Chương 69: Khảo nghiệm (một)

Thịnh Thế Yêu Sủng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dạ Ly Lạc lạnh lùng nhìn những phần còn lại của các đoạn chân tay vương vãi khắp nơi, sau đó cảm thấy hơi phiền não, sử dụng yêu lực bay ra khỏi đó, mùi này khiến hắn rất chán ghét.

Nhược Ly ở trong ngực Dạ Ly Lạc mặt không chút thay đổi nhìn một mảnh thảm trạng phía dưới, chỉ thấy sự khát máu và hưng phấn trong mắt nàng, bay một lát, thoát khỏi tầng thứ nhất trong rừng rậm, Dạ Ly Lạc liền đáp xuống, cứ ở trên không trung sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu.

Tầng thứ hai lại giống như bình nguyên, nhưng độc vật dưới chân tán loạn, tràn đầy hơi thở hắc ám, cũng may trên người bọn họ có “Cự tuyệt ngàn dặm” nên những độc vật kia chỉ có thể bao vây người bọn họ mà không dám đến gần.

Nhược Ly lạnh nhạt nhìn đám độc vật xung quanh, vừa rồi nàng mới điều chế được một loại độc dược, kịch độc vô cùng, móng vuốt khẽ vung lên lập tức có một đống bột màu đen bay ra, phía dưới liền phát ra tiếng kêu xèo xèo như âm thanh bị cháy.

Những độc vật kia cũng chỉ là bọn cấp thấp nên không được thông minh lắm, bị độc làm cho bị thương không những không bỏ chạy mà còn cố xông lên nên càng có nhiều độc vật hơn bị nhiễm độc.

Trong lúc nhất thời, khắp nơi đều là âm thanh “xèo xèo” của độc vật bị cháy bỏng, Dạ Ly Lạc chỉ thờ ơ, gương mặt lạnh lùng, bước chân cũng không hề ngừng lại.

Đột nhiên phía trước nổi lên một cơn gió lốc màu đen khiến một mớ độc vật cũng bị cuốn lên, Dạ Ly Lạc dừng bước, ôm thật chặt Nhược Ly vào lòng.

“Chút nữa nhớ cẩn thận.” Dạ Ly Lạc nhẹ giọng dặn dò, tay vừa động, bảo kiếm liền xuất hiện, sau đó phi thân vào cơn lốc xoáy, hào quang màu bạc thoáng qua, vọt thẳng vào trung gian màu đen kia nhưng lại như đâm xuyên qua nó.

Dạ Ly Lạc đứng lại nhìn cơn gió độc màu đen dần dần tiến lại, Nhược Ly chớp mắt một cái, chỉ vật đang đến, “Lạc, đây là do những độc vật kia ghép lại, trong đó nhất định có con cầm đầu, chỉ cần tìm nó thì mọi chuyện không thành vấn đề.”

Dạ Ly Lạc phóng tầm mắt nhìn tới, quả thật nhìn thấy trong đó có vài điểm sáng mà hồng, trong nháy mắt sáng tỏ, nhếch môi nở nụ cười điên đảo chúng sinh. Sau đó nâng kiếm tụ tập yêu lực rồi trực tiếp phi thân lên đánh thẳng vào trung tâm kia.

Độc vật màu đen kia cũng cảm nhận được hành động của Dạ Ly Lạc, nhanh chóng di chuyển vây lấy Dạ Ly Lạc, Nhược Ly cũng không nhàn rỗi, vẫn ném kịch độc khắp nơi, hai độc chạm vào nhau liền tạo thành một màu trắng mờ ảo xung quang Dạ Ly Lạc.

“Lạc, ở bên phải!” Nhược Ly vừa nói xong cũng xuất bạc băng ra, ánh sáng bạc xuyên qua trung tâm độc vật, Dạ Ly Lạc vừa thấy vội vàng một đánh ra một luồng yêu lực vào đó.

Một tiếng “roạt” vang lên, độc vật kia lập túc bị đâm rách trở thành vô số mảnh bay tán loạn, cơn gió lốc màu đen vừa nãy còn xoay tròn lập tức ngừng hẳn.

Dạ Ly Lạc hít một hơi thật sâu, dù hắn vạn độc bất xâm nhưng ở cạnh những độc vật này cũng cảm thấy mệt mỏi, thân thể cũng cảm thấy không thoải mái.

“Người tới là ai?” Dạ Ly Lạc đang định đi tới tầng thứ ba, đột nhiên nơi xa truyền đến giọng nói của một ông già, hắn khẽ cau mày, cũng không để ý người kia.

Vừa định bước đi thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một tòa nhà lá, một tiểu đồng đỡ một lão giả tóc bạc hoa râm ra ngoài, thân thể lão giả dù đã còng xuống, nhưng cũng không hề mất đi dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Dạ Ly Lạc thấy vậy cũng biết nếu như muốn tiến vào tầng thứ ba nhất định phải qua cửa của lão, liền dừng bước lại, giọng nói lạnh lẽo như tuyết: “Yêu Hoàng và Ám vương của Yêu giới.”

Ông lão đã sớm biết rõ, gật đầu nhìn Dạ Ly Lạc, “Nếu tiến vào tầng tiếp theo thì sau khi trở về yêu lực sẽ mất hết.” Yêu Hoàng và Ám Vương điện hạ vẫn muốn đi vào sao?”

Nhược Ly nghe vậy liền nhảy ra khỏi ngực Dạ Ly Lạc, biến thành hình người, thấy ông lão này khí độ bất phàm, lại tốt bụng khuyên can, tất nhiên lễ đãi một phần, khẽ lạy: “Mong rằng lão giả thành toàn.”

Lão giả cười một tiếng, lại lắc đầu nói: “Nơi này chỉ có một cánh cửa. Nếu các ngươi bước qua được thì cứ bước!” Nói xong, liền xoay người tiến vào nhà lá của mình.

Nhược Ly nhìn về cửa chính, nàng cùng Dạ Ly Lạc thử mở ra, nhưng dùng phương pháp gì cũng không được khiến hai người nhất thời lâm vào khó khăn.

Tiểu đồng kia vẫn chưa rời đi, hắn thấy hai người kia không có cách nào mở cửa tự nhiên có ý tốt, chạy tới nói: ” Nếu như hai vị không để ý, vào trong nhà nghỉ ngơi một chút đi!”

Nhược Ly thấy tình cảnh này cũng chỉ có thể về bàn bạc kỹ hơn, liền theo tiểu đồng vào nhà, bắt chuyện nói: “Tiểu ca, vì sao lão gia gia kia lại chỗ này?”

Tiểu đồng nghe nhắc đến sư phụ hắn tinh thần lập tức tỉnh táo: “Sư phụ ta là cam nguyện một mình đến đây trông nom Mê Vụ sâm lâm, nơi này độc vật quá nhiều, nếu như không có người trông nom, không khỏi xảy ra nhiễu loạn lớn.”

Nhược Ly đồng ý, tự biết thiên ngoại hữu thiên, có thể trông coi Mê Vụ sâm lâm, xem ra lai lịch của ông lão này cũng không nhỏ. Sau khi vào nhà, nàng liền được mở rộng tầm mắt, bề ngoài nhìn như là nhà lá nhưng bên trong lại giống như là một thế giới hoàn toàn khác.

Bên trong có một cái sân nhỏ, trước mặt còn có hai gian phòng, tiểu đồng thấy Nhược Ly không hỏi gì nữa, liền chỉ vào một gian trong đó nói: ” Chắc hai vị cũng mệt mỏi rồi, sư phụ nói, nếu hai vị không chê có thể vào trong nghỉ ngơi!”

Qua hồi lâu, do Nhược Ly bị tiêu hao nhiều yêu lực nên bắt đầu buồn ngủ, Dạ Ly Lạc cũng không nghĩ ra cách mở cửa tầng thứ ba, đành ôm lấy Nhược Ly, đưa nàng đi ngủ.

Sau khi nàng ngủ, hắn liền bày kết giới, sau đó đứng dậy đi tìm lão giả.