Chương 408: Tìm cho tôi [7]

Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: May

Giọng nói anh rất trầm thấp, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên, hung ác mà lại bạo lực, như là dã thú bùng nổ bất cứ lúc nào: “Tôi hỏi lại anh lần nữa, rốt cuộc cô ấy ở nơi nào? Tôi nói cho anh biết, Thẩm Lương Niên, anh tốt nhất đừng vọng tưởng mang cô ấy cao bay xa chạy, lúc này đây nếu cô ấy bình an trở về, chúng ta sẽ mọi chuyện đều dễ nói, nếu cô ấy xảy ra không hay gì, anh chờ cho tôi, tôi tuyệt đối không tha cho anh!”

Thẩm Lương Niên nhìn Lương Thần gần như bùng nổ, bình tĩnh trên mặt trong nháy mắt liền bị đánh vỡ.

Đáy lòng anh đều là tràn đầy lo lắng cho Cảnh Hảo Hảo, anh biết tính tình Lương Thần không tốt, chẳng lẽ anh ta hiểu lầm mình và Cảnh Hảo Hảo, đã làm gì với cô ấy?

Cả người anh chợt đứng lên từ trên sô pha, nhìn Lương Thần, sắc mặt có chút hỏng mất chất vấn: “Sao cô ấy lại có thể đột nhiên biến mất không thấy, có phải anh thấy cô ấy gặp mặt với tôi, đã làm gì với cô ấy rồi đúng không?”

Sao Lương Thần lại chắc chắc như vậy, sự tồn tại của anh, sẽ tạo thành quấy nhiễu giữa anh ta và Cảnh Hảo Hảo?

Lương Thần nhìn thần thái tuyệt đối của Thẩm Lương Niên, sắc mặt kéo căng gắt gao, thần thái có chút lãnh ngạo nói: “Tôi làm gì cô ấy, không có một chút quan hệ nào với anh.”

“Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy?” Ngực Thẩm Lương Niên bởi vì phẫn nộ, phập phồng lên xuống, “Tôi nói cho anh biết, Lương Thần, nếu anh dám làm gì với cô ấy, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh!”

“Anh không bỏ qua cho tôi? Anh lấy cái gì không bỏ qua cho tôi? Thẩm Lương Niên, tôi nói cho anh biết, cô ấy là phụ nữ của tôi, không phải của anh! Cho dù tôi làm gì cô ấy, cuối cùng người trút giận thay cô cũng chỉ có thể là tôi! Mà anh, hiện tại chỉ là một người ngoài không quan trọng! Anh có tư cách gì trút giận thay cô, phẫn nộ vì cô!”

Lương Thần cố ý cắn trọng hai chữ “người ngoài” này.

Đây giống như là một thanh dao bén nhọn, hung hăng đâm vào trong tim Thẩm Lương Niên, khiến cho anh trong nháy mắt liền nghĩ đến ảnh chụp Cảnh Hảo Hảo xé thành mảnh nhỏ vào ngày hôm qua, hình ảnh rơi tán loạn ở trên đất trước mặt mình, sắc mặt anh nhất thời không có huyết sắc.

Thật lâu sau, Thẩm Lương Niên mới gật gật đầu, ngẩng đầu, tầm mắt nhìn Lương Thần có chút mơ hồ, giọng nói nhẹ nhàng, ngữ khí mang theo một tia trào phúng: “Đúng, tôi là một người ngoài, vậy anh cần gì phải chạy đến trước mặt người ngoài như tôi, hỏi tôi, Cảnh Hảo Hảo đi nơi nào? Như vậy thoạt nhìn, anh còn không bằng một người ngoài như tôi. Nói thật, tôi thực cảm tạ anh, đến nói cho tôi biết, không thấy cô ấy, nếu anh không đến nói cho tôi biết, tôi có thể vẫn cũng không biết cô ấy rời khỏi anh. Anh muốn biết, hiện tại tôi đã nói cho anh biết toàn bộ, Cảnh Hảo Hảo ở nơi nào, tôi không biết, tất cả phòng ở đều ở trong này, anh muốn lục soát thì anh cứ đi lục soát, nếu không còn chuyện gì, tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh rời đi.”

Lương Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên, anh có trăm ngàn loại lời nói muốn nói với anh ta, nhưng cuối cùng anh lại không nói được gì, chỉ gật đầu nặng nề với Thẩm Lương Niên, liền cầm áo khoác của mình lên, đi ra nhà Thẩm Lương Niên.

Theo Lương Thần rời đi, trong nháy mắt toàn bộ trong phòng im lặng xuống.

Thẩm Lương Niên có chút mệt mỏi tựa vào trên sô pha, nhìn bầu trời đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, nửa ngày mới đứng lên, đi vào phòng ngủ, cầm lấy di động đã tắt vài ngày của mình, mở lên.

Rất nhanh liền tiến vào rất nhiều tin nhắn, tuyệt đại đa số đều là Kiều Ôn Noãn gửi đến, đều là một ít lời nói giải thích, làm nũng, ủy khuất, khẩn cầu.

Thẩm Lương Niên không để ý đến, chỉ tìm số điện thoại của Cảnh Hảo Hảo, gọi qua cho cô ấy, kết quả đều là nhắc nhở tắt máy.

Thẩm Lương Niên tiếp tục gọi, lặp lại như thế, thẳng đến trời bên ngoài bắt đầu trở nên nhiễm trắng, có ánh sáng, Thẩm Lương Niên mới hơi giật giật thân mình, bắt đầu gửi tin nhắn cho Cảnh Hảo Hảo.