Chương - 262: Không thể để gã chết

Thần Y Thánh Thủ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong lòng Long Phong chấn động, trong lòng Trương Dương yên ổn.

Hắn đã phát hiện nội lực đối phương không bằng hắn, hiện tại chỉ chiếm ưu thế về vũ khí, dù Trương Dương không có vũ khí, nhưng hắn cũng có nhiều con bài chưa lật.

Những quân bài chưa lật đó, không kém gì so với vũ khí của Long Phong, thậm chí còn chiếm được chút ưu thế.

– Soạt soạt!

Nhánh cây sau khi được rót nội lực vào, cứng như một thanh sắt lao về phía Long Phong, trong nháy mắt Trương Dương chuyển thủ thành công, khiến Long Phong hoảng sợ.

Gã còn đang kinh ngạc, Trương Dương đã bắt đầu giành quyền tấn công, trong lúc nhất thời thực sự đã khiến gã có cảm giác không chống đỡ được.

Liên tục lùi mấy bước, gã mới có thể giữ vững được thân mình, lợi dụng ưu thế binh khí, dây dưa với Trương Dương.

Nội lực của gã kém hơn Trương Dương một chút, nhưng chỉ kém có mức độ, tuyệt đối không chênh lệch như Long Thành, chênh lệch này chưa đủ để kết luận ai thua ai thắng.

Sau khi trải qua lúng túng ban đầu, Long Phong dần cũng bình tĩnh lại.

Nội lực của gã không bằng Trương Dương, nhưng binh khí của gã không cần gã phải tiêu hao quá nhiều nội lực, không như Trương Dương, muốn nhánh cây có thể chống lại được roi mềm của gã, nhất định phải rót một lượng lớn nội lực, mới có thể duy trì sự cứng cáp cho nhánh cây, giống như một thanh bảo kiếm sắc bén.

Làm như vậy, quả thực tiêu tốn rất nhiều nội lực.

Hiện tại chỉ cần gã bình tĩnh, tiêu hao một lượng nội lực nhất định của Trương Dương, cho dù Trương Dương thưc sự lợi hại hơn gã, một người không có nội lực, giống như một con hổ bị nhổ răng trói chặt tứ chi, không hề có bất kỳ nguy hiểm nào.

Gã đã tính toán xong, đáng tiếc gã không biết, trên người Trương Dương đã hấp thu biết bao nhiêu linh dược.

Thực sự Trương Dương căn bản không sợ tiêu hao nội lực, trên người hắn hiện nay đang giấu một quả sâm ngàn năm, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt vào bụng để bổ sung nội lực hắn đã tiêu hao.

Đến lúc đó ai không chống đỡ được trước, còn là một ẩn số.

Hai người đánh nhau phát ra tiếng gió vù vù, vài cây xung quanh đã bị gãy vì trận đấu của họ.

Long Thành cũng lui ra sau, ngơ ngác nhìn hai thân ảnh không ngừng đụng vào nhau.

Anh cũng có nội lực, đáng tiếc so với hai người trước mặt thì anh còn chẳng bằng một học sinh mẫu giáo, anh ta căn bản không theo kịp động tác của hai người này, mắt chỉ nhìn thấy hai bóng dáng bay rất nhanh.

Điều này làm anh muốn được họ thêm nữa.

Chênh lệch thật sự quá lớn, lớn đến mức khiến anh tuyệt vọng, kiếp này anh khó có thể đuổi kịp được bất kỳ ai trong hai người trước mặt.

Thời gian chậm rãi đi qua, Trương Dương thiệt thòi vì không có vũ khí, tạm thời không làm gì được Long Phong, tuy nhiên Long Phong muốn đánh bại Trương Dương cũng là si tâm vọng tưởng.

Nửa giờ sau, đỉnh đầu Trương Dương đầu bắt đầu toát ra sương trắng.

Đây là do nội lực tiêu hao quá lớn, nội lực bắt đầu không được khống chế có hiện tượng toát ra ngoài,

Trên ót Long Phong cũng toát mồ hôi, tuy nhiên gã chưa tới trạng thái toát sương trắng trên đỉnh đầu.

Điều này làm cho gã thầm vui, sách lược của gã đã có tác dụng, nội lực của Trương Dương tiêu hao nhiều hơn gã, đầu toát sương trắng là hiện tượng bản thân không thể tự khống chế, đó là hậu quả thực sự lớn do tiêu hao nội lực dẫn đến.

– Xoạt xoạt!

Trương Dương phẩy nhẹ nhánh cây vài cái, toàn thân nhanh chóng lui về sau.

Nội lực của hắn tiêu hao quá lớn, tuy nhiên hiện tại trong lòng hắn lại cảm thấy vui vẻ.

Từ khi trở về quá khứ đến nay, nội lực của hắn luôn đang khôi phục, nhưng lại không đối thủ nào thực sự đấu lại hắn.

Rất nhiều lần, hăn đều có cảm giác cô đơn vì không tìm được đối thủ.

Long Thành có nội lực, đáng tiếc nội lực của anh ta quá thấp, trong mắt Trương Dương là trình độ nhập môn, so chiêu với Long Thành, hắn không phải đang luận bàn mà là đang ức hiếp người khác.

Long Phong thì không như vậy, đây là một đối thủ thực sự, nội lực chỉ kém hơn hắn một xíu, còn có trong tay một binh khí không tệ.

Cùng đấu với gã mới thực sự khiến Trương Dương có cảm giác sảng khoái.

Lùi về sau vài bước, Trương Dương không chút do dự nuốt viên sâm ngàn năm, sâm ngàn năm rất quý, nhưng một đối thủ tốt cũng khó cầu.

Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

Viên sâm ngàn năm vừa lấy ra một mùi thơm tinh khiết dâng lên, Trương Dương vừa nuốt vòa bụng, hương thơm này cũng biến mất.

Tuy nhiên vẫn còn lưu lại chút hương vị trong không khí, nhìn thấy Trương Dương nuốt viên thuốc, còn ngửi thấy mùi hương, sắc mặt Long Phong chợt thay đổi.

Gã không phải người thường, là con cháu nòng cốt kế thừa một gia tộc ngàn năm, gia tộc Hiên Viên có từ hơn hai ngàn năm trước, so với nhất mạch y thánh Trương Dương còn lâu hơn.

Đệ tử nòng cốt của một gia tộc xa xưa như vậy, kiến thức dĩ nhiên nhiều hơn người bình thường.

Chỉ cần ngửi mùi hương gã biết đây là linh dược, còn là linh dược không tệ.

Gia tộc Hiên Viên cũng có linh dược, nhưng đều vô cùng quý báu, không phải tình hình đặc biệt căm bản sẽ không cho họ dùng, cho dù họ có thế lực thế tục lớn giúp cung cấp tài nguyên, nhưng mấy thứ thiên tàng địa bảo này có thể gặp không thể cầu, rất hiếm khi có thể kiếm được.

Hơn nữa nhà họ lớn, đông người như vậy, linh dược còn lại dĩ nhiên là rất ít ỏi.

Ít nhất Long Phong cũng chỉ thấy được mấy linh dược bình thường, đó là khi một vị trưởng lão cần đột phá nên mới được lấy ra dùng, lần đó gã cũng chỉ ngửi được mùi của linh dược, biết hương thơm của loại dược đó hoàn toàn khác những loại bình thường.

Sau khi nuốt linh dược, Long Phong cũng không biết nên nói thế nào về Trương Dương.

Dưới cái nhìn của gã Trương Dương là một kẻ bại gia, linh dược khi nào đến thời điểm mấu chốt cần đột phá mới sử dụng, dùng để bổ sung nội lực vào lúc này đối với gã mà nói là một sự lãng phí quá lớn.

Đồng thời gã cũng hơi ghen tỵ, lần này rốt cuộc gia tộc phái gã chấp hành nhiệm vụ gì.

Một người trẻ tuổi như vậy, nội lực còn cao thâm hơn gã không nói, trên người còn mang theo linh dược, dùng để bổ sung nội lực.

Người như vậy, dù là gia tộc Hiên Viên bọn họ cũng chẳng có.

Điên rồi, thế giới này quá điên cuồng.

Lúc này Long Phong chỉ có chua xót, nguyện vọng tiêu hao nội lực của Trương Dương của gã lúc này đã tan biến, Trương Dương có linh dược, nội lực đủ để chống đỡ được lâu.

Tác dụng của linh dược gã hiểu rất rõ.

Trương Dương bắt đầu hấp thụ lực dược của viên sâm, sương trắng trên đầu gã không toát ra nữa, mặt thậm chí có chút hồng hào.

Đánh nhau càng kịch liệt, hắn hấp thu càng nhanh.

Bình thường, viên sâm ngàn năm đúng là bổ sung nội lực tiêu hao không gì sánh được, Trương Dương thuộc loại đặc biệt, hắn dùng quá nhiều viên sâm ngàn năm, dược hiệu không được như trước nữa, nhưng tốc độ hấp thu cũng vượt xa trước đây.

Lúc này, đối với Trương Dương mà nói quan trọng nhất là tốc độ hấp thu, hắn đã bổ sung đủ nội lực tiêu hao, thậm chí còn nhiều hơn số đã tiêu hao, nội lực của hắn dần tràn đầy.

Trương Dương càng đánh càng có sức, Long Phong lại càng ngày càng tuyệt vọng.

Nội lực của gã lúc này cũng đã tiêu hao rất nhiều, nếu không nghĩ ra cách, hôm nay gã sẽ gặp ngy hiểm.

Ý chí giảm, đòn tấn công của Long Phong không còn linh hoạt, sắc bén nữa, roi pháp của gã bắt đầu chuyển sang thủ thế, chân dùng một bộ pháp không biết tên, liên tục chạy qua chạy lại trong rừng cây.

Ánh mắt của gã bắt đầu nhìn xung quanh, xem xem có vị trí nào tốt để rút lui.

Đối với việc rút lui gã rất tự tin, độ của gã rất nhanh, hơn nữa thân pháp ẩn nấp của gã là tốt nhất, chỉ cần gã muốn chạy trốn, tin là Trương Dương tuyệt đối không thể đuổi kịp gã.

Long Phong đột nhiên vun roi, nhân lúc Trương Dương né người, chân gã đá đất cát bay lên, lui về phía sau, cả người nhanh chóng lủi nhanh như bay phóng về một thân cây to.

Tay gã chuyển một vòng trên cây, chân đạp một cái, thoáng một cái gã đã bay sang một cây khác.

Chỉ trong nháy mắt, gã đã lui ra sau 10m, gã xoay thêm vài lần nữa, đã có thể tránh khỏi tầm mắt của Trương Dương, biến mất trong rừng cây.

Trương Dương hơi sững sờ, cũng có chút há hốc mồm.

Hắn đang đánh nhau rất thích thú, vất vả lắm mới có cơ hội được phát tiết, còn chưa phát tiết xong, đối thủ đã chạy mất rồi.

Đây là người của Long gia, còn là đệ tử nội môn, sao chưa đánh xong đã bỏ trốn thế này.

Đối với gia tộc Hiên Viên, Trương Dương cũng hiểu biết một ít, sự lâu đời của họ không kém nhất mạch y thánh, tuy rằng so quy mô thì gia tộc Hiên Viên kém hơn nhiều, nhưng kiến thức cũng không ít.

Gia tộc Hiên Viên từ xưa đến nay đều có thói quen ở ẩn, những người chạy bên ngoài đều là ngoại môn, nội môn rất ít khi xuất hiện.

Hơn nữa khi nội môn ra ngoài, cũng không dùng họ Hiên Viên, đánh nhau với ngoại môn, đều đổi thành họ Long.

Điều này khiến nhiều người nghĩ họ là người Long gia, không biết thân phận thực sự của họ, không biết sau lưng còn có một con quái vật còn lớn hơn.

– Chi chi chi!

Trương Dương sững sờ không đuổi theo. Long Phong không dám thả lỏng sự chú ý, chăm chú nhìn Trương Dương.

Lúc gã lùi đến thân cây thứ hai, cánh tay đột nhiên mát lạnh, đợi gã kịp phản ứng, một bóng dáng trắng đã nhảy ra thật xa, cứ ở kia kêu “chi chi”.

Nửa người của Long Phong lập tức tê dại, sau khi nhìn thấy bóng trắng kia, sắc mặt gã lập tức trắng bệch.

Chồn đuôi cáo.

Chồn đuôi cáo thập đại độc thú, gã không hề nghĩ rằng, ở thành phố có thể gặp phải độc vật, hơn nữa còn thừa lúc gã chưa chuẩn bị cắn gã một phát.

Bạn đang đọc truyện được copy tại

Truyện FULL

Sự lợi hại của độc vật này gã hiểu rất rõ, đừng nói gã, cho dù là trưởng lão của gia tộc cũng chưa chắc đã chịu đựng được.

– Không hay rồi!

Sắc mặt Trương Dương lập tức thay đổi, lúc nãy hắn qua thích thú, quên mất Tia Chớp.

Độc tính của Tia Chớp vô cùng kịch liệt, không chịu nổi, Long Phong có nội lực chống đỡ, nhưng gã chưa từng ăn linh dược, không thể chống cự với độc tính được như Trương Dương trước đây.

Thân hình Trương Dương lóe lên, đến trước mặt Long Thành, không kịp giải thích, xách túi vải chạy đi.

Trên người hắn có thuốc giải, nhưng nằm trong túi vải, hắn chỉ hy vọng Long Phong có thể chống đỡ, đừng chết.

– Chi chi chi!

Tia Chớp đi theo Trương Dương kêu lên, bộ dạng của nó đang tranh công, người chủ nhân đánh nhau lâu như vậy mà chưa đối phó được, bị nó cắn một cái là xong ngay.

Đáng tiếc căn bản Trương Dương không có tâm tư đâu để khen ngợi nó, hắn không thể để Long Phong chết tại đây.

Không để Long Phong chết, không phải sợ gia tộc Hiên Viên đằng sau Long Phong, gia tộc Hiên Viên rất lợi hại, nhưng thánh y nhất mạnh hắn cũng không phải ngồi không, y thuật có thể cứu người nhưng cũng có thể giết người.

Chọc giận hắn, gia tộc Hiên Viên cũng sẽ không tốt đẹp gì.

Có điều hắn cảm thấy Long Phong chết như vậy đáng tiếc quá, bình thường tìm một đối thủ thích hợp không dễ dàng gì.

Ngoài ra, vừa nãy Long Phong cũng không có sát ý, điều này chứng tỏ gã không muốn giết mình, hơn nữa bản thân gã cũng nói, phụng mệnh bắt người, Trương Dương muốn biết rõ, rốt cuộc là ai ở sau lưng đối phó mình.