Chương 4: Thỏa thuận kết hôn

Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Vẻ mặt của Vũ Nghê ủ rủ, cùng cha là Phó Quảng Nguyên đi vào một gian phòng ở khách sạn Paris

Bên trong căn phòng, đã có một người đàn ông chờ sẵn. Trên người mặc âu phục, mang một cặp kính cận thị

“Phó tiên sinh, Phó tiểu thư, hai vị khỏe chứ!” Người đàn ông đứng lên, nhưng không phải là Lạc Ngạo Thực

Cha của Phó Vũ Nghê, Phó Quảng Nguyên nghi ngờ hỏi: “Anh là ——”

“Tôi họ Lý, là luật sư của Lạc tiên sinh, chịu sự ủy thác của Lạc tiên sinh cùng hai vị bàn luận, hai vị cứ nói lên yêu cầu của mình!” Luật sư Lý khẽ gật đầu, lễ phép nói

“Lạc Ngạo Thực đâu rồi?!”

Luật sư Lý lần nữa lễ phép gật đầu:”Lạc tiên sinh hiện có chuyện quan trọng cần xử lý, cho nên tạm thời không tới được. Nhưng mà Lạc tiên sinh đã có giao phó cho tôi, hai vị có yêu cầu gì, xin cứ nói ra!”

“Chúng tôi không có yêu cầu nào cả. Nếu như Lạc Ngạo Thực yêu thích con gái của tôi, cũng đã công bố đến giới truyền thông, dĩ nhiên người làm cha như tôi cứ thuận ý con cái của mình!” Phó Quảng Nguyên lần nữa nhấn mạnh.

Được luật sư Lý chào đón thăm hỏi, Phó Vũ Nghê cùng Phó Quảng Nguyên ngồi vào trong ghế. Vũ Nghê sắc mặt trắng bệch càng thêm nhợt nhạt, theo bản năng cúi đầu thấp hơn.

Bản thân Lạc Ngạo Thực không có mặt ở đây, có thể khẳng định hắn chẳng quan tâm đến chuyện hôn sự, chắc là hắn ghét cô tới cực điểm

Luật sư Lý từ móc ra bản văn kiện trong bao da, bắt đầu nói:”Lạc tiên sinh đồng ý cùng cô Vũ Nghê kết hôn, cũng giao năm trăm vạn tiền mừng, nhưng mà có điều kiện. Một khi tình cảm đôi bên bất hòa hoặc là có những nguyên nhân khác dẫn đến ly hôn, Lạc tiên sinh chỉ đưa thêm phí nuôi dưỡng là một trăm ngàn, ngoài ra cô sẽ không được đưa ra bất cứ yêu cầu nào. Nói thí dụ, như là muốn Lạc tiên sinh chia đôi tài sản. Về vấn đề này, hai vị có đồng ý không?!”

Ngón tay của Vũ Nghê tái nhợt nắm chặt lấy làn váy màu trắng của mình, ngẩng mặt lắc đầu: “Tôi không ý kiến!”. Đối với việc lần này, cô đã vô cùng hổ thẹn, làm sao có tư cách nói gì nữa?!

Phó Quảng Nguyên trợn mắt nhìn con gái, thanh âm lấn át:”Tôi chỉ muốn chúng ta bàn đến chuyện hôn sự thôi!”

“Thật xin lỗi, Phó tiên sinh, việc Lạc tiên sinh đồng ý kết hôn, trước nhất phải nói đến điều kiện. Nếu như cả điểm này mà ông cũng không tiếp nhận, thì Lạc tiên sinh sẽ không ngại hủy bỏ hôn ước cùng cô Vũ Nghê, cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là cô ấy!”. Luật sư Lý điềm đạm nói

“Được rồi, tôi đồng ý!” Phó Quảng Nguyên miễn cưỡng gật đầu, dù thế nào đi nữa, cũng phải khiến Lạc Ngạo Thực trở thành con rể của mình, sự tình từ nay về sau còn có thể thương lượng

“Nếu như hai vị không có ý kiến nào khác, xin hãy ký tên!” Luật sư Lý đưa ra tập văn kiện kèm theo bút máy đẩy tới trước mặt của Vũ Nghê. Cô giương mắt lên, ánh nhìn chỉ mới lướt sơ vào bản hợp đồng, cầm bút rồi ký

Đang lúc Vũ Nghê cùng cha mình chuẩn bị đi ra, đồng thời cửa phòng kế bên cũng mở. Người mặc tây trang màu lam được làm thủ công với nhãn hiệu Italy, thân hình cao lớn mang theo người đẹp bước ra

Là Lạc Ngạo Thực ——

Vũ Nghê như người bất động, đến cả quên thở, vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó!

Lạc Ngạo Thực dừng bước, nụ cười trên mặt ra vẻ áy náy, cực kỳ lịch lãm giải thích với 2 cha con:”Thật ngại quá, hôm nay là sinh nhật của bạn bè tôi, cho nên không cách nào từ chối!” Vừa nói vừa hướng đến mắt đến người phụ nữ trong lòng, ý bảo đây chính là bạn của hắn.

Hắn, hắn bận rộn chỉ để đi cùng người phụ nữ khác.

Tâm trạng của cô như một tảng băng đánh trong lòng ngực, cổ họng nhất thời chua xót, cảm giác nghẹn ngào nói không nên lời, nước mắt mơ hồ đọng lại ——