Chương 94: Kết thúc

Thịnh Thế Yêu Sủng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Tiểu Nhược Ly, nàng như thế nào?” Dạ Ly Lạc vừa thấy được Nhược Ly liền vội vàng chạy tới, bản thân hắn lúc này cũng đang chịu trọng thương do gặp phải Nhược Ly giả trước cổng Thiên giới.

Hắn căn bản không hề phòng bị nên bị Nhược Ly giả làm cho trọng thương, mặc dù không trí mạng, hơn nữa có thể khôi phục rất nhanh, nhưng vừa rồi hắn mạnh mẽ vận dụng linh lực để tìm kiếm vị trí của Nhược Ly nên bị động căn cơ, lúc này khôi phục đặc biệt chậm, tạm thời là không khôi phục được linh lực.

Lúc này nhìn thấy Nhược Ly không có chuyện gì, gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống, nhưng hắn vẫn tự trách bản thân không thể đến giúp nàng.

Nhược Ly nhìn thấy Dạ Ly Lạc người dính đầy máu thì trong lòng cũng hết sức gấp gáp, tiến lên vài bước đỡ hắn, nhớ tới lúc nãy Thiên đế nói dùng Nhược Ly giả để lừa gạt Dạ Ly Lạc nên nàng biết rõ nguyên nhân hắn chịu tổn thương nặng như vậy, cõi đời này nếu như có thể thương tổn được Dạ Ly Lạc, chỉ sợ chỉ có duy nhất Nhược Ly nàng thôi.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, không cần nhiều lời cũng biết nguyên do ở trong đó.

Nhược Ly xoay người lại nhìn quân đội Yêu giới đang chạy tới phía sau, lại quay người nhìn binh lính Thiên giới đứng đối diện, cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Thiên giới nếu có người không phục, giết không tha!”

Mệnh lệnh này hiển nhiên là ra lệnh cho binh lính Yêu giới phía sau nàng, mặc dù binh lính Yêu giới ai cũng bị đã thương nặng nhẹ khác nhau, nhưng lực chiến đấu cùng lực sát thương không hề vì vậy mà giảm đi, bởi vì họ chính là ám vệ của Dạ Ly Lạc, còn có tử sĩ hết sức lợi hại được Nhược Ly huấn luyện ra.

Thiên giới không có Thiên đế giống như rắn mất đầu, lại nói bọn họ cũng chịu không ít áp bức từ Thiên đế, lúc nào cũng mang trong lòng áp lực tùy thời bỏ mạng, giờ Thiên đế chết rồi bọn họ như trút đi được áp lực, ngược lại thở phào một cái.

Nhược Ly nhìn Thiên Trụ cách đó không xa, nàng nhấc tay phát ra lực, Thiên Trụ chỉ nháy mắt bị đánh nát, những oan hồn bị vây khốn mấy ngàn mấy vạn năm dần dần phiêu tán, Nhược Ly nhẹ nhàng cười một tiếng, trong lòng nàng cảm thán, rốt cuộc nàng cũng đã báo thù cho tộc nhân của mẫu thân, từ nay trở về sau Thiên giới không còn Thiên nữ nữa!

Mọi người vốn tưởng rằng chuyện đã kết thúc nhưng ngay thời điểm họ đang muốn rời đi, xung quanh đột nhiên nổi lên một trận gió lốc màu đen điên cuồng cuốn tới, cuốn Dạ Ly Lạc vào trong đó.

Vừa rồi Dạ Ly Lạc đã bị thương do gặp phải Nhược Ly giả, mặc dù thân thể tráng kiện nhưng lúc này còn chưa kịp khôi phục nên nhất thời không tránh thoát được sự trói buộc của cơn lốc màu đen.

Dạ Ly Lạc vốn mang linh lực Yêu giới cường đại, ở Thiên giới vốn đã phải chịu trói buộc, hôm nay lại bị trọng thương nên muốn tránh thoát khó càng thêm khó.

Nhược Ly muốn đi giúp hắn, nhưng nàng vừa cùng Thiên đế đại chiến cũng đã bị thương rất nặng, linh lực lúc này cơ hồ cũng đã tiêu hao hết, mà Dạ Lượng, Dạ Võng cùng đi theo cũng vì bị công kích mãnh liệt nên lúc này tất cả linh lực cơ hồ đều hao hết, có thể tất cả đều đã thế suy sức yếu.

Nhược Ly lạnh lùng nhìn vòng xoáy màu đen cuồn cuộn nổi lên trước mặt, biết đây nhất định là linh lực hắc ám còn sót lại của Thiên đế, cái này coi như là hành động giãy giụa cuối cùng trước khi chết của ông ta.

Nhược Ly hít một hơi rồi chậm rãi hội tụ linh lực trên người mình, tiếc rằng nó còn dư lại thật sự là quá ít, mà nhìn trước mắt Thiên đế đang gắng sức lần cuối cùng, hiển nhiên dùng tất cả sức mạnh cùng tính mạng còn sót lại của bản thân để giãy giụa.

Cho dù Thiên đế thắng bọn họ thì ông ta cũng không sống được, có thể nói là muốn ngọc nát đá tan, Nhược Ly tận lực để cho mình tỉnh táo, cố gắng thông qua vòng xoáy màu đen để cảm ứng tâm trí của Dạ Ly Lạc.

Nhược Ly chậm rãi nhắm mắt lại, tập trung cao độ cảm ứng, nàng biết Dạ Ly Lạc nhất định sẽ phát ra tín hiệu cảm ứng.

Nhìn thấy Thiên đế đã sống lại nên dĩ nhiên nàng không dám chậm trễ, hai bên nhân mã lúc này đang đánh nhau trên không trung nên không thể tách rời ra, nhưng Nhược Ly lại xuyên thấu qua màu đen nhìn thấy Dạ Ly Lạc.

Vốn là đang ở hoàn cảnh phi thường hỗn loạn nhưng ngay thời khắc ánh mắt của hai người chạm nhau, lại đột ngột trở nên yên tĩnh.

Nhược Ly chỉ có cảm giác thân thể mình trở nên ấm áp, một cỗ lực lượng mới tràn đầy toàn thân, nàng đột nhiên hiểu rõ, thì ra là yêu lực cùng linh lực Thiên giới sau khi dung hợp quả thật là có chút tác dụng phụ.

Mà nàng cũng dùng quá mau, không cho chúng có thời gian để dung hợp, hiển nhiên dòng nước ấm lúc này mặc dù cường đại, nhưng nàng lại không có cách nào khống chế.

Nhưng nàng lại không hề tỏ ra khó chịu, chỉ sợ Dạ Ly Lạc cảm ứng được, hiện tại bị vây ở trong vòng xoáy màu đen hỗn loạn này khiến linh lực của hắn đã bị tiêu hao hầu như không còn, nếu vẫn mạnh mẽ dùng lực chỉ sợ thân thể sẽ bị tan nát, nàng không muốn thấy hậu quả này.

Hắn vốn là nhân vật vĩ đại nhất Yêu Giới, là nhân vật khiến Tứ giới sợ hãi, lại lần lượt vì nàng mà rơi vào hiểm cảnh như thế, cho nên, nàng không hy vọng hắn vì nàng mà lại gặp phải chuyện không hay.

Nàng động lòng cười một tiếng, tăng nhanh sự dung hợp hai cỗ lực lượng bên trong thân thể, cộng thêm thân thể của nàng có chứa linh lực của Ngự Linh Châu vì vậy công lực càng tăng mạnh hơn lúc trước, nhưng linh lực càng cường đại thì tác dụng phụ cũng hết sức khổng lồ.

Đột nhiên Nhược Ly một kích đánh úp về phía vòng xoáy màu đen do linh lực hắc ám của Thiên đế hình thành, một kích này giúp Dạ Ly Lạc từ trong vòng xoáy màu đen xuất ra, nàng tung người một cái, đi tới trước người Dạ Ly Lạc rồi đưa tay đả thông mấy huyệt đạo trên người hắn đồng thời truyền một ít linh khí cho hắn, lúc này sắc mặt tái nhợt của hắn cùng hơi thở hỗn loạn trong nháy mắt tốt hơn nhiều.

Sau khi Dạ Ly Lạc cử động được thì động tác thứ nhất chính là bá đạo dứt khoát kéo Nhược Ly vào lòng, hắn chôn đầu vào hõm vai Nhược Ly, kề sát mái tóc màu bạc của nàng hít một hơi thật sâu.

Dạ Ly Lạc lúc này ngang ngược giống như một đứa bé, gắt gao ôm chặt lấy vật yêu thích của mình, cho đến khi cảm giác được thân thể mềm mại trong ngực ngẩn ra, hắn mới buồn buồn nói: “Đừng nghĩ một mình chống lại tất cả! Tiểu Nhược Ly, đừng như vậy”

Dạ Ly Lạc có thể cảm nhận được linh lực bên trong thân thể Nhược Ly thay đổi, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.

Hắn nhìn màu đen sau lưng từ từ trở nên nồng đậm, trong lòng có cảm giác hết sức không tốt, có lẽ bọn họ hôm nay họ thật sẽ táng mệnh ở nơi này, nhưng Dạ Ly Lạc không hề hốt hoảng, bởi vì lúc này trong ngực hắn chính là Nhược Ly, chỉ cần nàng ở trong lòng hắn, như vậy là đủ rồi.

Nhược Ly vùi ở trong ngực Dạ Ly Lạc, mồ hôi chảy ra lẫn vào chung với máu khiến mùi vị ngai ngái nồng đậm hơn, nhưng không có ai quan tâm. Cho dù quanh thân tràn đầy mùi máu tanh nồng đậm, nhưng Nhược Ly vẫn rất thích cảm giác ấm áp được ôm trong lòng như thế này, để cho nàng có khoảnh khắc giật mình thất thần, thật sự là không muốn mất đi lần nữa.

Nàng biết bây giờ linh lực của hai người bọn họ có tăng lên cũng không chống lại được luồng khí hắc ám càng ngày càng lớn mạnh phía sau, lúc này đã không thể cứu vãn được nữa. Nhược Ly biết Dạ Ly Lạc giờ đã bị thương tổn căn cơ, vừa rồi hắn lại mạnh mẽ phá vòng vây, lúc này khí tức bên trong càng thêm đại loạn, không điều dưỡng mấy trăm năm chắc chắn sẽ không tốt lên được, nhưng nàng vẫn bốc đồng gắt gao ôm lấy hắn, không để ý miệng vết thương trên người hắn càng ngày càng chảy nhiều máu.

“Lạc, bởi vì ta yêu chàng. . . . . .” Nhược Ly đột nhiên nói một cách cực kỳ trịnh trọng, sáu chữ giống như lời thề sót sắt, khắc vào trong lòng hai người, một bút một vạch, đều là máu tươi đầm đìa.

Dạ Ly Lạc đã cảm thấy điều bất thường nhưng còn chưa kịp lên tiếng, thân thể đã không thể chuyển động, Nhược Ly đã điểm huyệt của hắn, hắn muốn há miệng rống giận, tuy nhiên không thể làm được, hắn vẫn duy trì tư thế ôm Nhược Ly như vậy, không có cách nào nhúc nhích.

Nhược Ly biết lúc này một người hy sinh vẫn tốt hơn hai nguời cùng chết.

Tuy nàng không muốn, nhưng cuối cùng cũng phải đi tới bước này khiến nàng thật rất khó để tiếp thu, trước kia nói rất hay, nhưng đến lúc thật sự phải đối mặt với sự sống chết trước mắt, nàng làm sao có thể nhìn Dạ Ly Lạc cùng chết với nàng, đây là chuyện nhà của nàng, là mối thù của gia tộc nàng.

Nàng chết rồi, Dạ Ly Lạc vẫn như cũ có thể làm người đứng đầu vạn yêu, làm Ám vương của hắn. Nàng vẫn ôm thật chặt Dạ Ly Lạc, nàng cắn môi, qua hồi lâu mới dùng hơi sức toàn thân, thản nhiên nói: “Lạc, bảo trọng!”

Dạ Ly Lạc mở to mắt nhìn phía trước, cảm thấy sự ấm áp trước ngực không còn, cơn gió lành lạnh thổi vào, hắn chỉ có thể duy trì tư thế cũ, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn lại nàng một cái cũng làm không được, chỉ có thể ngơ ngác nhìn phía trước.

Khi nghe câu nói vừa rồi của nàng hắn chỉ cảm thấy rất đau, vẫn là lời nói yêu thương đó nhưng lại khiến hắn đau đớn đến nghẹt thở, từ trong lồng ngực lan tỏa cái cảm giác đó, giống như là bị người dùng đao cùn cứ hướng trong lòng đâm vào từng nhát, còn cố tình hướng nơi sâu nhất trong lòng mà đâm vào, từng chút xé rách vết thương.

Nàng nói, “Lạc, bảo trọng!” Ba chữ, hắn đã đoán được nàng muốn làm gì, Dạ Ly Lạc hận không được tại đây ngay lúc này mà chết đi, hận không được. . . . . . Nhưng cái gì đều không làm được, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, ngay cả nhìn nàng một cái cũng không thể làm được.

Nhược Ly biết trong lòng Dạ Ly Lạc khó chịu, nàng không đành lòng quay lại nhìn hắn một cái, tánh mạng của tất cả mọi người ở trong mắt nàng đều chẳng qua là con kiến hôi, nhưng Dạ Ly Lạc không phải, nàng không thể để cho hắn chết, cái gì mà sống chết gắn bó, đến lúc phải đối mặt với thời khắc sinh tử thật sự nàng lại không làm được.

Nàng tình nguyện để hắn hận nàng cũng muốn hắn sống sót thật tốt.

Trong vòng xoáy màu đen xuất ra một trường thương, nó lớn hơn nhiều so với ban nãy, Nhược Ly tránh thoát trong gang tấc, cùng với cử động này vết thương trên người lần nữa rách ra, máu màu bạc từ vết thương tràn ra ngoài rơi vào trên đất trông như những bông hoa tuyết.

Dạ Ly Lạc bị cố định bên kia nên chỉ có thể nhìn thấy máu màu bạc rơi trên đất càng ngày càng nhiều, nhưng ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, hắn gắt gao trợn tròn mắt không dám nhắm lại, không dám để sót mất bất kì tin tức nào, hắn sợ, một khi hắn nhắm mắt lại, xuất hiện trước mặt hắn sẽ là thi thể Nhược Ly.

Mấy chiêu qua đi, Nhược Ly đã có vẻ không đỡ được, thể lực của nàng đã cạn kệt, lại qua một chiêu, hai bên giằng co giữa không trung.

Nhược Ly nhìn tấm màn đen đối diện đã dần dần muốn tạo thành hình người, tâm ý đã quyết, không có lựa chọn nào khác, nàng cắn răng đề khí ngưng thần, đột nhiên tĩnh tọa ở giữa không trung, quanh thân cũng phát ra ánh sáng nhu hòa màu bạc, cùng với đám mây đen giăng đầy trên bầu trời tạo ra một đạo ánh sáng kỳ dị.

Trong lòng Dạ Ly Lạc kinh hãi, hắn làm sao không biết Nhược Ly muốn làm cái gì, nàng đang muốn tập trung toàn bộ linh khí của Ngự Linh Châu trong cơ thể liều chết đánh cuộc một phen, mặc dù uy lực vô cùng lớn nhưng cái giá phải trả cũng rất đắt, quả thực ngọc nát đá tan.

Dạ Ly Lạc đương nhiên không thể cứ bị định thân như vậy được, hắn hao hết toàn lực muốn phá giải huyệt đạo trên người, hắn nỗ lực ở trong lòng cầu nguyện, nhất định hắn phải vượt qua được, không thể để cho Nhược Ly xảy ra bất cứ chuyện gì, không thể. . . . . .

Trong vòng xoáy màu đen, Thiên đế dần dần biến thành hình người, ông ta đương nhiên cũng đã nhận ra điều bất lợi, vừa muốn phản kích nhưng đã không kịp nữa, ngay khi kim quang bắn tới, nhất thời ông ta cảm thấy cả người giống như bị lửa đốt, khiến ông ta không nhịn được muốn chạy trốn, nhưng kim quang bốn phương tám hướng bắn tới khiến ông ta đau đớn muốn hét lên, tuy nhiên ông ta phát hiện mình không thể phát ra được một tiếng nào.

Ông ta nghĩ sau khi mình hóa thành hình người sẽ phản kích lại, tuy nhiên ông ta phát hiện ra da của mình dần dần bị bỏng, làn da mịn màng giống như bị nướng chín lên, đột nhiên trở nên đen thui xấu xí, cuối cùng thân thể vừa mới hình thành một chút xíu liền biến thành bụi than, ông ta không ngờ lại có thể biến thành như vậy, sau đó nương theo một tiếng gầm kinh khủng, thế giới lại khôi phục sự an tĩnh.