Chương 547: Trời xui đất khiến

Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cái gì…” Tưởng Vũ Hàng nghe điện thoại kinh ngạc đến cứng đờ người ra như một bức tượng thạch cao.

Bên kia điện thoại Vũ Nghê tức đến nghẹt thở, ngữ điệu không hài lòng nhắc lại lần nữa.”Tôi nói với anh này, Quan Tĩnh đã mang thai, anh phải biết đây là cục cưng của anh đấy.Nếu như anh còn muốn đứa bé này, thì lập tức đến bệnh viện xx, bằng không đứa bé này cũng không còn đâu! Tưởng Vũ Hàng, anh thật sự muốn cô ấy sẽ căm ghét anh cả đời hay sao, anh thật sự cam chịu để cho cô ấy làm như vậy hay sao?”

Gương mặt Tưởng Vũ Hàng như co rút lại, anh đã nghe rõ lời của Vũ Nghê nói. Quan Tĩnh mang thai, nhưng cô lại muốn bỏ đứa bé đi!

Không, tuyệt đối anh không thể để cho cô bỏ con đi được!

Nhìn đại tổng giám đốc gần trong gang tấc, bộ dạng như mất hồn lạc phách, người đẹp đang ngồi ở trên đùi anh, ra sức dùng tất cả vốn liếng uốn éo cơ thể muốn quyến rũ sự chú ý cuả kim chủ. Mười đầu ngón tay với những chiếc móng được sơn lộng lẫy, mềm mại như nước chui vào trêu đùa ở trên ngực anh.”Tổng giám đốc Tưởng, anh có thích cơ thể người ta không?”

Cô gái từ từ mở cổ áo của mình ra một cách quyến rũ, để lộ một khoảng ngực lớn đầy đặn, trơn bóng, trắng như tuyết…

Đầu điện thoại bên kia dường như Vũ Nghê nghe thấy được điều gì đó ở bên này, cô không sao tin được gầm nhẹ chất vấn.”Tưởng Vũ Hàng, anh đang làm cái gì đó? Bên cạnh anh vẫn có những phụ nữ khác sao?”

Tưởng Vũ Nghê nhíu mày, vội vàng giải thích: “Vũ Nghê, anh không biết chuyện lại đến thế này, anh…” anh cho là Quan Tĩnh không thương anh, nên anh mới để cho “vò đã mẻ lại còn bị nứt”, thuê người phụ nữ khác ở cùng để làm khuây khỏa nỗi nhớ cô!

“Anh giải thích với tôi có ích gì đây? Hơn nữa anh cũng không cần thiết phải giải thích với tôi!” Vũ Nghê đã nổi giận thật sự, hạ giọng xuống quát vào trong điện thoại.”Dù sao lời cần nói tôi cũng đã nói rồi, anh dự định làm thế nào là chuyện của anh, tôi cúp máy… “

“Đợi chút đã…” Tưởng Vũ Hàng đẩy cô gái đang ngồi ở trên đùi anh ra: “Vũ Nghê, xin em đấy, hãy giúp anh đi, nhất định em có thể khuyên Tĩnh Tĩnh nghe đừng bỏ đứa con này đi, anh thích Tĩnh Tĩnh, muốn cưới Tĩnh Tĩnh!”

Những lời giấu kín ở trong lòng suốt mấy ngày qua, rốt cục Tưởng Vũ Hàng đã nói ra bẳng hết.

“Vậy thì anh cũng nên tới đây nhanh chóng một chút, còn cọ xát cái gì nữa chứ? Trước kia anh ta đâu có đần như vậy? Đã quan hệ với anh một thời gian, cho nên khi anh làm chuyện mập mờ với Tĩnh Tĩnh, mà lại còn quan hệ qua nhiều năm, vậy mà cũng không hề bị cô phát hiện!

Bao nhiêu trí thông minh mà anh đã từng sử dụng với cô đã chạy đâu mát rồi? Thật là kỳ quái!

Phản bội sự tín nhiệm của bạn thân, Vũ Nghê cúp điện thoại mà lòng lo lắng bất an!

Tưởng Vũ Hàng cất điện thoại, đứng dậy định đi!

“Tổng giám đốc Tưởng, ngài định đi đâu vậy? Chẳng phải là ngài đã đồng ý với người ta, hôm nay sẽ cùng người ta đi dạo trung tâm thương mại đó sao?” Cùng lúc đó mỹ nữ xinh tươi trạc độ hai mươi tuổi kia, cất tiếng nói đầy nũng nịu, cánh tay như rắn bò lên thân thể Tưởng Vũ Hàng.

“Cô sang bên trợ lý của tôi cầm năm vạn đồng, sau đó lập tức biến đi cho tôi!” Không chút nể nang, Tưởng Vũ Hàng đẩy cô ta ra giống như đẩy chướng ngại vật, chạy thẳng ra cửa chính!

Cô gái nhỏ né ra cố gắng chạy đuổi theo ở phía sau anh kêu lên: “Tổng giám đốc Tưởng, người ta thật sự rất thích ngài mà, thực sự không phải vì tiền của ngài!” Hừ, ra tay chỉ được có năm vạn đồng, quá ít? Khẩu vị của cô ấy à, có khả năng lớn hơn so với năm vạn đồng nhiều, chút tiền này không đủ cô nhét kẽ răng!

Nếu để cho người khác biết ‘giá trị con người’ của cô chỉ được có năm vạn đồng, vậy chẳng phải cô sẽ bị các kỳ nữ khác cười đến rụng răng sao? Hơn nữa cũng sẽ rất ảnh hưởng đến giá thị trường của cô nữa chứ? Vị kim chủ kế tiếp này cho rằng với tí tiền như vậy mà có thể chơi đùa với cô sao!

Việc này… sao có thể được?

“Tốt lắm, năm vạn đồng cũng không có nữa!” Tưởng Vũ Hàng anh đây không sợ bị loại phụ nữ này nói là keo kiệt đâu nhé, “con hát vô tình, kỹ nữ vô nghĩa”, làm gì anh không biết mình được bọn kỹ nữ cao cấp kia ca tụng là ông chủ giàu có cơ chứ! Hừ, ở trước mặt người khác thì nói anh ra tay hào phóng rộng rãi, nhưng nhất định lại thầm mắng anh là đại ngu dốt.

Hừ, anh đâu có ngu như vậy chứ!

Cô gái kia hoàn toàn không ngờ đến Tổng giám đốc Tưởng sẽ nói ra lời như vậy, lúc ấy liền như ngớ ngẩn, nhìn thấy Tưởng Vũ Hàng sắp sửa lao ra khỏi phòng làm việc, cô ta mất hết cả thận trọng, bỏ hết cả dáng người lẫn kiểu nói, trực tiếp nói giá.”Nếu chỉ có năm vạn đồng thì quá ít, Tổng giám đốc Tưởng ngài có thể cho mười vạn đồng hay không?”

Cho dù thế nào, bắt đầu từ lúc mười lăm tuổi cho đến bây giờ đã hai mươi tuổi, trong khoảng thời gian này cô ta cũng đã luôn cố gắng tích lũy kinh nghiệm lên giường cùng với đàn ông, đã quyến rũ được cái kia cứng rắn lên, sau đó anh ta còn được cám ơn một lần rồi! Dù thế nào thì cũng phải cho nhiều hơn một chút chứ?

Hiện tại tiền mặt màu đỏ cũng không được bao nhiêu, năm vạn đồng thật sự đâu phải là nhiều!

“Năm vạn đồng tôi cho cô cũng đã là nhiều rồi, người như cô trị giá cũng chỉ đến 200 đồng thôi!” Nói xong, Tưởng Vũ Hàng đã đi ra khỏi phòng làm việc…

Cô gái nhỏ tức giận đến nghiến răng, đưa ngón giữa hướng về phía bóng lưng của anh. TNND, cho cô ta là tiểu thư phục vụ giống như ở trong trung tâm tắm rửa sao? Một buổi tối 200 đồng mà có thể cầm được sao?

Khốn kiếp, đáng chết, thôi coi như là đã cho người đàn ông này chơi trắng vậy!

Vũ Nghê tự đẩy cửa phòng giải phẫu ra, còn đứng ở cửa cô đã lại khuyên nhủ với Quan Tĩnh: “Chúng ta về nhà thương lượng trước một chút, rồi mới quyết định làm, được không?”

Y tá muốn đuổi những người không có nhiệm vụ rời đi, nhưng vì là chuyện liên quan đến một mạng người, cho nên cũng đành mắt nhắm mắt mở chỉ nói một câu:”Có làm hay không, hãy quyết định nhanh một chút đi! Bên ngoài còn có rất nhiều người chờ đấy, xin hãy tiết kiệm thời gian cho!”

Vũ Nghê xoay hai vai Quan Tĩnh lại, bắt buộc bạn phải nhìn mình.”Tĩnh Tĩnh, chúng ta về suy nghĩ lại một chút, có được hay không? Dù sao cũng là một cái sinh mạng mà, cậu suy nghĩ một chút đi, Lạc Dật, Hoan Hoan, hai đứa trẻ đều như thiên thần nhỏ, đáng yêu biết bao. Tớ nghĩ cục cưng của cậu nhất định rất đẹp…” vừa khuyên bạn nhưng đồng thời trong mắt Vũ Nghê ánh lệ đã dâng lên!

Quan Tĩnh bịt kín lỗ tai, nhắm chặt mắt lại, trong nháy mắt, nước mắt của cô đã nhanh chóng rơi xuống: “Cầu xin cậu, tớ cầu xin cậu đừng nói nữa! Vũ Nghê, tớ và cậu khác nhau. Cho dù có nói thế nào con cậu cũng là con trong giá thú… Tớ không muốn con tớ sinh ra trong một gia đình không đầy đủ, như vậy là làm hại nó… “

“Nhưng mà… nhưng mà…” Vũ Nghe dường như muốn nói cho cô biết, Tưởng Vũ Hàng sẽ đến đây ngay lập tức. Nhưng cô cũng biết, hiện tại không thể nói ra, nếu không, Quan Tĩnh sẽ bỏ đứa trẻ ngay lập tức!

“Đừng ngăn cản tớ nữa, bởi vì tớ đã quyết định rồi. Tớ đã xác định sẽ bỏ đứa bé này… Tớ đã nói rồi, tớ đã từng được thưởng thức qua bao nỗi thương tâm, sự đau đớn như khoan vào tim, đau đến thấu xương…! Cầu xin cậu, cầu xin cậu đừng nên lay chuyển quyết định của tớ nữa, đừng có gợi lên sự đau đớn trong lòng tớ nữa!”. Quan Tĩnh khóc nức nở!

Y tá vẫn đứng ở bên cạnh, bắt đầu nhanh chóng ra mặt ngăn cản sự thuyết phục, đồng thời nói rất rõ ràng: “Xin mời vị tiểu thư này đi ra ngoài cho, nơi này không phải là nơi thân nhân có thể vào được!”

Vũ Nghê nôn nóng đến độ dứt khoát lắc đầu nhưng Quan Tĩnh lại quay lưng lại về phía cô, không để ý tới cô nữa. Cuối cùng cô đành để cho hai người y tá đẩy ra ngoài!

“Ai…” Vũ Nghê đứng trước cửa phòng phẫu thuật sốt ruột đến hết đi vòng quanh lại không ngừng nhìn vào đồng hồ đeo trên cổ tay rồi lại nhìn về phía cửa thang máy!”Tưởng Vũ Hàng, anh có xuất hiện nhanh lên một chút được không, nhanh lên một chút đi, nếu không,di đứa bé này quả thật là sẽ không giữ được đâu!”

Khi cô còn đang lần thứ n nhìn về phía cửa thang máy, thì đúng giây phút này cô thấy một người đàn ông từ bên trong thang máy bước ra. Vũ Nghê trợn tròn hai mắt, miệng há ra thành hình chữ O.

Khi vào bên trong phòng giải phẫu, đầu tiên Quan Tĩnh được y tá dẫn tới một gian phòng để thay quần áo! Cô mặc chiếc áo đã khử trùng rồi đứng chờ đợi ở bên cạnh!

Từ lúc bắt đầu đi vào, cô bị mùi thuốc sát trùng gay mũi làm cơn buồn nôn nổi lên không ngừng. Bé cưng trong bụng không ngừng khiến cô muốn ói ra.”Nôn… nôn… nôn… “

Có lẽ là bé con biết mình sẽ bị bỏ đi, cho nên ở bày tỏ kháng nghị, Quan Tĩnh cảm thấy trước nay chưa có cơn buồn nôn nào như thế. Từng ngụm, từng ngụm những thứ dơ bẩn được cô ói vào trong thùng rác đã được khử trùng rất nghiêm mật! Cho dù dạ dày cô đã bị vét sạch, nhưng bé con trong bụng vẫn làm cho cô phải ói ra, cô nôn đến mức dạ dày như đã co rút hết lại.

Nơi cổ họng của cô nóng hừng hực, cô gắng gượng đứng thẳng hai chân lên, tựa vào trên vách tường màu trắng thở hổn hển, cố gắng vuốt xuôi nhịp tim đang đập loạn cào cào.

Hai tay cô run rẩy lại vuốt ve lên trên bụng mình một lần nữa, lại một lần nữa trái tim cô đau nhói!

Bé cưng của cô sẽ có hình dáng thế nào nhỉ, nó giống cô hay là giống anh đây?

Chẳng lẽ cô thật sự sẽ chấm dứt sự lớn lên của con như vậy hay sao?

“Mời lên băng ca!” Một người y tá đẩy chiếc xe băng ca tới, nói với Quan Tĩnh qua lớp khẩu trang!

“Nào, nhanh lên!” Tiếng nói của người y tá cắt đứt sự thương tâm của Quan Tĩnh. Nếu như đã quyết định, vậy thì cô không nên do dự thêm nữa. Cô lên xe, nằm ngang trên chiếc băng ca lạnh như băng!

Y tá đẩy xe đi…

Tiếng kim loại va chạm lách cách nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, giờ khắc này sao nghe chói tai lạ thường, khiến lòng cô thật run sợ!

“Nôn… nôn… nôn…” cho dù hiện tại cô đã nằm thẳng xuống, nhưng cảm giác buồn nôn lại tăng lên không ngừng!

“Đúng là cô bị chứng nôn oẹ rất nghiêm trọng đấy!” Tựa như muốn điều chỉnh lại sự căng thẳng và tức giận, nữ bác sĩ chủ nhiệm đàng chờ làm thủ thuật phá thai liền nói một câu!

Đang nằm thẳng ở trên giường, Quan Tĩnh nhìn lên người ở phía trên đỉnh đầu mình hỏi một câu.”Có phải phụ nữ có thai mà có phản ứng lớn như vậy là chứng tỏ đứa trẻ sống rất hoạt bát hiếu động hay không!”

“Điểm này đã được ghi rất rõ ở trong sách y học mà, đúng vậy đấy, người mẹ càng có phản ứng lớn, càng chứng tỏ sức khỏe bé cưng rất khỏe mạnh… “

Quan Tĩnh bất đắc dĩ nhắm mắt lại tràn đầy đau đớn, chờ đợi bác sĩ hành động bước tiếp theo!

Cô cảm thấy bác sĩ đang cắm xi lanh lấy mẫu thuốc, mà chính loại thuốc này sẽ được chích vào trong cơ thể của cô, đe dọa sinh mạng của bé cưng!

Nỗi sợ hãi lẫn sự đau lòng, vào giờ khắc này cũng dâng đến điểm cao nhất!

Cô thật xin lỗi bé cưng, cô là một người mẹ ác độc, lại muốn tự tay giết chết đứa trẻ của mình!

Cô có xứng đáng là một người mẹ không? Cô xứng đáng là một người mẹ có trách nhiệm không? Bây giờ cô đang chuẩn bị giết chết đứa trẻ, chẳng lẽ không đúng là kiểu người mẹ vô trách nhiệm với con mình hay sao? Phải nói, cách làm của cô còn tàn nhẫn hơn mẹ đẻ của mình, tàn nhẫn hơn gấp trăm lần!

Không biết là do cảm giác của cô, hay là thật sự đã xảy ra!

Chợt, cô cảm thấy bên trong tử cung của mình có cái gì đó đang di động, tựa như có con cá nhỏ đang bơi qua bơi lại, nhưng đây không phải là con cá nhỏ, là đứa con của cô…

“Hiện giờ sẽ tiêm cho cô một liều thuốc mê, để một lát nữa cô mới sẽ không bị đau nhé!” Bác sĩ dựng lên ống xi lanh lên, mũi kim tiêm đang phun ra những giọt thuốc trong suốt!

“Không…” Quan Tĩnh chợt mở mắt, từ trên bàn mổ thình lình ngồi bật dậy, vừa nhảy xuống đất, vừa khóc nói: “Thật xin lỗi, bác sĩ, tôi không muốn bỏ con đi, tôi muốn giữ lại đứa bé này! Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, đã làm cho mọi người bận rộn vô ích rồi!”

Cô vẫn mặc chiếc áo đã khử trùng màu trắng không ngừng cúi người hướng về phía bác sĩ và y tá chào và xin lỗi, sau đó vọt ra khỏi phòng giải phẫu…

Cô mặc kệ, cho dù sau này đứa trẻ có oán trách cô hay không, cô cũng đã quyết định, nhất định phải sinh đứa bé này ra, cô sẽ yêu thương nó gấp bội phần. Cô nhất định phải cố gắng để cho bé cưng của cô trở thành cục cưng được hạnh phúc nhất trên thế giới…

Đang lúc Quan Tĩnh đưa tay muốn mở cửa phòng phẫu thuật ra, thì từ phía ngoài cánh cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy ra trước một bước…

Người trong cửa, người ngoài cửa… trong phút chốc, bốn mắt chạm vào nhau!

Gương mặt ngấn lệ, cô trợn to hai mắt, sao anh ta lại tới đây?

Người đứng ở ngoài cửa, một tay tóm lấy cô kéo từ bên trong ra ngoài, lớn tiếng chất vấn: “Em thật đã bỏ con đi rồi sao? Có thật như vậy không?”

Quan Tĩnh cố gắng lắc đầu!

Người đàn ông ngoài cửa dùng sức ôm cô vào trong lòng, vui mừng thì thầm nói.”Tĩnh Tĩnh, ngàn vạn lần em không được phép bỏ con đi, tánh mạng con người chỉ có một lần, nếu nó đã xuất hiện, chúng ta nên tôn trọng sinh mạng nhỏ ấy., Ít nhất chúng ta không nên trong lúc nó không thể phản kháng được mà lại cứ kết thúc tính mạng của nó như vậy! Xin em đấy, hãy yêu thương nó, hãy để cho chúng ta cùng yêu thương nó, cho nó một mái nhà hoàn chỉnh, được không?”

Những lời nói chân thành tha thiết này càng làm cho Quan Tĩnh lệ nóng doanh tròng. Cho nên cô không kháng cự nổi cái ôm này nữa: “Em sẽ không bỏ con đi nữa, em không muốn bị kết tội là người mẹ tự tay giết chết đứa con của mình, em không thể… “

Người đàn ông đang ôm cô nặng nề thở dài một hơi như trút được gánh nặng, nhếch miệng nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là anh an tâm rồi! Tĩnh Tĩnh, anh nói cho em biết, quyết định của em là hoàn toàn chính xác!”

Quan Tĩnh không ngừng gật đầu, lời của đối phương đã cho cô sự khích lệ rất lớn. Mặc dù cô vẫn còn chảy nước mắt, nhưng trong hai tròng mắt đã nhanh chóng vui vẻ trở lại. Tất cả đều tốt đẹp, cũng đều vừa kịp, cục cưng của cô giờ đây nó sẽ bình yên khỏe mạnh ở trong bụng của cô.

Người đàn ông mặc bộ quần áo thương nhân màu đen được may thủ công nhìn vừa tuấn tú đẹp trai lại vừa dịu dàng đa tình, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, cẩn thận hỏi lại vẻ cầu khẩn: “Tĩnh Tĩnh, đồng ý với anh, em hãy để chúng ta cùng nhau chăm sóc bé cưng, cho nó một gia đình đầy đủ, được không?”

Quan Tĩnh thoáng ngẩng đầu lên, kéo giãn khoảng cách giữa hai người để có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của anh – chân thành, cưng chiều và thật dịu dàng!

Cô nhìn anh thật lâu, thật lâu, đến khi không tìm được một chút ít nào của sự giả dối hoặc miễn cưỡng, sau đó cô hỏi như muốn xác nhận lại một lần cuối cùng: “Có thật như vậy không? Anh sự thật nguyện ý chăm sóc đứa bé này sao? Trong tương lai, mười năm, hai mươi năm sau, anh cũng sẽ không hối hận chứ?”

Người đàn ông đầy kích động khóe miệng nhếch lên, ôm cô càng chặc hơn.”Tĩnh Tĩnh, xin hãy tin tưởng ở anh, bé cưng chính là con của anh! Nếu như em thật sự không yên lòng về anh, vậy sau này chúng ta cũng chỉ có một bé cưng này mà thôi, chúng ta cũng không cần bé cưng của chúng ta nữa, có được không?”

Quan Tĩnh cũng không cách nào kháng cự lại được nữa. Cho con một gia đình đầy đủ,๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn một tình thương của người cha, làm sao cô còn có thể cự tuyệt một người đàn ông ưu tú như vậy được chứ.

Trong cái nhìn đầy kích động của Lý Sấm, Quan Tĩnh gật đầu một cái.”Em nguyện ý!”

Lý Sấm hưng phấn nhảy lên, kích động đến mức hai tay nắm lại, giơ trên không trung quơ múa. Sau đó, một tay ôm Quan Tĩnh vào trong ngực, lần này anh ôm càng chặt hơn, dường như sợ cô sẽ bay đi mất bất cứ lúc nào!

Quan Tĩnh bị tính trẻ con của anh làm cho buồn cười, tựa vào bờ vai vừa rộng rãi vừa an toàn kia, cười thật ngọt ngào!

Đứng cách bọn họ không xa, Vũ Nghê áo não vuốt ve cái trán.

Đồ ngu ngốc, Tưởng Vũ Hàng anh đúng là đại ngu ngốc mà, tại sao người ôm chặt Quan Tĩnh lúc này không phải là anh chứ?

Từ góc độ cảm giác của phái nữ, nếu như là Tưởng Vũ Hàng kéo Quan Tĩnh từ trong phòng giải phẫu ra ngoài, giờ phút này cũng là Tưởng Vũ Hàng ôm Quan Tĩnh, nếu vậy Quan Tĩnh chắc chắn sẽ tha thứ cho những hành vi bậy bạ của Tưởng Vũ Hàng lúc trước, bọn họ nhất định xoa tan những hiềm khích ngày xưa!

Nhưng Tưởng Vũ Hàng, cái đồ đại ngu ngốc kia, đúng là con ốc sên lớn cho đến tận bây giờ vẫn còn chưa tới!

Ai dà, trong lòng cô liền thở dài một cái thật dài, anh thật sự đã bỏ lỡ một cơ hội tốt để xoay chuyển tình thế rồi!

Không phải là cô không coi trọng Lý Sấm, mà là…

Vì cô và Tưởng Vũ Hàng đã có mối giao tình nhiều năm, cô vẫn luôn hi vọng Tĩnh Tĩnh có thể cùng với Tưởng Vũ Hàng!

Cô còn đang ai oán thì Tưởng Vũ Hàng, người vượt qua hàng loạt đèn đỏ, thậm chí bị cảnh sát giao thông đuổi theo, vừa vặn hấp tấp vọt vào, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh Quan Tĩnh nhìn về phía Lý Sấm gật đầu!

Tưởng Vũ Hàng phảng phất có thể nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ tan tành, dường như anh đã tới chậm mất rồi!

Ánh mắt Vũ Nghê quét qua Tưởng Vũ Hàng, sắc mặt nặng nề vừa tiếc hận lại vừa trách cứ nhìn anh: “Vũ Hàng… “

Vũ Hàng?

Hai người hạnh phúc ôm nhau, cùng nhìn về phía tiếng nói nhẹ như gió…

Trái tim Quan Tĩnh như bị chạm nhẹ một cái.

Tưởng Vũ Hàng, sao anh lại tới được đây vậy?

Nụ cười trên mặt Quan Tĩnh biến mất, cô bình tĩnh nhìn anh, sau đó thu lại ánh mắt!

Khóe miệng Lý Sấm vẫn chứa đựng nụ cười hạnh phúc như cũ, đồng thời anh ôm Quan Tĩnh càng chặt hơn, nghênh đón cái nhìn chăm chú của một người khác đứng cách đó không xa.

Tưởng Vũ Hàng bước nhanh tới bên cạnh hai người bọn họ, cái nhìn thẳng tắp rơi vào trên người Quan Tĩnh. Anh tự cao tự đại kéo Tĩnh Tĩnh qua, cúi đầu nhìn gương mặt xinh xắn thấp hơn mình một cái đầu: “Tĩnh Tĩnh, em mang thai con của anh, anh là ba ba của nó, anh sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, chúng ta sẽ lập tức kết hôn, có được hay không?”

Nếu như là lúc trước, e rằng chỉ ba phút đồng hồ trước thôi, nếu như anh nói ra lời như vậy, cũng có thể cô sẽ gật đầu nói được, bởi vì cô là người phụ nữ chỉ biết yêu một người. Nhưng bây giờ, cô đã nhận lời với Lý Sấm rồi!

Quan Tĩnh nhìn Tưởng Vũ Hàng đầy xa lạ, dường như cô không hề biết người này!”Hình như anh đã nghĩ quá nhiều rồi, chuyện này không có chút liên quan gì đến anh hết!”

“Sao lại có thể không có liên quan chứ? Anh là ba ba của đứa trẻ mà!” Tưởng Vũ Hàng kịch liệt chứng minh, tựa như học sinh tiểu học mỗi ngày làm việc thật tốt sau đó cố gắng chứng minh với giáo viên chuyện này là do anh làm!

Lý Sấm người cao bằng Tưởng Vũ Hàng, chạy đến cứng rắn chắn ngang trước người Quan Tĩnh, cắt đứt sự lôi kéo của Tưởng Vũ Hàng và Quan Tĩnh!”Hiện giờ Tĩnh Tĩnh đang cần nghỉ ngơi, mời anh tránh ra!”

“Người nên tránh ra chính là anh, bé cưng trong bụng Tĩnh Tĩnh là của tôi, biết không? Là của tôi, là của Tưởng Vũ Hàng này! Anh coi là đó là cây hành tây à? A, sao anh lại muốn xen vào một nhà ba người của chúng tôi gây chuyện vậy?” Tưởng Vũ Hàng điên cuồng hò hét hoàn toàn không quan tâm đây là nơi công cộng, anh kêu lên như vậy đã khiến bao nhiêu người chú ý tới. Cũng không quan tâm làm như vậy, sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho Quan Tĩnh đến mức nào! Anh chỉ muốn mắng cái người đàn ông không thức thời ở trước mắt đây dám nguyện ý làm ba ba của cục cưng khi đã có sẵn ba ba của nó đây rồi!

Quan Tĩnh nhìn hai người đang ồn ào kia, lúc này cùng với ánh mắt tò mò, tiếng bàn luận xôn xao của người càng lúc càng lớn, Quan Tĩnh nổi giận quát lên.”Tưởng Vũ Hàng, anh thật thật là quá đáng! Lý Sấm, cứu cứu em, em không muốn để ý đến anh ta nữa, mau dẫn em đi khỏi chỗ này!” Cô quay đầu lại nhìn Lý Sấm nói cầu cứu.

“Được!” Lý Sấm được khích lệ, đảm nhận chức vụ làm hộ hoa sứ giả, đỡ Quan Tĩnh đi về phía thang máy! Anh thật sự rất vui khi thời điểm khó khăn Tĩnh Tĩnh đã có thể nghĩ đến anh, muốn anh tới giúp một tay!

“Hai người đứng lại cho tôi…” Tưởng Vũ Hàng cũng muốn chạy xông vào trong thang máy!

“Vũ Hàng, không được, để cho cô ấy đi thôi!” Vũ Nghê lôi kéo ống tay áo của anh, không để cho anh tiếp tục đuổi theo!

Cửa thang máy đóng lại, Tưởng Vũ Hàng chỉ có thể nhìn thang máy dần dần đi xuống tầng trệt, trái tim cuồng loạn của anh cũng hạ dần theo xuống!

“Tại sao? Tại sao em lại không cho anh đuổi theo vậy, cô ấy đã đi cùng Lý Sấm…” Tưởng Vũ Hàng vẫn nhìn theo thang máy, không chịu buông tha ý định muốn đuổi theo Quan Tĩnh! Anh quay đầu lại, ảo não nhìn Vũ Nghê hỏi: “Có phải ở thời điểm mấu chốt em đã nghĩ lại hay không? Em cũng mong cô ấy có thể chung sống cùng với tên đàn ông vô dụng ấy phải không?”

Vũ Nghê cố sức hất cánh tay của Tưởng Vũ Hàng ra, hận không thể mài sắt thành dao được, nói: “Nếu như anh muốn ép cho trái tim Tĩnh Tĩnh càng xa mình hơn, vậy thì bây giờ anh hãy đuổi theo ngay đi, tốt nhất là hãy đánh nhau với Lý Sấm, liều một trận anh sống tôi chết đi! Giỏi lắm, như vậy anh cho rằng là có thể đoạt Quan Tĩnh trở lại sao? Nói cho anh biết, cho dù lúc này anh có thể đoạt lại người Quan Tĩnh, chỉ sợ rằng trái tim của cô ấy sẽ ngày càng cách xa anh hơn mà thôi!”

Cơn tức giận của Tưởng Vũ Hàng liền biến mất hơn nửa, phần còn lại cũng chẳng làm được gì.”Vậy thì anh phải làm sao bây giờ hả?”

Vũ Nghê kéo chiếc túi da của mình lại, tức giận nói: “Làm sao bây giờ hả? Ít nhất tôi muốn mình không phải ở chỗ này để nghĩ “làm sao bây giờ”, tôi cũng không muốn ở lại cái nơi này để xấu hổ vì bị mất mặt nữa.” Cô xoay người lại, nhìn về phía sau cánh cửa phòng giải phẩu, lại thoáng nhìn chung quanh đang càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại!

Mặc dù lúc này cô đang mang một chiếc kính mát lớn, có thể che kín phần lớn gương mặt nhưng cũng đã có không ít người đối diện cô nhiều lần ngó nghiêng rồi, chắc chắn sẽ nhận ra cô là ai!

“Xin em đấy, Vũ Nghê, em suy nghĩ thật kỹ cách giúp anh đi, hiện tại anh nên làm thế nào đây?!” Tưởng Vũ Hàng nhìn thấy Vũ Nghê như không muốn giúp, hoàn toàn không chút phản ứng trước các món ăn ngon mà mình gọi ra!

Đáng chết, nếu như không phải bởi vì Vũ Nghê chợt nói cô đói bụng đến không sao chịu nổi, nhất định phải đi ăn cái gì đó ngay lập tức, thì anh làm gì có tâm tư để ngồi ở trong phòng ăn chứ? Hơn nữa nơi này lại còn là vừa được trùng tu lại rất lộng lẫy, phong cách rất lãng mạn, phong cảnh tao nhã, ngay đến cả cái khay trong phòng ăn cũng đều là đồ sứ nổi tiếng của nước Anh!

Trong bụng cảm giác đói làm cho Vũ Nghê nhất thời không nói được lời nào. Cô chỉ biết mình phải không ngừng chăm sóc cho cái bụng của mình. Không phải cô không sốt ruột với chuyện của Tưởng Vũ Hàng và Quan Tĩnh, mà là lúc này cô đang rất đói bụng, đói đến mức không chịu nổi, bởi cục cưng của cô đang nhất định muốn được ăn thứ gì đó!