Chương - 596: Đi Hàng Thành

Thần Y Thánh Thủ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 596: Đi Hàng Thành.

30 tết, đêm giao thừa.

Trương Khắc cần đeo tạp dề, bận rộn trước sau, trên bàn đã bày sủi cảo gói xong. Trương Dương và Mễ Tuyết cũng đều đang bận rộn.

Mười năm nay. đây là lần đầu tiên Trương Dương đón năm mới với Trương Khắc Cằn.

Mẹ kế Trương Dương cũng tới, chỉ là rất ít nói. Nếu không phải Mễ Tuyết nói chuyện với bà, chẻ e bà cũng không nói câu nào. Bà tín phật, nên mới gói rất nhiều sủi cảo.

Lể mừng năm mới năm nay. Trương Khắc cần ở lại Trường Kinh. Trương Dương và Mễ Tuyết cũng ở lại. Đây cũng là năm mới đầu tiên sau khi Trương Dương sinh ra lần nữa.

Đêm tân niên, tuy người ít. nhưng Trương Khắc Cần rất trang trọng, còn mang ra một bình hầu nhi tửu Trương Dương đưa.

Rượu này ngoài tặng cho vài vị tiền bối, ông bình thường không nỡ uống. Mồi lần chi uống chút, ông cũng rất rõ, loại rượu ngon này nhất định không có nhiều, cho dù là Trương Dương cũng không có nhiều.

Lần nay ông đã đoán sai. Trương Dương tuy không có nhiều lắm, nhưng cũng không ít. Lý gia tặng toàn bộ số rượu còn lại cho hắn. cấp cho toàn bộ người nhà uống đều không thành vấn đề.

Bên ngoài từng bông tuyết đang bay, khiến đêm giao thừa càng thêm huyền ảo. Truy Phong, Tia Chớp và Vô Ảnh đều đang nghịch tuyết.

Long Phong cũng ở đây, anh ta cũng rất bận rộn, chỉ là rất ít nói, lúc này anh ta cũng giống một người bình thường.

– Ăn cơm thôi.

Trương Khắc cần hô một tiếng, mấy người cùng bưng đồ ăn đặt lên bàn.

Triệu Dân vốn muốn ở lại cùng mừng năm mới. cuối cùng bị ông bảo nhất định phải về nhà.

Triệu Dân cũng có gia đình của mình, bình thường luôn phải phục vụ ông đã không dễ dàng, năm mới rồi, cũng phải về nhà nghi ngơi mấy ngày, không thể cứ bận rộn suốt được.

Đồ ăn thật ra rắt đơn giản, bốn món mặn, bốn món rau, cuối cùng là sủi cảo thơm ngào ngạt. Trương Dương mở TV, mọi người vây quanh bàn ăn, vừa ăn vừa xem TV.

Cùng với tiếng pháo nổ vang lên lúc 12 giờ, một năm qua đi như vậy, sau khi gọi điện chúc mừng Trương Đạo Phong và Trương Vận An. Trương Dương và Mễ Tuyết đều quay về phòng nghĩ ngơi.
Hai người còn chưa kết hôn nhưng đã đính hôn, ở cùng nhau cũng không vấn đề gì.

Vì thế Trương Dương còn từng trêu Mễ Tuyết, lúc trước Mễ Tuyết đồng ý cùng thuê nhà với hắn, hắn thuần túy chỉ là vì nhiệm vụ, muốn gần gũi bào vệ Mễ Tuyết. Khi đó Mễ Tuyết còn nói chi ờ một tháng. Trương Dương bị thương khỏi rồi sẽ đi.

Ai ngờ, cô lại ở cả đời, rốt cuộc không rời đi.

Mồi lần nói tới chuyện này, Mễ Tuyết lại thẹn thùng, rồi cười ngọt ngào.

Phòng chỗ Lưu đại gia dù không lớn, nhưng là nơi bắt đầu tình cảm ngọt ngào của cô và Trương Dương. May là Trương Dương đã mua phòng đó, sau này có cơ hội có thể về ôn lại kĩ niệm.

Sau năm mới, đi thăm người thân, bạn bè là bận nhất.

Trương Dương vốn cho rằng mình có thể thoải mái một chút, không ngờ từ mùng 2 tết bận tới mùng 10. Ngoài bớt chút thời gian về quê với Mễ Tuyết, còn lại đều ở nhà tiếp khách.

Nhà họ, gần như ngày nào cũng có người tới.

Tô Triển Đào tới sớm nhất, anh ta một là tới chúc tết, hai là cảm ơn Trương Dương chữa bệnh hen suyễn cho Tô Thiệu Hoa. Chuyến này anh ta nhất định phải đi, hơn nữa còn là Tô Thiệu Hoa bảo anh ta phải đi.

Chữa khỏi hoàn toàn bệnh hen suyễn hành hạ bao nhiêu năm. Tô Thiệu Hoa trong lòng cảm kích Trương Dương không sao kể hết.

Sau Tô Triển Đào, bọn Tạ Huy. Ngô Chí Quốc, Vương Thằn đều lần lượt tới.

Về phần Mễ Tuyết, lúc này còn có cảm giác như nằm mơ, không tin đây chính là nhà bọn họ.

Nhìn bộ dạng của các cô, Nam Thành cười một tiếng, chậm rãi giới thiệu, ông dùng ngôn từ đơn giản giới thiệu, lập tức giúp Mễ Tuyết hiểu rõ nơi này.

Tia Chớp, Vô Ảnh sau khi đi vào liền nhảy vào bụi cỏ vui đùa.

Truy Phong cũng vậy, nhưng người khác trong biệt thự nhìn Truy Phong xinh đẹp đều có chút ngạc nhiên, bọn họ chưa từng nhìn thấy con bạch mã đẹp như vậy.

Bọn họ chỉ giật mình, cũng không có gì hoàng hốt. Người có biệt thự như vậy vốn đã là người giàu có. nuôi dường một con bạch mã đẹp là chuyện bình thường.

Đáng tiếc bọn họ không biết, ngựa này không phải người bình thường có thể nuôi được.

Nam Thành dẫn Mễ Tuyết đi thăm cả tòa biệt thự. Lúc này Mễ Tuyết mới bình tĩnh lại, ít nhất cô đã tiếp nhận nơi này.

Có một ngôi nhà mới như vậy. Mễ Tuyết đương nhiên rất vui vẻ. Cô tuy không theo đuổi đời sống vật chất, nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút tị nạnh với người khác. Ai cũng hy vọng mình tốt hơn người khác, đây cũng là chuyện thường tình của con người, Mễ Tuyết cũng không phải thánh nhân.

Vốn là nhà mình, sau khi tới cũng chẳng có gì phải thu dọn.

Tới Hỗ Hải. Trương Dương sẽ ở đây, biệt thự lớn này Mễ Tuyết đi dạo mất chừng hai ngày, mới coi là thăm thú xong mọi nơi, có hiểu biết nhất định về nơi này.

Nhìn Mễ Tuyết vui vẻ chạy qua chạy lại, lần nào Trương Dương cũng không kìm được lắc đầu.

Nơi này rất tốt. nhưng không còn chưa bằng biệt thự hắn đầu tư thiết kế ở Trường Kinh. Bản thiết kế biệt thự mới đã hoàn thành, sang năm sẽ chính thức khởi công.

Biệt thự kết hợp kiểu kiến trúc Trung Quốc và Phương Tây kia to hơn rất nhiều chỗ này. Có sân golf riêng, còn có bên bơi trong nhà và bể bơi ngoài trời, còn có vườn hoa lớn và suối nước nóng.

Ngoài ra. nơi đó còn có một sân rộng đồ trực thăng. tiện để trực thăng cất và hạ cánh.

Ở nước ngoài rất nhiều trang viên đều có thiết kế này. Trương Dươngvốn không cần, nhưng sau đó nghĩ lại thì thấy vẫn nên để lại một chỗ.

Trực thăng rất đắt nhưng Trương Dương không phải không mua nổi, máy bay tư nhân ở thời đại này còn là một ý tường rất mới. Đi trước xu hướng thời đại cũng tốt. Trương Dương là một người thích hưởng thụ cuộc sống.

Đáng tiếc biệt thự kia cần chút thời gian, đặc biệt là cần phải xây một mật thất dưới đất bào an nghiêm ngặt, dự trữ những dược liệu trọng yếu hắn tìm được. Xây dựng như vậy nên càng phiền toái, xây dựng và trang hoàng cần khoảng 1 năm, sang năm hắn mới có thể chuyển về nhà mới được.

Trương Dương thậm chí còn tính, đến lúc đó đều điều đám chú Nam qua đó. nơi này mời một quản gia khác do chú Nam giới thiệu. Giữa hai biệt thự, hắn vẫn thích biệt thự ở Trường Kinh hơn.

Thời gian trôi qua thật nhanh, sau khi thăm ông ngoại cô Phương, còn cả trường bối trong nhà Thái Triết Lĩnh, tết nguyên tiêu cũng lặng lẽ trôi qua.

Mấy ngày này qua rất nhanh, nhưng Mễ Tuyết rất hài lòng. Bời vì mấy ngày qua Trương Dương luôn ở cạnh cô, còn đưa cô đi dạo phố hai ngày. Hỗ Hải lớn hơn rất nhiều so với Trường Kinh, đi dạo ờ đây càng thú vị hơn.

– Linh linh

Chuông điện thoại vang lên bên giường. Mễ Tuyết mơ màng mờ mắt. lộ ra bàn tay mịn màng như ngọc, thân hình khẽ động, quay người ngủ tiếp.

Tối qua là tết nguyên tiêu, Trương Dương dẫn cô ra ngoài xem pháo hoa về muộn.

Sau khi hai người về rất vui. Mễ Tuyết vui nên đồng ý với Trương Dươna làm động tác mà nhiều lần trước không đồng ý, khiến Trương Dương vô cùng phấn khích, hai người giằng co tới nửa đêm.

Mấy tiếng đêm qua. Mễ Tuyết mệt nhưng rất khoan khoái.
Tuy nhiên với thể lực của Trương Dương, đừng nói mấy tiếng, kể cả cá đêm cũng không vấn đề. Trương Dương có sức mạnh lớn như vậy nhưng Mễ Tuyết thi không. Cũng may Trương Dương vận chút nội kinh điều chinh cho cô, cô mới có thể duy trì được.

– Xin chào, tôi là Trương Dương, xin hỏi là ai vậy?

Bởi vì làm đi làm lại nhiều lần, Trương Dương rất khó mới có một ngày không dậy sớm tu luyện, ngủ cùng Mễ Tuyết.

Điện thoại là số cố định ở Trường Kinh. Trương Dương cũng không để ý. Sau khi nhận điện liền lập tức hỏi. Không nhiều người biết số điện thoại của hắn. GỌÍ tới cơ bản đều là người quen, chỉ có điều số này hơi lạ.

– Trương Dương, em ờ đâu vậy, thầy là Chu Đạo Kủ.

Bên kia đầu dây truyền tới giọng cười sang sãng, Trương Dương mũi hơi nhếch lên. ngồi dậy.

– Viện trường Chu, là thầy à, bây giờ em đang ờ Hồ Hái. Sao sớm vậy thầy đã gọi em?

Nhìn đồng hồ giờ mới 7h30, bây giờ chưa tới giờ làm việc, cú điện thoại này của Chu Đạo Kỳ quá thật hơi sớm.

– Hôm nay thầy dậy sớm một chút, liền gọi điện trước cho em. không làm phiền em chứ? Em đang ờ Hồ Hải. mấy ngày nay em không có thời gian đi Hàng Thành một chuyến không, có một hoạt động giao lưu giữa các trường. Thầy muốn báo em đi cùng thầy làm đại biêu tham gia.

Chu Đạo Kỳ cười nói, ông ta là Phó viện trường viện ỵ học, có thể khiến một phó viện trường nói chuyện khách sáo như vậy với một sinh viên, Trương Dương cũng là một tiền lệ trong đại học TrườngKinh.

Trương Dương quay đầu nhìn Mễ Tuyết vẫn đang nhắm mắt ngủ. nói:

– Em rãnh. nhưng chỗ em không chỉ có một mình.

– Mấy người cũng không vấn đề gì, em có thể đi là tốt rồi, hai hôm nữa thầy sẽ tới Hàng Thành, em đi thẳng từ Hồ Hãi là được, buổi trưa thầy trò ta gặp nhau ở Hàng Thành.

Giọng Chu Đạo Kỳ trở nên rất vui mừng, nói đơn giàn vài câu rồi cúp điện thoại.

Nghe tiếng tít tít trong điện thoại, Trương Dương lại khẽ lắc đầu.

Xem ra việc hắn nhàn nhã, không tới nghiên cứu đề tài trường học đã biết. Bằng không Chu Đạo Kỳ cũng không nói với hắn như vậy.

Cho dù trường biết rồi, nhưng cũng không định rút ngắn kì nghĩ của hắn. Nhà trường hiểu, sinh viên như vậy không giống sinh viên bình thường. Chỉ cần tên hắn còn lưu ở trường, thì đây đã là một tài sản của trường.

Về phần hắn muốn đi đâu, trường không hỏi tới.
Trương Dương hiểu những điều này, nhưng trường học dù sao cũng cho hắn không ít đặc quyền, hiện nay trường có việc, muốn hắn cùng đi. hắn cũng không tiện từ chối.

Nghe ý của Chu Đạo Kỳ. đây là hoạt động giữa các trường. Nếu chi có hai người họ tham gia. vậy chắc không quá lớn. Hàng Thành rất gần Hồ Hải. coi như dẫn Mễ Tuyết đi Hàng Thành du lịch một chuyến.

Hàng Thành là thành phố du lịch nổi tiếng, nồi tiếng hơn cả Tây Hồ. Chi tiếc bây giờ là mùa đông, nếu đi mùa hè thì tốt. Tuy nhiên Hàng Thành có rất nhiều đồ ăn ngon, đi nếm thử cũng tốt.

Thời gian còn hai ngày. Trương Dương cũng không phải chuẩn bị gấp. Sau khi để MễTuyết ngủ, Trương Dương đứng dậy ra sân chạy một vòng.

Lần này thuần túy là rèn luyện thân thể, không tiến hành tu luyện, không sử dụng nội kình chạy một vòng cũng thật thoải mái. Có thế cơ thế hắn quá khỏe, cũng chưa thể ra mồ hôi, bằng không ra chút mồ hôi. rồi đi ngâm nước nóng thì thật vô cùng thoải mái.

Bên kia, Chu Đạo Kỳ cúp điện thoại, trên mặt cũng nỡ nụ cười.

Trương Dương đoán không nhầm, việc hắn không phải bận rộn nghiên cứu, trường học đã biết. Cho dù Trương Dương hỏi hay không, đề tài nghiên cứu hiện đã có rồi.