Chương 442: Rùng mình [5]

Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: May

Sau đó, cô liền cảm giác được trong lòng bàn tay của mình, có cảm giác mát nhè nhẹ và hơi đau đớn truyền đến.

Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng mở mắt ra một đường chỉ, nhìn thấy Lương Thần ngồi xổm bên giường, bên tay anh đặt một cái hộp thuốc, anh cầm bông tăm, nhúng cồn, thật cẩn thận lau vết thương ở trên tay cô.

Đó là ngày hôm qua khi cô biết chính mình là nữ chính trong phong ba màu hồng phấn, không cẩn thận làm rơi bể bình dưỡng da, lúc nhặt lên, bị cắt qua.

Miệng vết thương cũng không sâu, đêm qua cũng đã khép lại không chảy máu, hôm nay không đi đụng chạm, hoàn toàn không phát hiện được chút đau đớn.

Miệng vết thương ở lòng bàn tay cô, bình thường sẽ không bị người chú ý tới.

Mặc dù cô không biết rốt cuộc sao anh chú ý tới được, nhưng động tác anh lau vết thương cô rất cẩn thận, như là đang che chở châu báu trân ái gì đó.

Cảnh Hảo Hảo nhìn Lương Thần chăm chú, đột nhiên đáy lòng liền truyền đến một trận giãy dụa.

Thẳng đến khi Lương Thần đứng lên, cô mới cuống quít nhắm hai mắt lại, tiếp tục giả bộ bộ dáng ngủ say.

Nhưng cơn buồn ngủ của cô đã tiêu tán, trong đầu lăn qua lộn lại đều là suy nghĩ một ít hình ảnh loạn thất bát tao, thật lâu sau cũng không thể nhập mộng.

……

Buổi tối đầu tiền, Cảnh Hảo Hảo giả bộ ngủ vượt qua, hai người không có nói chuyện với nhau chút nào.

Tối thứ hai, Lương Thần bởi vì dành một ngày đi đón Cảnh Hảo Hảo, rất nhiều công vụ trong công ty còn chưa có xử lý, buổi tối trở về có chút muộn.

Cảnh Hảo Hảo đã ăn xong cơm chiều, đang ở trong phòng ngủ trên lầu xem ti vi.

Thím Lâm vẫn cẩn thận nói một ngày Cảnh Hảo Hảo ở nhà làm cái gì với Lương Thần, anh còn thật sự nghe xong, lên lầu.

Còn chưa đi tới cửa, Lương Thần chợt nghe được tiếng ti vi bên trong chợt bị tắt đi, sau đó cách khe cửa, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo nhanh chóng leo lên giường, xốc chăn lên đắp lên người mình.

Anh biết, cô lại dùng giả bộ ngủ đến qua loa với mình, đứng ở cửa, thất thần trong chốc lát, sau đó đẩy cửa, vào phòng ngủ.

Cảnh Hảo Hảo dựng thẳng lỗ tai, nghe thấy Lương Thần cởi áo khoác, đi tới bên giường.

Trực giác làm cho cô có thể nhận thấy được, Lương Thần đang nhìn chằm chằm gương mặt của cô, nhìn cẩn thận.

Tốc độ tim của cô nhảy thình thịch lên theo, ngay tại khi cô nghĩ đến chính mình sắp giả vờ không được nữa, bên tai của cô truyền đến một đạo tiếng thở dài nhàn nhạt, sau đó, tiếng bước chân vang lên, càng ngày càng xa.

Thẳng đến biến mất ở cửa phòng ngủ.

Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới nhẹ nhàng mở mí mắt, nhìn phòng trống rỗng và áo khoác Lương Thần cởi trên sô pha, nuốt nuốt nước miếng, liền nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc thật lâu.

Một đêm kia, Lương Thần đã khuya mới về phòng ngủ, Cảnh Hảo Hảo đã muốn ngủ say, dung nhan yên tĩnh, không có lãnh đạm, không có bỏ qua, không có cố ý ngụy trang.

Lương Thần nhìn chằm chằm gương mặt của cô, nhìn hồi lâu, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hai gò má của cô, trằn trọc ma sát hồi lâu, anh mới lưu luyến không rời rời đi, thật cẩn thận nâng tay lên, ôm cô vào trong lòng của mình.

Hôm sau, Cảnh Hảo Hảo tỉnh lại, Lương Thần đã không còn ở bên người, cô rời giường, tay không cẩn thận đụng tới một thứ, quay đầu nhìn lại, là một hộp quà.

Cảnh Hảo Hảo vươn tay mở ra, bên trong là một lắc tay tinh xảo, gắn đầy chui năm màu lớn nhỏ, đẹp mắt mà lại tinh xảo.

Không cần nghĩ, Cảnh Hảo Hảo cũng biết là Lương Thần mua cho mình.

Là quà xin lỗi cô sao?

Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm lắc tay kia, ước chừng khoảng nửa phút, sau đó mới như là không có phát hiện, đặt nắp lại lần nữa, đặt ở trên tủ đầu giường một bên, đi phòng tắm rửa mặt.