Chương 17: Xỏ lỗ tai

Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khi xỏ lỗ tai, Tiểu Vũ Nghê còn nắm chặt tay của hắn. Nếu quả như lời đồn có thật, như vậy nhất định anh đẹp trai sẽ giám hộ cô! (Tiểu Vũ Nghê mê trai >O

Tiểu Vũ Nghê toát ra vui sướng đến rơi nước mắt, hưng phấn đến không cách nào dừng lại.

“Các người đã cam kết với ta là kỹ thuật rất tốt và hoàn hảo. Thế đây là gì. Không đau?! Không đau mà bé con nhà ta khóc thế à?!” Anh đẹp trai đứng ở một bên, tức giận chất vấn nhân viên làm việc, trên mặt hết sức lo lắng.

“Đúng… Thật xin lỗi, nhưng là có rất nhiều người bạn nhỏ tới xỏ lỗ tai, đều không có vấn đề gì!” Nhân viên phục vụ bị dọa đến ấp úng nói xin lỗi.

“Gọi ông chủ của các người ra đây, tôi muốn nghe một lời giải thích hợp lý, hơn nữa nhất định phải tìm được phương pháp không đau!” Anh đẹp trai đang mắng nhân viên làm việc đó, cúi đầu cẩn thận kiểm tra vành tay Tiểu Vũ Nghê:”Đau như thế nào?! Em suy nghĩ một chút, rồi miêu tả cho anh!”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh đep trai, nước mắt của Tiểu Vũ Nghê càng thêm mãnh liệt. Anh đep trai đang bảo vệ cô. Đã lâu không có người bảo vệ cô. Tiểu Vũ Nghê cảm động thật lâu, nghẹn ngào không thốt nên lời, nói không ra là lỗ tai không có đau. Chỉ là do quá cảm động, cho nên mới chảy nước mắt.

Thấy trường hợp huyên náo có chút hỗn loạn. Tiểu Vũ Nghê cảm động tiếp tục rơi nước mắt, rốt cuộc mở miệng đứt quãng:”Không….. không đau, không có…… chuyện gì cả anh!”

Nói một cách ngắn ngủn, nhưng lại giải cứu cho nữ nhân viên, cũng như giải cứu tiệm này ——

Đứng ở trước gương Tiểu Vũ Nghê không ngừng đong đưa cái đầu, hoa tay thạch anh tím theo đó mà lắc lư theo. Thật xinh đẹp, hoa tay thật là đẹp. Hoa tai do anh đep trai tặng, cô sẽ phải quý trọng ——

“Bé con, cũng đã trưa rồi, Anh sẽ đưa em về nhà!”

Tiểu Vũ Nghê ngưng lại việc đỏm dáng, trong lòng không ngừng cầu nguyện [đừng đuổi Tiểu Vũ Nghê về nhà], nhưng là Thượng Đế cũng không nghe thấy thanh âm cầu nguyện đó. Ước mơ luôn luôn ngắn ngủi, chung quy phải trở lại thực tế.

Tiểu Vũ Nghê ngồi trên ghế salon, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nhìn anh đep trai trước mắt:”Đại Ca Ca, anh sẽ quên em sao?!”

“Yên tâm, anh sẽ không. Anh không thường làm người tốt, mấy trăm năm cứ như vậy là lần đầu tiên. Anh sẽ đem chuyện này nghiêm túc mà ghi nhớ, để thế hệ tương lai nhớ những việc làm tốt của anh! “

Rõ ràng là lời nói giỡn, nhưng mà Tiểu Vũ Nghê một chút cũng không cười rồi đứng lên, nghiêm túc yêu cầu:”Đại Ca Ca, anh nhìn kỹ em một chút có được không?! Nếu như về sau mà gặp lại em, liệu có nhận ra được em không?!” Vũ Nghê đem khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa lên thật cao, dùng sức chớp mắt.

Nhìn khuôn mặt nhỏ bé như thiên thần, đôi mắt to đẹp đến động lòng, cánh môi cố gắng đang mỉm cười. Hắn không nhịn được vươn cánh tay, nhẹ nhàng nói:”Bé con ngốc, yên tâm đi. Em xinh đẹp thế này, anh làm sao có thể quên?!”

Nghe hắn nói mình xinh đẹp, gò má của Tiểu Vũ Nghê hơi đỏ lên:”Đại Ca Ca, có thật là em xinh đẹp không?!”

“Rất xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời, trong nháy mắt tựa như sao đêm của bầu trời……” Tầm mắt của hắn nhìn lướt qua cánh môi của cô, giữ lại vài giây rồi tiếp:”Lỗ tai của em cũng vậy, thật tròn và đáng yêu!” (Câu này làm nhớ đến mấy chương đầu, khi Vũ Nghê tự khen lỗ tai mình đáng yêu, giờ mình mới hiểu

“Đại Ca Ca…… em không phải là cô gái hư, ngàn lần không được trách em, có được hay không?!” Vũ Nghê tiến vào trong giấc mộng, không ngừng nỉ non……