Chương 84: Có chỗ hơn người

Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Nghe chủ nhiệm nói, em cự tuyệt phỏng vấn lại Lạc Ngạo Thực?!” Khi Vũ Nghê xuống xe và chuẩn bị lên lầu thì Tưởng Vũ Hàng mở miệng

“Xin lỗi anh, cuộc phỏng vấn này, em hoàn thành không được rồi. Anh hiểu em mà, em thật sự không muốn gặp lại hắn ta. Chuyện này cứ giao cho những người khác làm đi!” Vũ Nghê không thể không nói

Tưởng Vũ Hàng dùng hành động chớp mắt một cái, coi như ý bảo ‘anh hiểu rồi’, sau đó nở một nụ cười dịu dàng “Yên tâm đi, anh chỉ tùy tiện hỏi thôi, chuyện này anh sẽ giao phó cho người khác! Cũng may, Lạc Ngạo Thực rất rộng rãi, hắn không trách cứ việc chúng ta đánh mất tài liệu phỏng vấn, vẫn sẵn sàng dành thời gian để thực hiện lại cuộc phỏng vấn!”

“Vậy tốt rồi!” Vũ Nghê tùy tiện lên tiếng, cũng không bày tỏ gì, chỉ nói thêm một câu:”Em đi lên lầu đây, anh về đến nhà thì gọi điện thoại cho em nha!”. Đây là hành động thường lệ của bọn họ

“Vũ Nghê, đợi đã nào…!” Tưởng Vũ Hàng dùng sức bắt được cánh tay của Vũ Nghê.

Vũ Nghê xoay người, thấy được con ngươi của hắn phát ra nồng đậm dục vọng, ánh mắt nóng bỏng dính vào người cô. Đột nhiên trong đầu nảy lên hốt hoảng “Bây giờ khuya lắm rồi, em muốn nghỉ ngơi ——”

Tưởng Vũ Hàng nắm thật chặt cánh tay Vũ Nghê, đồng thời đem cánh tay cô để lên cơ thể rắn chắc của mình. Tưởng Vũ Hàng đè thấp thân thể, nhìn thẳng vào cô, giọng hơi chất vấn “Vũ Nghê, rốt cuộc em còn phải tránh anh đến bao giờ?!”

Hắn đột nhiên chất vấn làm cô cảm thấy chán ghét “Vũ Hàng, trước đây em đã từng nói, chúng ta sẽ không nóng lòng đốt cháy giai đoạn, anh cũng đã hứa với em, đúng không?!”

Điều kiện này là cô đưa ra khi đó. Nếu không phải vì hắn từng cam đoan, thì nửa năm trước, cô cũng không tiếp nhận việc hắn theo đuổi mình!

“Đúng là anh có cam đoan như vậy, chúng ta bắt đầu thử qua lại với nhau, anh sẽ không làm những việc em không thích. Thế nhưng hành động cũng như lời nói của em, làm anh phát giác em không thật sự yêu anh. Em luôn làm anh cảm thấy hoang mang, em có biết không?!” Tưởng Vũ Hàng nhẹ giọng nói ra cảm xúc của mình, giữa hai lông mày nhàn nhạt khổ sở.

“Em chỉ cảm thấy chúng ta bây giờ chưa có phát triển đến mức như thế, cho nên mong anh hiểu được em!” Cô thành thực nói ra ý nghĩ của mình, không hề tránh né

Ý nghĩ đó vô tình lại… nặng nề đả kích Tưởng Vũ Hàng “Vũ Nghê, em có thể nói thật hay không, em không còn cảm tình gì với Lạc Ngạo Thực nữa, đúng không?! Nếu như trong lòng em không có người khác, thì tại sao lại đối với anh như thế?!”

Lời nói của Tưởng Vũ Hàng giống như một hòn đá rơi xuống hồ thu yên tĩnh, làm cho Vũ Nghê sững sờ hồi lâu, sau đó mới khôi phục lại bình tĩnh “Giữa hắn và em dù có gặp gỡ thế nào, thì bây giờ cũng chẳng còn liên lạc nhau. Vũ Hàng, thật ra thì em cứ nghĩ rằng sẽ chấp nhận được anh, nhưng mà em vẫn không thể, em đã từng từ chối yêu cầu của anh rất nhiều lần, cứ từ chối thế này mãi, em biết anh sẽ rất khó chịu hoặc đau khổ. Vì vậy ~ em nghĩ là, chúng ta… tốt hơn chúng ta hãy trở lại làm bạn bè bình thường đi, có được không anh?!”

Cô không phải vì tức giận nói lẫy, mà đây là đề nghị rất nghiêm túc. Về việc chia tay, cô đã cân nhắc thật lâu, lâu đến nỗi từ khi hắn bắt đầu ra sức theo đuổi cô

“Không, Vũ Nghê. Xin em đừng nên nói vậy, anh không muốn chia tay!” Tưởng Vũ Hàng kiên trì nói, cô đã ở trong lòng hắn sáu năm, hắn không muốn như vậy mà buông tay

“Tưởng Vũ Hàng, thật ra thì em vẫn không hiểu anh yêu em ở chỗ nào?! Em là một người phụ nữ đã từng kết hôn, thậm chí đã từng sinh con…… Anh chỉ mới hai mươi bảy tuổi, lại còn là tổng giám đốc của đài MBS, điều kiện nổi bật, những cô gái thích anh nhiều không kể xiết, em không cảm thấy mình có chỗ nào hơn người nữa?!”

Tưởng Vũ Hàng từ từ trầm mặc, ánh mắt dần mông lung. Đang lúc Vũ Nghê muốn xuống xe, thì hắn cất tiếng “Không sai, đầu tiên là anh bị vẻ xinh đẹp của em hấp dẫn, anh chưa từng gặp qua một cô gái nào quyến rũ như em, ánh mắt của em như xuyên thấu tất cả, chính là ánh mắt chín chắn, so với cơ thể thì vô cùng mâu thuẫn, mâu thuẫn khiến người khác phải động lòng. Nhìn em nhỏ bé nhưng lại rất kiên cường, lạc quan, tính cách không khuất phục làm người khác rất cảm động. Nếu đem so sánh với anh, em thật cang trường!”

Lời của hắn gợi lên quá khứ sáu năm trước của cô, từ hai bàn tay trắng, cô một mình đến Hoa Kỳ, lần đầu tiên cô gặp hắn là tại sân bay

“Sáu năm trước, em không như anh mô tả, em khó coi cực kỳ!” Cô nhớ rất rõ, có người từng nói, nhìn thấy cô thật sởn-gai-ốc. “Hơn nữa em cũng không có kiên cường như anh nói, chỉ là em muốn lấp đầy vui vẻ, để có thể xoá đi thống khổ của bản thân! Thậm chí lúc ấy em cố gắng học tập là bởi vì so với những bạn bè khác, đã quá tuổi đi học. Lúc ấy em chỉ nghĩ là giành toàn bộ học bổng mà thôi!” Hai mươi mốt tuổi cô quay về trường, học lại bộ môn báo chí

Bọn họ giống như mặc ai nấy nói, Tưởng Vũ Hàng không đáp lời Vũ Nghê, chỉ nói theo cảm thụ của bản thân:”Anh yêu nụ cười của em, thỉnh thoảng nhìn em rất ngây thơ, em lại rất tỉ mỉ, hiểu lòng người khác. Ba năm trước đây anh thay mặt tổng giám đốc tiếp nhận MBS, em đã khích lệ cho anh rất nhiều, em yên lặng ủng hộ anh, bên trong việc kinh doanh lại đưa ra nhiều ý kiến hợp lý cho anh”

“Bởi vì thời điểm em khó khăn nhất, anh đã ra tay giúp đỡ. Hơn nữa khi đó anh lại là người bạn duy nhất của em, nếu như anh coi trọng em, em đương nhiên là phải phụ giúp một tay!” Vũ Nghê tranh thủ thời gian giải thích, cô không cần hắn cảm kích!

“Quan trọng nhất là em luôn hiểu anh. Khi anh mặt mày ủ rũ, em vẫn biết anh xảy ra chuyện gì. Khi anh khó khăn nhất, em lại rất quan tâm. Chỉ cần như thế thôi, cũng là sự trợ giúp lớn rồi. Vũ Nghê, anh cảm giác được chúng ta như là một vậy. Vũ Nghê, anh thật sự không thể buông tay em!” Tưởng Vũ Hàng nhìn cô, kiên trì nói

Người phụ nữ như vậy, dù cho có nói thế nào, hắn cũng không muốn buông tay. Cho dù Lạc Ngạo Thực có xuất hiện chăng nữa, hắn cũng không muốn vuột mất cô!

“Vũ Nghê, anh biết rõ việc em chấp nhận làm bạn gái anh là bởi vì anh đã nhảy vào trong nước cứu em, cho nên em cảm động và nhận lời anh! Nhưng mà điều đó không quan trọng, quan trọng là anh sẽ mãi đợi em, đợi em ta không quan tâm, ta sẽ đợi em thật sự yêu anh! Bây giờ em không muốn chúng ta tiến thêm một bước, vậy anh sẽ chờ ~~ chờ đến khi em đồng ý kết hôn” Hai mắt của hắn tràn đầy cam đoan!

“Nhưng mà em cũng không biết đến bao lâu nữa em mới có thể mở rộng vòng tay với anh. Anh năm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi, nên vì tương lai của mình mà tính toán một chút, em không muốn vì em, mà anh phải để lỡ!”

“Anh đợi, anh sẽ đợi, đợi đến khi Phó Vũ Nghê có thể chấp nhận yêu anh, những thứ khác anh đều không quan tâm!” Tưởng Vũ Hàng hướng về phía bầu trời đêm, lớn tiếng hô to

Trên mặt Vũ Nghê bối rối ~~ càng ngày càng nhiều!

************************************************************

Sáng hôm sau Vũ Nghê mới vừa bước vào phòng làm việc, thì đã bị các ký giả nhỏ tuổi hâm mộ vây quanh “Chị Vũ Nghê, ngày hôm qua lại có rất nhiều khán giả gửi quà cho chị! Khi mang vào đây, quà nhiều đến nỗi làm cánh tay em đau quá chừng luôn này”

“Cám ơn em, làm phiền em quá. Xem trong số đó có quà tặng nào em thích không!” Từng món một được bao bì trang trí cẩn thận, chất đống tại bàn làm việc, ảnh hưởng không ít đến công việc của cô

“Tốt quá, em biết là chị Vũ Nghê tốt với em nhất!” Hai con mắt của tiểu Na cũng híp lại thành một đường cong, nhìn cứ như một đứa trẻ. “Về sau chỉ cần làm những công việc này, em cũng được là bao nhiêu lợi nhuận rồi nha”

“Ha ha……” Vũ Nghê cười cười lắc đầu.

Nhìn trên bàn chất đống quà tặng, Vũ Nghê thật sự thích, rất xúc động. Điều này chứng tỏ mình được khán giả yêu mến, làm cho cô càng thêm phấn chấn.

Tiểu Na tự động đem quà tặng mở ra, nào là khăn lụa, nước hoa, điện thoại di động…… Giá cả các quà tặng phải nói là khá giá trị

Tiểu Na nhìn về phía cái hộp to lớn, ngoài miệng hô to “Oa, cái hộp này lớn nhất, không biết bên trong là thứ gì!” Tiểu Na tò mò suy nghĩ

Cái hộp so với Computer còn to hơn rất nhiều!

Tiểu Na dùng con dao để cắt băng nhựa, sau đó lôi ra ba hộp nhỏ bên trong. Những chiếc hộp được bao bọc rất kỹ, khiến Vũ Nghê không khỏi hiếu kỳ, là thứ gì đây, trông rất quý giá nha?!

Mở xong cái hộp nhỏ đầu tiên, tiểu Na nhanh chóng rút ra đồ vật bên trong “Là quả đười ươi. Oa, chị ơi, xem ra vị khán giả này muốn chị chăm sóc tốt cổ họng đó! Ha ha, thật là một người tỉ mỉ nha!”

“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên chị nhận được quà tặng thế này!” Trong lòng Vũ Nghê cảm thấy ấm áp, bình thường mọi người cũng hay nhắc nhở cô phải chú ý sức khỏe, bảo vệ tốt cổ họng, nhưng không ai sẽ tặng cô thứ này. Ngay cả bản thân cô, cũng không chú ý tới chuyện này

Tiểu Na lấy ra món quà thứ hai xem span style=”font-weight: bold”>”A, là một đôi dép bông vải! Ha ha, rất là đáng yêu đấy! Chỉ là bây giờ vẫn còn trong mùa hè, không có lạnh như vậy!”

“Ngày mai trời dần chuyển sang thu rồi, thời tiết sẽ bắt đầu lạnh đấy!” Tiểu Cao đứng ở một bên, chen vào một câu

Vũ Nghê cầm lấy đôi dép bông vải với kiểu dáng lông mềm như nhung thỏ, phát hiện phía dưới còn có một tấm thiệp nhỏ ‘Mùa thu buổi tối ở thành phố phương Bắc sẽ rất lạnh, chú ý giữ lạnh dưới chân, nếu không sẽ đau bụng!’ Trên thẻ không có để tên người gửi, nhưng nhìn qua nét vẻ thì có thể là phụ nữ, chắc người gửi quà là khán giả nữ (Đúng rồi, chữ thì của nữ, mà là thư ký nữ, nhưng quà và nội dung trên thư thì của nam kaka

Trời ạ ~~ Là một bộ đồ lót màu đen trong suốt, chỉ cần nhìn vào, sẽ làm người ta huyết áp tăng cao, tim đập rộn ràng ——