó bên tai liền vang lên một tiếng “Anh ở đây”, theo sau môi của cô, liền bị Lương Thần hung hăng ngăn chặn.

Trong não Cảnh Hảo Hảo nháy mắt trống rỗng, chỉ thep bản năng nâng tay lên, ôm cổ anh.

……

Cửa sổ phòng khách không có đóng, gió mùa đông, mang theo cảm giác lạnh thấu xương, từ từ thổi vào từ ngoài cửa sổ, thổi rèm cửa sổ vàng sữa chung quanh bay tới, cuốn theo một tầng ý lạnh.

Hai người trên sô pha, hôn như keo như sơn, mang theo trời băng đất tuyết ngoài cửa sổ đều hòa tan nhiệt tình.

Lương Thần triền miên không ngớt hôn môi Cảnh Hảo Hảo hồi lâu, mới nâng tay lên, ôm thắt lưng của cô, đi vào trong phòng ngủ của cô.

Đã rất lâu chưa từng có da thịt tiếp xúc như vậy, Lương Thần thật cẩn thận như là một người học nghề, động tác của anh vô cùng mềm nhẹ, mang theo quý trọng ngàn vạn, bên trong ôn nhu triền miên còn mang theo gấp bách nhàn nhạt.

Mãi cho đến cuối cùng, hai người thẳng thắn thành khẩn gặp lại, anh cúi đầu, ánh mắt nhìn cô thật sâu, chậm rãi hôn lên môi của cô, mới chậm rãi, chậm rãi, kết làm một thể với cô.

……

Ngày hôm sau Lương Thần liền tỉnh dậy rất sớm, Cảnh Hảo Hảo liền vùi ngủ say ở trong lòng anh, trên da thịt trắng noãn, phủ kín dấu tích triền miên của anh và cô.

Anh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, chỉ cảm thấy đêm xuân phù dung tối hôm qua như một giấc mộng không chân thật.

Tay anh, nhịn không được ở trong đệm chăn, dao động lên trên người của cô, đánh thức cô đang lúc ngủ mơ, cô có chút mê mang liếc mắt nhìn anh một cái, xoay người muốn tiếp tục đi vào giấc ngủ, lại bị anh kéo tới một phen, lại ngăn chận môi cô một lần nữa.

Lại là một phòng kiều diễm.