Ngoại truyện 3: Bạch Tiểu Bảo, Dạ Mị cùng Hiên Viên Tử Mặc

Thịnh Thế Yêu Sủng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Bạch Tiểu Bảo ngồi ở trong phòng nhìn Dạ Mị trước mặt đang bận rộn, nàng chớp chớp đôi mắt màu hồng, có thể nhìn ra nàng rất mệt rồi, không muốn đợi thêm nữa.

“Này . . . . .”

“Nàng nôn nóng muốn gặp tên Ma vương kia đến thế sao?” Dạ Mị cực kỳ tức giận, hình như hắn nhịn một hồi rốt cuộc chịu không nổi nên phát hỏa rồi.

Bạch Tiểu Bảo chớp chớp mắt, rõ ràng không hiểu tại sao hắn lại nổi giận, “Hắn tới đón ta đến Ma giới chơi, đương nhiên ta cảm thấy hưng phấn, ở chỗ này buồn muốn chết!”

“Tiểu Bạch, ở lại bên cạnh ta có được không?” Rốt cuộc Dạ Mị cũng buột miệng nói ra lời vẫn kìm nén bấy lâu.

Bạch Tiểu Bảo sửng sốt, nàng không biết hắn từ lúc nào thì thích nàng, mặc dù nàng là người hiện đại, đối với mấy chuyện này không phải rất thẹn thùng, nhưng cũng không phải đói bụng ăn quàng.

Người vẫn luôn bị nàng coi là nhân yêu (Gay đấy ^^) sao lại đột nhiên có ý định này.

Dạ Mị thấy Bạch Tiểu Bảo hiện lên biểu tình trên thì cảm thấy rất thất bại, hắn muốn lên tiếng lặp lại nhưng lại thấy ngượng ngùng nên thôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn thổ lộ tình cảm với một nữ tử, trước kia đều là người khác chủ động thổ lộ với hắn đấy!

Trong lòng Bạch Tiểu Bảo cũng rất rối loạn, nhưng nàng biết nàng không thích người nam nhân trước mắt này, tuy rằng hắn đối với nàng rất tốt nhưng không thích chính là không thích, nàng không thể lừa hắn.

Bạch Tiểu Bảo có phần muốn lảng tránh nên nhìn hắn rồi cười ngượng nói: “Dạ Mị đại nhân, chờ ta trở lại chúng ta lại nói chuyện này được không? Ta nhất thời có chút không tiếp thu nổi.”

Dạ Mị ngẩn ra, bị nàng nhắc nhở như vậy cũng cảm thấy mình có hơi đường đột, chớp mắt mấy cái sau đó coi như đồng ý, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, hắn cảm giác hắn sắp bỏ qua cái gì đó, nhưng là cái gì thì chính hắn cũng không biết.

Nếu Dạ Mị biết lần này hắn bỏ qua chính là Bạch Tiểu Bảo không biết hắn còn buông tay để nàng đến Ma giới du ngoạn không?

Chủ nhân hiện tại của Ma giới cũng không phải là đèn đã cạn dầu, hắn đã đặt tâm tư lên người Bạch Tiểu Bảo lâu rồi, hơn nữa nhất định phải có cho bằng được.

Bởi vì, ân cứu mạng không gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp. Cho nên Ma Vương đại nhân càng có lý do chính đáng để đến gần Bạch Tiểu Bảo hơn Dạ Mị đại nhân.

Lúc này, Ma vương đã đợi ở bên ngoài đại điện rất lâu rồi, nhưng hắn vẫn như cũ không nhanh không chậm bình thản uống trà, có vẻ rất nhàn nhã.

Bạch Tiểu Bảo đã không nhịn được muốn tham quan Ma giới rốt cuộc trông như thế nào lắm rồi, nàng cũng đã ở Yêu giới một thời gian khá lâu nên cũng thấy hơi chán ngán, tuy vẫn bị lời tỏ tình bất ngờ của Dạ Mị làm cho bối rối nhưng khi vừa nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Hiên Viên Tử Mặc, Bạch Tiểu Bảo liền cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều, nàng không khỏi thầm nghĩ nụ cười dịu dàng của nam tử này không ngờ còn có thể trị liệu, nàng chỉ cần nhìn một cái thì tâm tình của mình đã trở nên vui vẻ.

Hiên Viên Tử Mặc thấy Bạch Tiểu Bảo rốt cuộc cũng đi ra bèn để ly trà xuống, nhẹ nhàng đứng dậy mỉm cười nhìn nàng: “Tiểu Bạch, có đồ muốn mang theo thì để ta giúp nàng cầm.”

Giọng nói dịu dàng này rất hợp khẩu vị của Bạch Tiểu Bảo, nàng thích nam nhân dịu dàng, thật ra thì nàng không có ý định đi tới mấy ngày, mà vừa rồi chạy trối chết ra nên không nhớ tới chuyện hành lễ.

Hiên Viên Tử Mặc rất biết nhìn mặt nói chuyện, dĩ nhiên nhìn ra Bạch Tiểu Bảo vội vã chạy ra, ánh mắt khẽ động liền biết chuyện này khẳng định có liên quan đến Dạ Mị.

Hắn tiến lên một bước ôm lấy Bạch Tiểu Bảo, sau đó lập tức vươn ra đôi cánh màu đen không lồ bay lên, hắn không muốn cho Dạ Mị có bất cứ cơ hội nào nên vội vàng rời đi.

“Không chuẩn bị gì thì thôi vậy, dù sao chỗ của ta cũng không thiếu thứ gì cả, thôi, ta mang nàng đi dạo một chút.” Hiên Viên Tử Mặc đột ngột ôm lấy Bạch Tiểu Bảo bay lên, vẫn không quên giải thích với nàng để không hù đến tiểu nữ nhân trong ngực.

Sau khi đến cung điện hai người liền rơi vào trầm mặc, Hiên Viên Tử Mặc lẳng lặng nhìn Bạch Tiểu Bảo, hiển nhiên vẫn chưa nghĩ ra muốn đi đâu. Nhưng Tiểu Bạch lại không bình tĩnh được, cứ như vậy không buồn chết thì cũng nghẹn chết đấy!

“Ta chưa từng tiếp đãi một cô nương nào nên nhất thời không biết dẫn nàng đến nơi nào tham quan, như vậy đi, trước đưa nàng đến chỗ ở, sau đó muốn đi đâu thì chúng ta thương nghị lại, có được không?” Nói xong hắn đứng lên, mặc dù vẫn thân sĩ đưa tay về phía Tiểu Bạch nhưng cả người hắn vẫn toát lên khí phách đặc biệt của một Ma vương, quả thật không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài.

Tiểu Bạch do dự một chút cuối cùng vẫn mỉm cười thân thiện đưa tay ra, dù sao nàng vẫn là một người hiện đại nên chuyện bắt tay thế này cũng rất bình thường, nhưng nếu nàng biết ở thời này nữ tử là không ra cổng trước không bước cổng trong sẽ không rộng rãi như thế rồi, dễ dàng khiến Ma Vương đại nhân hiểu lầm.

Phòng này khắp nơi đều ngập tràn hương vị ánh mặt trời, nàng không khỏi chạy vào phòng hưng phấn xoay một vòng. Đợi xoay xong nàng quay đầu nhìn thấy Hiên Viên Tử Mặc đang nở nụ cười nhìn nàng, nàng mới phát giác được vừa rồi hình như bản thân có chút hưng phấn quá độ, nàng không khỏi xấu hổ cười một tiếng, sau đó cúi đầu âm thầm tự trách, dù sao cũng đang ở trên địa bàn của người ta nên an tĩnh một chút, không thể càn rỡ như thế.

“Như thế nào, nàng có hài lòng không? Tạm thời chỉ được thế này thôi nên có thể sẽ hơi đơn sơ một chút.” Hiên Viên Tử Mặc dịu dàng nói, Tiểu Bạch nhìn ánh mắt thân thiện của hắn thì bất giác nở nụ cười.

“Bây giờ cũng khuya rồi, ngày mai lại dẫn nàng ra ngoài đi dạo tiếp nhé?” Trong lòng Hiên Viên Tử Mặc đã có tính toán, hắn không có ý định “Tiến công” quá nhanh mà chỉ muốn từ từ đánh bại tiểu thỏ ngốc Bạch Tiểu Bảo này.

“Được, được!” Tiểu Bạch một đường theo hắn bay tới cũng đã rất mệt mỏi, giờ có thể nghỉ ngơi cũng cảm thấy rất tốt, chứ nếu lập tức phải đi du ngoạn có lẽ chính nàng cũng không chịu nổi.

Hành lang bên ngoài đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, một nhóm cung nữ người trước người sau trên tay bê một cái hộp, vội vàng chạy tới hướng này. Tiểu Bạch chưa rõ họ muốn làm gì liền nghe được tiếng gõ cửa, vội vàng sửa sang lại quần áo đi ra mở cửa.

Mới mở cửa liền bị một nữ tử có một chiếc sừng dài trên đầu dọa sợ đến mức vội vàng lui về phía sau một bước, thật đúng là ma nữ, trên đầu đều có một cái sừng dài như vậy, nhưng cũng rất đáng yêu.

“Bạch tiểu thư, đây là Điện hạ phân phó chúng nô tỳ mang tới cho người!” Cung nữ này mặc dù dáng dấp đáng yêu nhưng lại trầm mặt, lạnh lẽo làm Bạch Tiểu Bảo cảm thấy không thoải mái, nụ cười trên mặt dần dần đông cứng lại.

Nàng gật đầu một cái, biết cự tuyệt là không lễ phép liền thuận theo nghiêng người cho họ mang đồ vào, không gian rộng lớn trong phòng phút chốc đã chật kín đồ.

Bạch Tiểu Bảo ngơ ngác đứng ở đó nhìn bọn họ bận bịu. Chỉ chốc lát sau trong phòng lại khôi phục sự chỉnh tề, chỉ có điều bây giờ chất đầy đồ. Nhưng nàng không hiểu Hiên Viên Tử Mặc đưa đến chỗ đồ này cho nàng để làm gì?

“Sợ nàng buổi tối nhàm chán nên ta đưa những thứ này tới, nàng hãy tự mình chọn một món yêu thích đi!” Hiên Viên Tử Mặc không biết từ lúc nào đã quay lại, hắn đi tới trước cửa, trên mặt vẫn là nụ cười trong trẻo, chỉ cần nhìn cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Bạch Tiểu Bảo vội vàng mở miệng: “Ngưoi cũng không cần đưa ta đồ trang sức, tơ lụa gì đâu, phá phung phí rồi!”

Hiên Viên Tử Mặc lại không phản bác, nhưng nụ cười càng thêm dịu dàng, nhẹ giọng nỉ non: “Là ta đem nàng trở thành tầm thường rồi!” Sau đó hắn vỗ nhẹ tay, lập tức xung quanh xuất hiện mấy hắc y thị nữ, họ cúi thấp đầu cung kính nhận mệnh, “Mang những thứ này đi, khôi phục lại nguyên dạng căn phòng!”

Bạch Tiểu Bảo âm thầm khiêm tốn, mình cái gì cũng không biết, mình có phải người tầm thường hay không á, aizz, nàng vội vàng thân thiện cười một tiếng, dời đề tài: “Ta thật đúng là đần, cái gì cũng không biết, đã khiến ngươi mất hứng rồi!”

“Không đâu, là do ta tiếp đãi không chu đáo, tối hôm qua nàng ngủ có ngon giấc không?” Bạch Tiểu Bảo nghe hắn nói như vậy thì chớp chớp mắt, thật ra nàng ở trước cửa sổ ngồi một đêm! Thế chất của yêu đúng là rất tốt, thức cả đêm cũng không cảm thấy mệt mỏi.

“Ngươi dẫn ta đi dạo quanh Ma giới một chút đi!” Bạch Tiểu Bảo đột nhiên giảo hoạt cười một tiếng, hai mắt thật to nhất thời híp lại thành một đường thẳng, đáng yêu quyến rũ khiến Hiên Viên Tử Mặc Điện hạ dù đã từng nhìn qua vô số mỹ nữ phải nhìn đến ngây người.

Bạch Tiểu Bảo thấy dáng vẻ ngơ ngác của hắn, trong lòng nhất thời thấp thỏm, vội vàng bước đến kiểng chân lên duỗi thẳng cánh tay quơ quơ trước mắt hắn, muốn gọi thần trí hắn trở về. Trong lòng cũng đang chỉ trích, không có việc gì cao như vậy để làm gì!

“Nàng vui là tốt rồi! Ta đưa nàng ra ngoài đi dạo!” Hiên Viên Tử Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, lại lộ nụ cười quyến rũ chết người không cần đền mạng, thiếu chút nữa khiến đôi mắt Bạch Tiểu Bảo đui mù luôn!

Bạch Tiểu Bảo lại nghịch ngợm hỏi: “Ngươi nói muốn dẫn ta xem hoa, thế nào, ở đâu?”

Hiên Viên Tử Mặc khẽ mỉm cười, vẻ mặt quyến rũ khiến Tiểu Bạch hơi ngây người, nàng cũng nở nụ cười, trêu đùa nói: “Quả thật là người còn yêu kiều hơn hoa!” Hiên Viên Tử Mặc nghe vậy cũng không tức giận.

Trước đây nếu như có ma nhân nào để lộ ánh mắt tán thưởng vẻ đẹp của hắn, hắn sẽ đem người đó nghiền xương thành tro, nhưng hôm nay bị Bạch Tiểu Bảo ca ngợi như vậy tâm hắn lại mang theo sự vui thích, lần đầu tiên có cảm giác dáng dấp mình kiều mỵ như thế cũng là một chuyện rất tốt.

Hắn tự nhiên nắm lấy cánh tay đang buống thỏng của Bạch Tiểu Bảo khiến nàng hơi ngượng ngùng, nhưng thân là người hiện đại, cảm thấy dắt tay cũng không có gì ghê gớm lắm liền mặc cho hắn cầm lấy.

Lúc hắn nắm tay Bạch Tiểu Bảo thấy tay nàng coó chút lạnh lẽo, hắn vung tay lên liền có một cái áo choàng khoác trên người của nàng, áo choàng màu hồng càng làm nổi bật hai gò má trắng nõn của nàng khiến hắn ngắm mãi không biết chán.

“Có điều bất ngờ muốn cho nàng xem, nàng có thể nhắm mắt lại không?” Hiên Viên Tử Mặc cười hỏi, có thể cùng nàng an tĩnh chung đụng như thế khiến hắn cảm thấy quả thật mình đã không sống uổng bao nhiêu năm nay.

Bạch Tiểu Bảo cũng rất tín nhiệm hắn, nghe hắn nói như vậy cũng chỉ cười gật đầu một cái.

Hiên Viên Tử Mặc luôn có tâm tư kín đáo, cái gì cũng không biểu lộ, chỉ để ở trong lòng, nhưng lúc này hắn hơi đờ đẫn nhìn bàn tay nhỏ bé trong tay mình.

Hắn cẩn thận nắm tay Bạch Tiểu Bảo đi đến hoa viên, Bạch Tiểu Bảo nhắm mắt thận trọng đi theo hắn, đột nhiên hắn buông tay ra khiến Bạch Tiểu Bảo nàng sợ hãi ngừng lại, muốn gạt tấm khăn lụa che mắt ra nhưng lại có chút do dự, liền thử thăm dò kêu một tiếng: “Tử Mặc?”

“Nhìn xem có thích không?” Hiên Viên Tử Mặc cảm thấy vừa lòng khi nghe Bạch Tiểu Bảo gọi hắn là Tử Mặc, tâm tình trở nên trở nên hết sức vui vẻ.

Bạch Tiểu Bảo nghe vậy vội vàng gạt khăn lụa, chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy cảnh tượng xinh đẹp trước mắt thì kinh hãi nói không nên lời, khắp nơi là một biển hoa màu lửa đỏ, màu đỏ chói mắt khiến người xem có có chút hoa mắt.

Càng hiếm lạ là nàng nhìn thấy những bông hoa đó bập bềnh, khẽ đung đưa theo ngọn gió dịu dàng, Bạch Tiểu Bảo đột nhiên có chút buồn bực, loại hoa này rất giống với Bỉ Ngạn Hoa nhưng hình như không phải.

Nàng quay đầu lại muốn hỏi Hiên Viên Tử Mặc đây là hoa gì, nàng đột nhiên quay lại khiến người đứng bên cạnh nàng đang hết sức chăm chú nhìn nàng cũng bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Hiên Viên Tử Mặc cúi đầu, hắn vốn có đôi mắt rất đẹp, lúc này bốn mắt nhìn nhau, cự ly này gần như vậy khiến Bạch Tiểu Bảo cảm thấy tim mình đập thật nhanh.

“Loại hoa này dùng máu của ta tưới nên trông nó rất kỳ lạ!” Bạch Tiểu Bảo vừa ngồi xổm xuống tinh tế đánh giá loại hoa xinh đẹp vừa nghe Hiên Viên Tử Mặc nói.

Nó đỏ như máu, vẫn không an phận đong đưa qua lại giống như một tinh linh, nhưng vừa nghe là dùng máu Hiên Viên Tử Mặc tưới vào nàng lập tức kinh ngạc quay đầu lại, “Máu sao?”

Hiên Viên Tử Mặc đột nhiên trịnh trọng nhìn Bạch Tiểu Bảo, nở nụ cười ấm áp nói: “Đây cũng chính là biển tương tư của ta, mỗi lần nhớ tới tiểu cô nương khả ái kia, ta liền đến nơi đây ngắm hoa!”

“Ban đầu cũng chỉ có một cây nhưng không nghĩ đến tương tư quá nhiều, cư nhiên trở thành cả một biến hoa lớn như này.”

Bạch Tiểu Bảo nghe vậy trong nháy mắt khuôn mặt trở nên đỏ ửng, nàng ngượng ngùng quay đầu, không khí lập tức trở nên rất xấu hổ.

“Hoa lá cũng đã gặp lại rồi này!” Hiên Viên Tử Mặc nói sang chuyện khác, lời vừa dứt thì từ trong biển hoa đỏ đột nhiên vươn lên những chiếc lá cây màu xanh lục.

Bạch Tiểu Bảo nghe tiếng nhìn lại, thấy tất cả cảnh tượng trên liền trợn mắt kinh ngạc, lúc nãy nàng nghĩ những bông hoa này đẹp thì đẹp thật nhưng hình như thiếu mất thứ gì đó, giờ phút này nàng mới thấy nó đã trở nên hoàn mỹ.

Nhưng chỉ trong một khắc tất cả bông hoa đều tàn lụi, chỉ còn lưu lại lá cây xanh mơn mởn khiến Bạch Tiểu Bảo có chút ủ rũ.

“Thật đáng tiếc quá! Nhanh như vậy đã lụi tàn rồi!” Bạch Tiểu Bảo quay đầu lại vừa vặn trông thấy hắn có chút ngây ngẩn, liền giơ tay lên trước mặt hắn quơ quơ.

Hiên Viên Tử Mặc lấy lại tinh thần, lại rất tự nhiên kéo lấy tay nàng: “Ở chỗ này có cảm thấy nhàm chán không?”

Hiên Viên Tử Mặc đột nhiên cô đơn hỏi nàng như vậy, Bạch Tiểu Bảo nhìn người trước mắt mặc dù khóe miệng mang theo nụ cười, nhưng nàng vẫn có thể cảm thấy nỗi cô tịch của hắn.

Giờ khắc này mới cảm thấy Hiên Viên Tử Mặc cũng như những người bình thường khác, đều có tình cảm, lúc này nàng chỉ có thể nắm lấy tay hắn, còn cái khác nàng thật không biết nên như thế nào đối với hắn.

Hiên Viên Tử Mặc cảm giác trong tay ấm áp, lại khôi phục dáng vẻ như cũ: “Tiểu Bạch, đi, ta dẫn nàng qua chỗ khác!”

Khiến Bạch Tiểu Bảo giật mình là hồ nhân duyên nổi danh Ma giới lại có hình trái tim màu hồng, Hiên Viên Tử Mặc ôm nàng bay đến trên hồ, hồ nước không lớn cũng không có hình trái tim, rất có cảm giác giống như một quả tim đang đập, không máu tanh khiến Bạch Tiểu Bảo liên tưởng đến hai chữ ‘lãng mạn’.

Lúc hai người đáp xuống đất, Bạch Tiểu Bảo mới phát hiện bốn phía chính là cây Đề Huyết, nàng thật không ngờ ở nơi này lại có Đề Huyết, hơn nữa đang là thời điểm hoa nở rộ, cánh hoa thỉnh thoảng bay xuống, tựa như ảo mộng.

Thời điểm Hiên Viên Tử Mặc ôm Bạch Tiểu Bảo hạ xuống, hắn phất phất tay, hạ xuống thân thể hai người thủ thuật che mắt, sau đó lôi kéo Bạch Tiểu Bảo tiến vào chính gữa, vừa tiến vào liền nhìn thấy tình cảnh người người tấp nập, đại đa số đều là những đôi nam nữ trẻ tuổi.

Trên gương mặt hộ đều nở nụ cười, phần lớn các cô nương đều tươi cười xấu hổ, tay cầm một nhánh cây Đề Huyết, màu đỏ trên thân Đề Huyết làm nổi bật một đám người yêu kều hơn hoa.

Bạch Tiểu Bảo không khỏi tò mò: “Hôm nay ngày gì, mà đây là nơi nào?”

Hiên Viên Tử Mặc đột nhiên cảm thấy hắn không thể chờ đợi được nữa liền bắt đầu tiến công, hắn chậm rãi cúi đầu, tận lực gần sát bên tai Bạch Tiểu Bảo thổi khí, sâu kín nói: “Không phải là ngày đặc biệt gì cả, nơi này chỉ là một nơi chứng kiến tình yêu nam nữ ở Ma giới.”

Bạch Tiểu Bảo hết sức tò mò, ngẩng đầu mong đợi hỏi: “Là thế nào?”

Hiên Viên Tử Mặc cũng không nói chuyện, lôi kéo Bạch Tiểu Bảo theo dòng người đi về chân núi cạnh hồ, loáng thoáng có thể nhìn thấy một tòa kiến trúc giống như cái miếu, quả thật, từng đôi nam nữ đi vào đứng xếp hàng làm lễ, sau đó quỳ gối trên đệm hình trái tim ở chính giữa, thành tâm cầu nguyện.

Bạch Tiểu Bảo nhìn thấy sau khi bọn họ đi ra ngoài, trong tay nam tử đều đang cầm một con thuyền giấy màu hồng, Bạch Tiểu Bảo không khỏi nghĩ đến, đây chắc là để thả vào hồ nhân duyên, nhưng thuyền giấy nhìn có vẻ trong suốt, nhất định mỏng vô cùng, vừa vào nước không phải sẽ chìm sao?

“Chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp, nếu quả thật là lưỡng tình tương duyệt, thuyền giấy chắc là sẽ không chìm!” Hiên Viên Tử Mặc giống như nhìn thấu ý tưởng của Bạch Tiểu Bảo bèn kiên nhẫn giải thích, sau đó chỉ chỉ hồ nước dưới chân núi.

Hiên Viên Tử Mặc khẽ mỉm cười, trong mắt tinh quang chớp lóe, hiển nhiên là có ý tưởng gì đó bèn lôi kéo Bạch Tiểu Bảo đi vào, hắn vẫn giữ bổn phận xếp hàng, Bạch Tiểu Bảo không hiểu bèn kiễng chân nhỏ giọng hỏi: “Tử Mặc, chúng ta tới đây làm gì?”

“Chúng ta cũng đi cầu xin, xem linh hay không linh?” Hiên Viên Tử Mặc cúi đầu, ghé vào bên tai Bạch Tiểu Bảo nhỏ giọng nói, tư thế có vẻ mập mờ khiến Bạch Tiểu Bảo lập tức đỏ mặt.

Đến phiên hai người bọn họ, Hiên Viên Tử Mặc cầm tay Bạch Tiểu Bảo để thuyền giấy xuống, thuyền giấy không hề chìm xuống, Bạch Tiểu Bảo kinh ngạc quay đầu lại nhìn Hiên Viên Tử Mặc, hiển nhiên cũng không mấy tin tưởng.

“Tiểu Bạch, ta yêu nàng.” Hiên Viên Tử Mặc thản nhiên nói, hắn nở nụ cười hết sức dịu dàng, mặc dù không phải là lời tỏ tình động lòng người nhưng lại khiến Bạch Tiểu Bảo vốn đang đỏ bừng mặt, lúc này càng trở nên đỏ ửng.

. . . . . .

Kể từ sau khi Hiên Viên Tử Mặc thổ lộ, khi Bạch Tiểu Bảo ở chung một chỗ với hắn không khí liền trở nên hết sức xấu hổ, Bạch Tiểu Bảo có chút lẩn tránh Hiên Viên Tử Mặc, hơn nữa nói rằng ngày mai muốn trở về Yêu giới.

Hiên Viên Tử Mặc lại không gấp, hắn nhận thấy cảm tình Bạch Tiểu Bảo đối với hắn không tầm thường, vì vậy hắn có tự tin vào bản thân.

“Vừa đúng lúc ta có một số việc nhỏ muốn đi Yêu giới xử lý, để ta tiễn nàng đến đó được không?” Hiên Viên Tử Mặc vẫn luôn dịu dàng như thế.

Bạch Tiểu Bảo biết chính nàng không thể quay về, nhưng lúc này cảm thấy mình đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, ở Yêu giới vẫn có Dạ Mị đang chờ nàng trở lại, bên này lại có Hiên Viên Tử Mặc.

Trong lúc nhất thời khiến Bạch Tiểu Bảo dù người hiện đại cũng cảm thấy không biết phải làm gì cho đúng, nàng ngồi ở trên giường dọn dẹp chiến lợi phẩm mấy ngày nay, càng dọn dẹp càng thấy tâm tình phiền loạn.

Hiên Viên Tử Mặc không biết đứng ở cửa từ bao giờ, trên môi nở nụ cười ấm áp nhìn nàng, sau đó gõ cửa một cái, dáng vẻ hết sức thân sĩ, nam tử như vậy giống như đắm chìm dưới ánh mặt trời, tuấn tú dịu dàng khiến Bạch Tiểu Bảo bỗng nhiên động lòng.

Hiên Viên Tử Mặc nhìn Bạch Tiểu Bảo đột nhiên đỏ mặt, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, “Đi thôi, ta đưa nàng trở về! Chẳng qua ta sẽ không buông tay!”

Hiên Viên Tử Mặc cầm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Bạch Tiểu Bảo, đột nhiên bá đạo nói, hắn đương nhiên biết ở Yêu giới còn có tên Dạ Mị đại phiền toái, cho nên hắn không thể phớt lờ.

Có lẽ là sẽ có một hồi “Ác chiến”.