Chương 146: Đối đầu

Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Ha ha……”

Cô đáp trả một phen, nhận lại là một tràng cười khinh bỉ. Tầm mắt mông lung bên ngoài cửa sổ quay sang phía cô. Tia sáng chói chang rọi vào bên trong, phản xạ khung cảnh huyền ảo, nhìn anh bây giờ càng thêm sang trọng quý phái:”Địa vị xã hội, đầy đủ năng lực?!” Anh nghi ngờ nhìn cô khinh thường

“Em là phát thanh viên nổi tiếng, ít nhiều mọi người đều biết đến em, chẳng lẽ đây không phải địa vị xã hội?! Thu nhập hàng tháng khá cao, tiền bạc dư thừa đủ sức nuôi dưỡng Lạc Dật, là thứ năng lực anh đang ám chỉ” Khả năng tiếp xúc với các quan chức cấp cao cũng như những người có tiền, không ai mà không biết đến cô. Vũ Nghê tự tin ngẩng cao đầu nói, cố gắng tranh luận phải trái.

Cô nhất định phải thuyết phục được anh, vì sao cứ xem thường cô?! Sáu năm nỗ lực để có thành tích này, không phải để người khác tỏ ra khinh bỉ

Vũ Nghê bình tĩnh đứng trước mặt anh. 6 năm kinh nghiệm đủ làm cô kiên cường, những thứ này là do cô tích lũy được từ trong công tác. Đối với sự kiêu ngạo của Lạc Ngạo Thực, chỉ có hành động thế này, mới làm mất đi run rẩy trong lòng, ngang nhiên chống đỡ trước mặt anh ta.

Hai người bọn họ nhìn thẳng vào mắt đối phương, tạo thành phạm vị đối chọi lẫn nhau.

Mấy giây trôi qua, Lạc Ngạo Thực khẽ cười một tiếng, quay đầu chỗ khác, giống như tỏ vẻ đầu hàng:”Nữ phát thanh của đài MBS?! Thu thập khá cao?! Nghe qua điều kiện em nói không tệ……” Anh mỉa mai hỏi, sau đó chuyển vô đề tài:”Vậy xin hỏi em, Phó Vũ Nghê, cổ đông lớn nhất của MBS là ai?! Người nào mới có quyền quyết định?!”

Câu nói của anh vô tình đả kích cô. Phải rồi, lợi thế không thuộc về mình, bất quá mình cũng chỉ là làm công ăn lương, mà anh lại là ông chủ.

Nhưng là ——

Cô nhanh chóng nở ra một nụ cười, nheo mắt đáp lại ý kiến của mình:”Lạc tổng, chẳng lẽ trong lòng anh luôn coi thường nhân viên?! Đừng quên, nếu không có nhóm người ưu tú như chúng tôi, công ty liệu có thuận lợi?! Đóng góp của em đối với MBS mà nói, không phải quá ít?! Nếu anh muốn dùng thân phận ông chủ để đuổi em đi, phải chăng cách đó quá ư thấp hèn?! Tin này lan ra, không phải mình anh gánh chịu, mà còn trở thành trò cười cho mọi người!”

Lạc Ngạo Thực ngưng mắt nhìn gương mặt kiêu ngạo đối diện, từng bước đi tơi gần. Sau đó đè thấp khuôn mặt của mình, phun ra hơi thở nóng bỏng

Vũ Nghê cố gắng chống đỡ, kìm nén nỗi sợ trong lòng, đối mặt với Lạc Ngạo Thực. Nhưng là trên miệng chỉ biết lắp ba lắp bắp:”Anh……”

“Phó Vũ Nghê, em nói rất đúng. Chỉ là sự thật vốn dĩ phù phiếm, chiếc muỗng dù thẳng cỡ nào, người ta vẫn bẻ thành cong. Đạo lý này, có thể em chưa nghe qua?! Anh chỉ muốn em biết rằng, dù cho em có năng lực thế nào, địa vị ra sao, em đâu đã sánh bằng anh?! Anh chính là giấu sự tồn tại của Lạc Dật, thế thì sao?! Anh vẫn có thể mời đến luật sư giỏi nhất, đứng ra biện hộ cho mình……”

“Ha ha, tìm một luật sư biện hộ?! Lạc Ngạo Thực, anh đừng quên, cuối cùng anh cũng thừa nhận, liệu sự thật này có để quan tòa tin anh?! Nhờ một người biện hộ tốt nhất, phần thắng có thuộc về bên anh?!” Vũ Nghê tỉnh táo nói xong, đồng thời tự nhủ trong lòng. Đúng vậy, càng phân tích càng thấy mình đúng

Khuôn mặt anh liền trở nên u ám, vì lời nói đó mà tức giận trong lòng. Cô ấy ngày càng thông minh, lợi hại hơn trước rất nhiều. Lúc đó, mình cứ nghĩ rằng, cô ấy sẽ quên đi mọi chuyện, không nhắc tới sự việc hầu tòa. Nhưng là cứ theo đà này, khả năng phần thắng thuộc về cô ấy khá cao

“Lạc Ngạo Thực, nếu anh không giao thằng bé cho em, vậy thì không còn cách nào khác, chúng ta phải đem chuyện xưa hầu tòa. Danh dự của em quá nhỏ bé, còn anh thì ngược lại, đường đường là chủ tịch tập đoàn Lạc thị, vốn có tiếng trong giới thương trường, thế nhưng lại làm ra chuyện hèn hạ, vô liêm sỉ này, nhất định sẽ bị mọi người chỉ trích. Theo anh, ai sẽ thảm hơn ai?!” Vũ Nghê hướng bước chân về phía Lạc Ngạo Thực, thái độ tương đối hùng hổ.

Cô ngẩng mặt nhìn vào anh, khóe miệng nở nụ cười tươi, bộ dáng đắc ý liên tục, trông cô bây giờ rất mạnh mẽ. Dùng phương cách im lặng, chờ đợi câu trả lời của anh. Nhưng là nửa phút, một phút trôi qua, cũng không nghe được hồi đáp

Cảm giác thắng lợi vô cùng sung sướng, tựa hồ như nhỏ giọt mực tràn xuống một tấm giấy trắng, càng khuyếch trương, càng lớn. Cô biết rằng mình đã chạm trúng điểm yếu của anh, khuôn mặt xinh đẹp nhẹ nhàng nhíu mày:”Thế nào, anh còn không muốn giao Lạc Dật cho em?!”

Mặc dù không thấy gương mặt điển trai xuất hiện dấu hiệu sợ hãi, nhưng là biểu tình của anh ta có chút khó khăn, rõ ràng cũng biết phần thắng không thuộc về mình, nhất định sẽ trả Lạc Dật cho cô!

Vũ Nghê mỉm cười, chờ đợi thỏa thuận giữa hai bên!

Trên mặt cho dù tươi cười, nhưng mà trong lòng cô đau như cắt, bởi vì cô thật sự quá nhớ Lạc Dật, muốn ngay lập tức ôm lấy thằng bé!

Lạc Ngạo Thực bị chất vấn đến yếu thế hơn, nhưng mà nụ cười trên miệng của anh vẫn vậy. Gương mặt tuấn tú chậm rãi cúi đầu, hành động này hoàn toàn áp đảo Vũ Nghê. Hai tay anh nhàn nhã đặt trong túi quần, khóe môi cong lên, ngưng mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp đối diện, chậm rãi ép cô lùi về góc tường:”Tốt, nếu em không sợ Lạc Dật bị tổn thương, chúng ta cứ đến tòa án. Để thằng bé trở thành tiêu điểm của xã hội, khiến cho mọi người đều biết, Lạc Dật chính là con trai của tổng giám đốc Lạc thị cùng nữ phát thanh Phó Vũ Nghê. Tự dồn con mình vào trong thế bí, áp lực bởi giới truyền thông, liên tục đối mặt với đám chó săn?! Hoặc là vô tình biến thằng bé thành món mồi ngon cho bọn bắt cóc, để cho thằng bé ở thế nguy hiểm. Nếu em cảm thấy điều đó là tốt, thì em cứ làm. Phó Vũ Nghê, đây chính là thứ em muốn, vậy em cứ đi mà khởi tố anh!”

Lời của anh như tiếng chuôn đồng, cảnh tỉnh tâm trí của cô. Phải, nếu như chuyện này vỡ lỡ, người chịu tổn thương nhiều nhất, chính là Lạc Dật, con trai đáng yêu của cô. Vũ Nghê không nói không rằng, nặng nề lui về một bước, thái độ kiêu ngạo trên mặt biến mất, nụ cười càng thêm bi ai ——