Chương 62: Quyết không buông tha

Thịnh Thế Yêu Sủng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhược Ly có cảm giác cả người mất hết sức lực hơn nữa còn cảm thấy nóng ran, liền vội vàng liều mạng dùng chút hơi sức còn lại dùng lực đánh đổ chén canh xuống đất.

Nhưng xung quanh lại không hề có một âm thanh nào truyền ra, Nhược Ly lập tức cảm thấy không khí xung quanh rất không bình thường, lúc này nàng mới phát hiện Văn Hoàng quý phi đã thiết lập một kết giới xung quanh hai người.

Do thân phận đặc biệt của Nhược Ly nên tứ đại hộ pháp chỉ canh gác bên ngoài điện, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, không thể ở bên cạnh lúc nàng thay quần áo được, nhưng ai có thể nghĩ tới Văn Hoàng quý phi lại có tư tâm như vậy.

Nhược Ly cố nín thở, nàng tận lực giảm bớt dòng nhiệt nóng đang dao động trong cơ thể mình, cố gắng giữ vững chút tỉnh táo còn sót lại, chỉ cần nàng có thể kiên trì một lát thôi, nếu Dạ Lượng thấy Văn hoàng quý phi chưa ra chắc chắn sẽ đi vào kiểm tra.

Nhưng chuyện lại không đơn giản như Nhược Ly nghĩ, chỉ thây khí chất trên người Văn Hoàng quý phi đột nhiên không giống như trước, nàng ta cười cười nhìn Nhược Ly rồi vung tay lên, lập tức những món trang sức trên đầu nàng ta đều biến mất, mái tóc dài xõa tung sau lưng.

Y phục trên người thoáng chốc chỉ còn lại bộ trung y màu trắng, Nhược Ly rốt cuộc biết là lạ ở chỗ nào rồi, nữ nhân này cư nhiên không có ngực, hơn nữa quần áo nàng ta mặc là kiểu của nam nhân.

Nhược Ly chỉ cảm thấy trên đầu trầm xuống, một loại dự cảm xấu đánh tới, em gái ngươi, Văn Hoàng quý phi thế mà lại là một nam yêu. . . . . .

“Ngươi. . . . . .” Nhược Ly ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn, nàng thở hổn hển, chén canh nàng vừa uống nhất định có vấn đề, lúc này cả người nàng nóng ran giống như bị hạ dược khiến cho nàng khó chịu vô cùng, khi biết trước mặt là một nam yêu thì nàng lại cảm thấy có một loại khát vọng muốn gần gũi hắn ta.

“Ngươi chuyển giới rồi?” Bốn chữ này đã hao hết hơi sức của Nhược Ly, hô hấp của nàng trở nên nặng nề, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ, tay lại không nhịn được muốn xé rách y phục của mình, giống như chỉ có vậy mới có thể giảm bớt nhiệt độ trong cơ thể.

“Chung quy từ xưa đến nay trong hoàng cung không dễ dàng gì được đế vương yêu thích.” Giọng nói của Văn Hoàng quý phi không còn cố ý thay đổi nữa, tuy có hơi khàn đục nhưng cũng rất dễ nghe.

Trong giọng nói của y mang theo ý vị giễu cợt, nhưng y chưa bao giờ hối hận vì đã chủ động đi lên con đường này, thân phận của y vốn dĩ thấp kém, nếu muốn đứng ở chỗ cao thì không thể không hy sinh.

Hiện tại Yêu Hoàng là nữ nhân, đây đúng là ngày y khổ tận cam lai, y nhìn Nhược Ly, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng âm u, y là Hồ yêu nhất tộc, mị thuật trên người đã luyện được đến mức thuần thục, y có thể bảo đảm chỉ cần một lần thì cho tiểu Yêu Hoàng này nhất định không thể rời bỏ y, giống như Yêu Hoàng tiền nhiệm vậy.

“Điện hạ, để nô tì hầu hạ ngài đi, chỉ có nô tì mới có thể phục vụ tốt cho ngài!” Văn Hoàng quý phi vừa nói vừa bước lại gần Nhươc Ly, Nhược Ly chỉ cảm thấy giọng nói của y lộ ra một sức hấp dẫn, đang từng chút từng chút phá hủy ý chí của mình.

Nhược Ly biết, trong giọng nói của y có chứa mị thuật, nàng liều mạng cấu chặt tay của mình, hy vọng có thể tìm về một chút lý trí.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến vang động, Nhược Ly lập tức dấy lên hi vọng, nhất định là Dạ Lượng cảm thấy Văn Hoàng quý phi lâu như vậy không ra ngoài chắc chắn có vấn đề.

“Điện hạ, có chuyện gì cần thuộc hạ làm sao?” Giọng nói của Dạ Lượng vang lên, thấy vẫn không có động tĩnh gì liền tự mình mở cửa đi vào, đây cũng đặc quyền của tứ đại hộ pháp.

Ngay lúc cánh cửa mở ra, Văn Hoàng quý phi lập tức thu kết giới, nhẹ nhàng nửa quỳ bưng điểm tâm tựa vào nhuyễn tháp như bình thường, giống như y đang hầu hạ Nhược Ly dùng bữa.

Dạ Lượng chỉ đứng ngoài rèm nhìn vào, cảm thấy Nhược Ly vẫn bình thường, còn hướng hắn khoát tay áo ý bảo hắn rời đi, lại lặng yên lui ra ngoài, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy có hơi ghê tởm, hai nữ nhân mà thân mật như vậy, thật là làm cho hắn cảm thấy không chịu nổi.

Nhược Ly vừa thấy Dạ Lượng đi ra ngoài, đôi mắt đẹp lập tức trở nên u ám, Văn Hoàng quý phi khẽ cười một tiếng, thả bàn tay đang nắm cánh tay Nhược ly xuống, vừa rồi y còn tưởng mình đã lộ chân tướng rồi.

Mặc dù Nhược Ly có dòng máu giải được bách độc, thế nhưng mị thuật của Hồ tộc lại không tính là độc dược mà chỉ là một loại yêu thuật, cho nên máu của nàng không có cách nào giải được.

Yêu thuật cao nhất của Hồ tộc chính là mị thuật khống chế thân thể của con người, sử dụng một loại thuốc dẫn phối hợp mị thuật độc nhất vô nhị của bọn họ thì hiệu quả mang lại rất đặc biệt, nếu là chuyện phòng the, người trúng mị thuật này chỉ muốn cùng hắn một lần rồi lại một lần sinh hoạt vợ chồng.

Cho nên Yêu giới xưa nay lựa chọn phi tử đều rất e dè Hồ tộc, sợ bị họ mê hoặc quân chủ, mà các đời Yêu Hoàng mặc dù đối với phi tử Hồ tộc kính yêu cực kì, nhưng vẫn luôn luôn đề phòng, nếu cảm thấy không bình thường sẽ giết ngay lập tức.

Yêu Hoàng đời trước hoang dâm vô đạo nên Văn Hoàng quý phi mới có cơ hội ngồi lên vị trí quý phi rồi nắm quyền hậu cung, nhưng chỉ tiếc y là Hồ Tộc, mà phi tử thuộc Hồ tộc không bao giờ được lập hậu, vì vậy y không cách nào đi lên vị trí cao nhất.

Văn Hoàng quý phi thấy được sự thù hận trong mắt Nhược Ly thì đột nhiên nở nụ cười nhạo, y đưa ra đôi tay thon dài được bảo dưỡng hết sức tinh tế, chậm rãi chạm vào bả vai của Nhược Ly, thấy vẻ mặt chán ghét không thèm để ý của nàng thì lại cười càng thêm rực rỡ.

“Điện hạ, chỉ một lát nữa thôi điện hạ sẽ phải cầu xin nô tì!” Văn Hoàng quý phi cười nói, tay cũng không còn nhàn rỗi, hết sức có tình thú chậm rãi cởi bỏ y phục trên người nàng.

Nhược Ly chỉ cảm thấy tay y đặt trên người nàng khiến cả người liền nóng ran không dứt, cổ họng cũng khô nóng khó chịu, Văn Hoàng quý phi không dùng yêu lực mà chỉ dùng tay giúp nàng cởi từng món từng món đồ trên người, y chính là muốn có loại hiệu quả này, để cho thân thể của nàng có phản ứng trung thực nhát, chờ dục hỏa trong lòng nàng thiêu đốt lý trí thì mị thuật sẽ phát huy tốt nhất, đến lúc đó hiệu quả cũng cao nhất.

Nhược Ly khàn giọng, tốn sức nói chỉ hy vọng có thể ngăn cản y, “Ngươi làm như vậy hậu quả ngươi có gánh nổi không? Bổn hoàng chắc chắn sẽ không buông tha cho ngươi!” Đây chính là lời uy hiếp rất rõ ràng, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, bị ép bức trắng trợn như vậy, nàng còn mặt mũi nào mà tồn tại, sau này làm sao mà đối mặt với Dạ Ly Lạc.

Vừa nghĩ tới Dạ Ly Lạc, Nhược Ly liền cảm thấy trong lòng đau đớn, lẽ ra nàng không nên tùy hứng như thế, ban đầu chỉ nói là làm bộ để Dạ Ly Lạc rời đi, nhưng Nhược Ly lại sợ địch quân không mắc mưu, bứt dây động rừng vì vậy để cho hắn rời đi thật.

Vốn tưởng rằng có Dạ Lượng ở dị không gian trông nom thì những chuyện nhỏ nhặt cũng không có gì, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra như thế lại khiến cho một tên nam yêu giả nữ nhân chiếm tiện nghi, thật đúng là một sai lầm lớn.

“Điện hạ, qua tối nay, nô tì chính là người của Điện hạ, đến lúc đó Điện hạ thương yêu nô tì còn không kịp thì làm sao có thể tổn thương nô tì chứ.” Lúc nói chuyện Văn Hoàng quý phi vẫn không quên thi triển mị công, thấy thần trí Nhược Ly càng ngày càng trở nên mơ hồ, nụ cười trên miệng y cũng càng ngày càng lớn hơn.

Nhược Ly có cảm giác y phục trên người mình càng ngày càng ít, nhưng thân thể lại càng ngày càng nóng, ngay cả thính giác cũng dần dần mất đi, lỗ tai ông ông, chỉ muốn theo bản năng của mình mà đẩy ngã người trước mắt.

Nàng cắn môi, dùng hết một điểm lý trí cuối cùng quát lên, nhưng cho dù nàng dụng hết toàn lực thì giọng nói cũng chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Ngươi cho rằng dù bổn hoàng không so đo, Ám Vương có khả năng bỏ qua cho ngươi sao?”