Chương 327: Đả kích [4]

Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: May

Lúc mọi người nhìn thấy Lương Thần vào, đều đứng dậy, trên mặt tràn đầy cười, đều chào hỏi với Lương Thần.

Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo, cũng là vẻ mặt tươi cười trò chuyện với mọi người, đến cuối cùng, có người kiềm chế không được nói với Lương Thần: “A Thần, không giới thiệu một chút về mỹ nữ hôm nay cậu mang đến ư?”

Lúc này Lương Thần mới hơi đẩy Cảnh Hảo Hảo tới phía trước, nói: “Cảnh Hảo Hảo.”

“Chào Cảnh tiểu thư.” Lương Thần vừa dứt lời, liền có người vươn tay về phía Cảnh Hảo Hảo.

“Tránh ra, dựa vào diện mạo này của anh, sẽ hù dọa mỹ nữ đấy.” Không biết là ai nói một câu, sau đó nghiêng người tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, đi về phía trước một bước, vươn tay về phía Cảnh Hảo Hảo, nói: “Cảnh tiểu thư, xin chào xin chào.”

Cảnh Hảo Hảo còn chưa vươn tay, Lương Thần liền một phen kéo cô đến trong lòng mình, nói với người chung quanh: “Được rồi, các cậu mau tránh ra, cô ấy da mặt mỏng, chịu không nổi nháo như vậy đâu.”

Nói xong, Lương Thần liền ôm thắt lưng Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp đi đến trước sô pha ngồi xuống

Bạn bè Lương Thần, tự nhiên cũng không phải là người kém cỏi, ngồi ở cùng nhau, trong lời nói tán gẫu đều tài trí hơn người, ví dụ như lúc trước người nào ở Hải Nam tốn mấy trăm triệu mua một cái ca nô, người nào dùng mười mấy triệu liền nắm bắt được một minh tinh nhỏ bình thường, còn có người nào kết hôn đưa lễ hỏi đều là chế tạo từ vàng ròng.

Loại đề tài những người thường nghe được đều giống như là ý nghĩ kỳ lạ này, đến miệng bọn họ liền tự nhiên bình thường giống như ăn cơm.

Qua không bao lâu, cửa đẩy ra, Từ Dung mang theo một cô gái thân cao xinh đẹp đi đến, vừa mới ngồi xuống, liền có người hỏi: “Từ Dung, không phải cậu nói sẽ đến cùng Thẩm Lương Niên ư? Sao chỉ có cậu tới đây, cậu ta đâu?”

Từ Dung cầm một ly rượu từ trên bàn, uống một ngụm, nói: “Đêm nay Lương Niên không thoải mái, liền không tới đây.”

“Không thoải mái? Cậu ta giả vờ cái gì? Không phải nói tháng sau muốn kết hôn ư? Tôi còn chờ hôm nay cậu ta đây, để cho cậu ta uống hai ly đấy, tôi gọi điện thoại cho cậu ta, ân cần thăm hỏi cậu ta không thoải mái chỗ nào.” Người nọ nói xong liền lấy di động ra, gọi một cú điện thoại ra ngoài, một lát sau, liền mắng một tiếng: “Lại có thể tắt điện thoại!”

Lễ mừng năm mới tụ hội đều là bạn bè tốt nhất trong ngày thường, ngoại trừ nói chuyện phiếm, ca hát, khiêu vũ, có người còn mở bàn mạt chược.

Một bàn của Từ Dung đúng lúc ba thiếu một, liền gọi Lương Thần qua.

Đàn ông tụ cùng một chỗ chơi mạt chược, phụ nữ ngược lại đều thức thời, không có tiến lên quấy rầy, ngồi ở một chỗ, tán gẫu bát quái của phụ nữ.

Bạn bè Lương Thần, tuyệt đại đa số đều chưa kết hôn, mang đi ra không phải bạn gái chính là bạn gái đương nhiệm, mỗi một người diện mạo đều xứng với hai chữ mỹ nữ này, ngồi gần, Cảnh Hảo Hảo mới nhận ra có hai người trong đó là ngôi sao nổi danh trong giới, còn có một nữ dẫn chương trình số một của đài truyền hình thành phố Giang Sơn.

Đề tài của phụ nữ vòng tới vòng lui vĩnh viễn đều là mấy thứ như vậy, không thể thiếu ganh đua và khoe khoang, tất cả đều giống như vô tình nói ra đàn ông của mình tặng mình lễ vật sang quý gì.

Những đề tài này đối với Cảnh Hảo Hảo mà nói, là có chút không chen vào nổi, cho nên từ đầu đến cuối đều là trầm mặc ngồi ở một bên, nghe mọi người tán gẫu.

Phụ nữ mà Từ Dung mang đến nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo vẫn không nói chuyện, liền nhịn không được thân thiết nghiêng đầu, xinh đẹp cười nói với Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh tiểu thư, tôi rất thích phim truyền hình của cô đấy, ở trong TV, tôi đã cảm thấy cô rất đẹp mắt, không nghĩ tới, gặp trong hiện thực, lại càng kinh diễm hơn.”