Chương 86: Em cho đánh giá đi

Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Câu hỏi nhất thời làm Vũ Nghê không biết trả lời thế nào, trong đầu đều là cấy cái chữ to đùng ‘bạn gái’, hắn dùng từ khá bảo thủ, vẫn luôn nói ngôn từ ‘người bạn’

“Anh cũng chưa từng chọn áo lót bao giờ, em đã xem qua cái áo lót này, coi như cho anh một ý kiến đánh giá đi!” Áo lót đã mở tem, điều đó nói lên cô đã nhìn qua

“Có thể không?!”

“Có thể chứ! Đây coi như là đánh giá thôi. Em đã từng viết báo, chắc hẳn ý kiến không tồi?”. Lạc Ngạo Thưa cầm điếu thuốc đưa đến khóe miệng, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Vũ Nghê, đồng thời hít một hơi thật sâu

“Tôi nghĩ chắc là người bạn của anh sẽ phải thích đó!” Suy nghĩ của cô có hơi dừng lại

“Vũ Nghê, đồ lót đẹp chứ?! Em thích không?!” Hắn thật sự nghiện trêu chọc cô, cô so với ngày trước càng gợi lên cho hắn thú vị

Hắn dường như lấy hết bình tĩnh của cô, đối mặt với món đồ ưa thích này, rõ ràng cô đã coi như đồ của mình, phút chốc bị người khác vô tình đoạt lại, cái loại tức giận, ghen tỵ đó kèm theo là cảm giác đau lòng “Rất đẹp mắt, tầm nhìn của Lạc tổng rất tốt, anh nên tin tưởng chính mình chứ!”

Đèn đường mờ dần chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng muốt, nhìn cứ như một con búp bê bằng gốm. Hơn nữa hắn từ trên cao nhìn xuống, thấy rất rõ lông mi dày đặc của cô

Trong đầu Lạc Ngạo Thực rùng mình, cảm giác nhìn cô rất quen thuộc!

Trong lúc lơ đãng cô thấy được bóng dáng thật dài được rọi trên mặt đất. Tư thế kiêu ngạo của hắn gần như bao bọc cô hoàn toàn, cô đã không chống lại hắn, chỉ có phụ thuộc vào vị trí của hắn

Phụ thuộc hắn?! Cô sao phải phụ thuộc hắn?! Cô cảm thấy ý tưởng này thật kỳ lạ

“Anh lấy áo lót trở về, em có tức giận hay không?!” Hắn nín cười, giọng nói rất xin lỗi.

“Đây là đồ của anh, dĩ nhiên anh phải lấy lại chứ!” Chỉ là hắn không nên gửi nhầm, hoặc đừng để cho cô thấy trước như vậy!

Nhìn thấy vẻ mặt trong suốt của cô, khiến Lạc Ngạo Thực hiểu ngay ra. Cô là rất thích cái áo lót này, cảm giác không muốn trả lại, hơn nữa còn đang tức giận.

Vui mừng vì ý đồ của mình đã thành công, nhưng mà hắn không có biểu hiện ra. Sau đó vẫn tỏ vẻ bối rối:”Thật xin lỗi em, cái áo lót này hơi khó mua, là kiểu mẫu số lượng có hạn, nếu sau này còn đặt hàng được, anh sẽ đặt và gửi ngay cho em một bộ!”

Lúc nào cũng vậy, khi tan việc là trông Lạc Ngạo Thực không còn nghiêm trang nữa. Hắn vẫn giống như ngày trước, cà vạt luôn ném trong xe, hoặc là cất vào trong túi quần

Trên áo sơ mi nút cài sẽ cởi ra ba nút, lồng ngực rắn chắc sẽ tự nhiên lộ ra hấp dẫn, cộng thêm dáng đứng vô cùng lười biếng, khiến cho hắn càng thu hút hơn với người đối diện

“Không cần đâu. Đồ tôi cũng đã đưa trả lại rồi, vì vậy tôi đi đây!” Ngay cả tạm biệt cô cũng thờ ơ

“Đợi đã nào…!” Bàn tay Lạc Ngạo Thực nhanh chóng ôm nhẹ ngang hông của Vũ Nghê, ngăn trở bước đi

Hông của cô thật sự rất mảnh, chỉ cần một bàn tay to là có thể ôm chặt, hắn từ trên cao nhìn xuống, nhẹ nhàng thắc mắc bên tai cô “Nghê, nếu anh nhớ không nhầm, thì size của em cũng cỡ này. Thật ra thì, em mặc vào cũng sẽ rất hợp, có đúng hay không?!”

Khốn kiếp thật, chẳng qua chỉ là cấm áo lót, mà hắn đã tưởng tượng ra bộ dạng khi cô mặc nó vào rồi. Kích cỡ là E, nhất định rất thích hợp với cô

Khi chạm vào hông của cô, hắn vẫn có thể cảm giác được chiếc quần lót che kín nơi thần bí kia, ngay bên hông là hình một cái nơ bướm. Nhất định là cái kiểu dáng đó!

Hắn thật sự không thể chờ xem cô mặc cái áo lót này, chắc hẳn sẽ quyến rũ đến mê người

Thân thể cô như bị điện giật, phải chủ động tránh sang một bên “Lạc Ngạo Thực, tôi không muốn tiếp tục chủ đề này với anh! Anh còn chưa cầm món đồ đi đi?!”

Nhìn cô giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, Lạc Ngạo Thực buồn cười quay mặt, cố gắng kiềm chế nụ cười, lần nữa quay đầu đối mặt cô “Ha ha, thật ra thì anh cảm thấy bộ áo lót này so với người bạn của anh, em mặc vào là phù hợp nhất, nhưng mà không còn cách nào, anh thật xin lỗi!”

Vũ Nghê đi tới chờ xe, không để ý lời của hắn, cổ họng cô như nghẹn lại, cảm xúc khó tả. Nhưng mà trong lòng cô luôn tự nhủ, đó là áo lót của người khác, không phải chuyện của mình, mình không có liên quan

Đến nửa phút sau thì âm thanh của Lạc Ngạo Thực vang lên “Nghê, Tưởng Vũ Hàng đâu rồi, hôm nay không tiễn em về nhà ư?!”

“Anh ấy đi công tác rồi!” Vũ Nghê đưa lưng về phía hắn nói, đứng ở một đoạn đầu đường đón xe

Lạc Ngạo Thực liếc nhìn áo lót, cười một cái, đem nó bỏ vào trong xe, sau đó leo lên xe.

Hôm nay không biết là ngày gì, một chiếc taxi cũng không thấy. Vũ Nghê đứng đó năm phút đồng hồ, mà vẫn không đón được xe

“Tin tin ——” Lạc Ngạo Thực nhấn kèn xe, cánh tay khoác lên trên cửa xe. “Bằng không để anh tiễn em về. Khuya rồi, em đi một mình cũng không an toàn!”

Vũ Nghê đứng ở bên đường lắc đầu một cái, cô tránh hắn còn không kịp, dại gì chứ! Lần trước ít nhiều gì cô cũng đã bị hắn giáo huấn rồi!

Lạc Ngạo Thực cũng không hỏi nữa, nhưng mà cũng không lái xe rời đi, tầm mắt nóng bỏng xuyên thấu qua kính chắn gió, tập trung tại bóng dáng phía trước. Cô càng ngày càng khó hiểu, so với sáu năm trước cô còn khó nắm bắt hơn!

Nhìn xe của hắn chậm rãi theo sau, Vũ Nghê vội vàng bước nhanh

“Brừm brừm——” Một chiếc xe gắn máy đột nhiên chạy về hướng Vũ Nghê, tốc độ nhanh chóng khiến người khác không kịp đề phòng

Lạc Ngạo Thực ngồi trong xe chợt hô to “Vũ Nghê, cẩn thận!”

Trong chốc lát chỉ thấy Vũ Nghê trợt xuống, chiếc ví da màu trắng chớp mắt đã ở trong tay kẻ chạy xe máy

“A ——”

Một cú va chạm tức thời làm Vũ Nghê quay hết một vòng, ngay sau đó té trên mặt đất. Đầu tiên là khuỷu tay phải đập xuống lối đi bộ, đau đớn khiến Vũ Nghê hơi khó thở, nước mắt lã chã chảy xuống

“Khốn kiếp ——” Lạc Ngạo Thực ngồi ở trong xe muốn đuổi theo, nhưng lại không yên lòng người đang ngồi dưới đất, hắn mở cửa xe đi tới bên cạnh “Em thế nào rồi, có bị thương không?!”

“Không, không có sao!” Kiềm chế nỗi đau Vũ Nghê liều mình lắc đầu

Lạc Ngạo Thực đỡ cô đứng dậy, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của cô kéo lên xem, chỉ thấy máu chậm rãi chảy ra

“A…. Đau…” Cảm giác đau đớn khiến Vũ Nghê phát ra âm thanh

“Còn nói không đau. Đi, anh đưa em đến bệnh viện!” Lạc Ngạo Thực mở cửa xe ra, chuẩn bị ép cô ngồi vào

Vũ Nghê cố gắng nhịn đau lắc đầu “Cám ơn lòng tốt của anh, tôi sẽ tự đi!”

“Tự đi?! Tự đi có được hay không?! Nếu như vừa rồi em đồng ý lên xe của anh, thì bây giờ đâu đã bị thương!” Lạc Ngạo Thực nghiêm nghị nói, hơn nữa không cho cô cơ hội cự tuyệt, trực tiếp lôi cô lên xe