Chương - 349: Làm rõ hiểu lầm

Thần Y Thánh Thủ

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Đây là nơi riêng tư. Các người đi chỗ khác đi.

Cao Kiệt nói bằng giọng rất không khách khí. Quách Vĩ Á cũng đờ mắt ra. Cao Kiệt chính là tên của vị Cao thiếu gia đó. Anh ta cũng là một vị công tử có tiếng ở Hỗ Hải này.

Quách Vĩ Á sững người lại rồi vội vàng nói:

– Cao đại ca, tôi là bạn của anh Lương. Anh ấy đã nói qua với anh rồi.

– Nói cái gì mà nói? Tất cả đi hết nhanh cho tôi.

Cao Kiệt lại trừng mắt lên lần nữa. Lương Tử là người anh em hay chơi cùng anh ta. Ban nãy kì thực có gọi điện đến nói thế, khi đó anh ta cũng đồng ý rồi.

Nhưng khi đó là do anh ta nghĩ thêm hai người nữa cũng chẳng sao cả, không ngờ Thiệu Ngọc Bình lại phải lên tiếng thì không phải chuyện nhỏ nữa rồi.

Hắn đang theo đuổi Thiệu Ngọc Bình. Nếu lấy được cô ta, hắn không những có được một người vợ xinh đẹp mà còn có thêm một sự hỗ trợ rất dắc lực có lợi cho tương lai của cả gia đình họ tộc nhà hắn.

Bất kì câu nói nào của Thiệu Ngọc Bình cũng là thánh chỉ. Tất nhiên anh ta không thể để cho bất cứ người nào ở lại.

– Anh Cao, anh nghe em nói đã…

– Không cần phải nói gì hết. Lập tức ra khỏi đây ngay cho tôi.

Quách Vĩ Á vội vàng nói. Sắc mặt Cao Kiệt lại càng lạnh lùng hơn. Hắn ta hung hăng nhìn Quách Vĩ Á.

Quách Vĩ Á bị nhìn như vậy thì thấy rất run. Gã cúi gằm mặt xuống. Gã thừa hiểu Cao Kiệt là người gã không thể đắc tội được. Nếu gã không đi ngay thì e rằng sẽ gặp phải xui xẻo.

Mấy người đang nói chuyện cạnh đó cũng chú ý đến câu chuyện của bọn họ. Có mấy người còn lại gần xem.

– Đây chính là cái mà anh gọi là lãng mạn?

Khi mấy người đó bước tới thì Thiệu Ngọc Bình nhìn bằng nửa con mắt, nhẹ nhàng buông một câu.

– Ngọc Bình, những người này anh đều không biết, thật đấy, bọn họ đến để gây rối. Bảo vệ đâu rồi? Lập tức đuổi ngay mấy người này đi cho tôi.

Cao Kiệt vội vàng phân bua, không ngừng kêu oan. Dù đó là nơi tổ chức tiệc rượu ở bến nhưng vẫn có bảo vệ.

Công ty bảo vệ đều đã chuẩn bị kĩ càng cho bọn họ.

Bốn người bảo vệ lập tức chạy đến. Hai người túm lấy Quách Vĩ Á, không nói năng gì lôi gã phía ngoài luôn. Hai người còn lại dừng lại trước mặt Vương Lộ và cô bạn gái Quách Vĩ Á.

– Ha ha, thì ra tên này mới chính là kẻ khoác lác. Anh ta nói là tiệc rượu như thế này anh ta có thể tham gia được thế mà bây giờ bị người ta đuổi đi rồi đấy thôi.

Lý Kiến Quốc vui sướng nói. Anh ta cũng không ưa gì Quách Vĩ Á.

Không chỉ riêng một mình Lý Kiến Quốc mà không ai ở đó thích Quách Vĩ Á cả, điệu bộ giương oai tự đắc ban nãy của gã khiến rất nhiều người thấy chán ghét.

Bây giờ nhìn thấy gã bị đuổi đi, bọn họ đều cảm thấy thoải mái trong lòng.

– Đừng có động vào tôi. Đây là chỗ công cộng, không phải nhà của các anh. Tôi tự đi được.

Nhân viên bảo vệ kia vừa đến, Vương Lộ đã tránh sang một bên còn nhỏ nhẹ buông ra câu đó. Lúc này cô ta cũng đã tỉnh táo hơn.

Chạy vào một cách nóng nảy như vậy là việc không nên làm. Tính cách cô từ nhỏ đã thế, không chịu được kích động. Các thầy cô cũng từng nói, tính cách đó sớm muộn gì cũng sẽ khiến cô phải chịu thiệt thòi.

Lần này đã là một ví dụ. Nhưng còn may cũng không phải chịu thiệt gì lắm, cùng lắm cũng chỉ là làm trò cười thôi.

– Nơi công cộng thì làm sao? Nơi công cộng cũng không phải là nơi để bọn quê mùa như cô có thể bước vào.

Người bảo vệ còn chưa động tay chân gì thì Thiệu Ngọc Bình bỗng nhiên tiến lên phía trước, nhìn Vương Lộ và nói.

Vương Lộ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn cô ta. Vương Lộ không ngờ rằng cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt lại có thể buông ra những lời đầy ác ý đến thế.

– Cô…cô…

– Cô cái gì mà cô, biến đi ngay cho tôi. Cao Kiệt, nếu còn xuất hiện thêm một đứa nhà quê nào như thế này nữa thì tôi sẽ lập tức đi ngay khỏi đây.

Thiệu Ngọc Bình nói. Đôi mắt Vương Lộ đỏ lên, nước mắt trào ra.

Chuyện cô ta chạy vào chỗ người khác tổ chức tiệc rượu là không đúng nhưng đây cũng không phải là nơi để tổ chức tiệc. Đây là nơi công cộng, hơn nữa cô ta chưa đến chỗ bày mấy cái bàn thì vẫn coi như là đứng ở phía bên ngoài.

Chỉ có như thế mà cũng bị mắng là đồ nhà quê, trong lòng cô ta cảm thấy rất ấm ức, hơn nữa tâm trạng cũng không tốt nên cô không kìm được nước mắt trào ra.

– Ngọc Bình, chuyện gì vậy?

Mấy người ở phía sau cũng tiến tới. Người hỏi Thiệu Ngọc Bình chính là Thi Cường, bọn họ thấy bên này có chuyện nên mới chạy tới chứ cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

– Hỏi Cao Kiệt ấy.

Thiệu Ngọc Bình lạnh lùng đáp lại. Thực ra trong lòng cô ta cũng cảm thấy không thoải mái.

Cô ta biết Cao Kiệt đang theo đuổi mình nhưng lại rất không thích Cao Kiệt. Lần này là Cao Kiệt mượn cớ mời Thi Cường và Cổ Phương đến, nên mời cô ta đến cùng.

Cô ta không muốn đi nhưng tất cả những người khác đều đi nên không muốn làm mất hứng bọn họ.

Tên Cao Kiệt đáng ghét đó toàn mượn cớ để tiếp cận cô ta, làm cô ta càng ghét hơn. Thực ra cô ta không có ý nhằm vào Vương Lộ, chỉ là tìm chỗ để trút giận mà thôi.

Nhưng dù sao thì trong lòng cô ta cũng coi thường những người như thế, tự cho mình là bậc cao quý.

Ở phía bên kia, Trương Dương bỗng chau mày lại.

Nhìn thấy Thiệu Ngọc Bình, hắn không muốn lộ diện. Quách Vĩ Á bị đuổi đi càng tốt, đợi Vương Lộ quay lại sẽ cùng đi khỏi chỗ đó. Trong mắt hắn mấy chuyện vừa rồi chỉ là trò đùa trẻ con.

Tuổi trẻ chí cao, thích đấu tranh giành giật, ai cũng vậy cả. Trương Dương không phải là không có những năm tháng tuổi trẻ ấy nên hắn có thể hiểu được.

Nhưng những lời kia của Thiệu Ngọc Bình thì quả là quá đáng. Nếu hắn tiếp tục không lộ diện thì không biết cô gái Vương Lộ có cá tính hấp tấp kia sẽ lại làm chuyện gì nữa. Hắn không thể đứng im nhìn Vương Lộ chịu thiệt.

– Tôi đi ra đó một chút.

Trương Dương đột nhiên lên tiếng. Nói xong thì bước ngay về phía trước, bước thẳng đến vành đai cách li.

Quách Vĩ Á bị mấy ngừi bảo vệ ném ra ngoài. Mặt gã đỏ lên. Gã không biêt nên nói gì cả.

Nếu có kẽ hở nào trên mặt đất, gã nhất định sẽ chui ngay vào đó.

Bạn gái gã ta cũng chạy đến. Đôi mắt cô ta đỏ lên, cử tưởng sẽ được nếm thử hương vị cuộc sống của các vị công tử khuê nữ, nâng cao thêm sĩ diện, ai ngờ lại bị mất mặt như vậy.

Đặc biệt là bên cạnh lại có rất nhiều bạn học nữa, cô ta cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn bạn bè nữa.

– Tôi sẽ đi ngay nhưng tôi nói cho cô biết, tôi không phải là đồ nhà quê. Còn cô thì cũng không có gì giỏi giang cả.

Người Vương Lộ đang run lên nhưng trong phút chốc, cô đã lấy lại bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc, rành rọt nói ra từng tiếng rồi quay lưng bước đi.

Cô ta vừa quay người lại thì nhìn thấy bóng một người, vội dừng lại, thiếu chút nữa là đâm vào người đang bước tới.

Người vừa bước tới đó chính là Trương Dương.

– Nói rất đúng. Cô không phải là đồ nhà quê còn cô kia cũng không có gì giỏi giang cả.

Trương Dương nhìn Vương Lộ mìm cười khẽ nói.

Nói xong anh ta quay lại nhìn Thiệu Ngọc Bình lắc lắc đầu. Ánh mắt càng lộ rõ sự không ưa.

Thiên kim tiểu thư nhà giàu lần này đã bị làm cho bẽ mặt rồi. Cơn tức giận của cô ta bắt đầu phát ra. Cô ta cứ cho rằng tất cả mọi người đều phải nhường nhịn mình.

Cổ Phương, Thi Cường đều ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Trương Dương. Hai người bọn họ đều không ngờ rằng có thể đụng mặt Trương Dương ở đây.

Thiệu Ngọc Bình cũng sững người lại. Cô ta cũng không ngờ có thể gặp lại Trương Dương, hơn nữa lại gặp ở chính nơi này, lại càng không ngờ Trương Dương lại giúp đỡ một cô gái bình thường để nói cô ta như vậy.

Nhất là ánh mắt Trương Dương nhìn cô ta làm cô ta thấy nghẹn chát trong tim.

– Anh, anh nói cái gì…?

Thiệu Ngọc Bình giơ tay ra chỉ về phía Trương Dương, giọng nói vẫn cò chút run. Đôi mắt cô ta hình như đã đỏ lên.

– Đồ khốn khiếp!

Cao Kiệt vẫn luôn chú ý đến Thiệu Ngọc Bình. Thấy Thiệu Ngọc Bình chịu ấm ức, anh ta lập tức lao tới giơ chân lên đá về phía Trương Dương.

Thấy xung đột đã có vẻ tăng lên, mấy người đang uống rượu ở đó cũng xúm lại.

– Bụp.

Cao Kiệt còn chưa đá tới nơi thì đã ngã nhào ra mặt đất.

Anh ta dám chủ động động chân động tay với Trương Dương thì kết cục đã có thể đoán ra trước. Trương Dương chỉ tiện chân nhắc lên thì đã khiến anh ta ngã nhào xuống.

Anh ta coi như đã gặp may, nhưng đã phải chịu chấn động nên chỉ nằm đó kêu lên. May mà không giống những người từng đắc tội với Trương Dương trước đó, không gãy tay thì gãy chân, kết cục cực kì thê thảm.

– Vương Lộ, chúng ta đi thôi.

Trương Dương nhìn Vương Lộ cười. Vương Lộ gật đầu, yên lặng đứng bên cạnh Trương Dương. Lúc đó cô gái ấy cảm thấy rất an toàn.

– Không được để cho bọn họ đi, người đâu, đánh bọn họ cho tôi, đánh chết cái tên đó đi. Ôi đau chết mất…

Cao Kiệt không ngừng kêu la. Lúc này anh ta vẫn chưa đứng dậy được.

Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Mấy người chạy lại, có một số là bạn hay chơi cùng Cao Kiệt. Nhìn thấy cảnh tượng này bọn họ đều nhào về phía Trương Dương.

– Dừng tay lại!

Thi Cường vội hét lên. Bọn họ còn đang nghĩ tại sao lại gặp lại Trương Dương ở đây. Trương Dương và cô gái kia có quan hệ như thế nào thì không ngờ sự việc đã đến nước ấy.

Nghe Thi Cường hét lên tất cả bọn họ đều sững người lại. Có người quay lại nhìn Cao Kiệt, người thì lại nhìn Thi Cường.

Thân phận của Thi Cường cao hơn của Cao Kiệt rất nhiều. Đều là đám công tử nhà giàu với nhau nhưng giữa họ vẫn có sự phân biệt cao thấp. Thi Cường và Cổ Phương có thân phận cao nhất trong đám công tử ấy.

Thi Cường mà lên tiếng thì không ai là dám không nghe.

– Trương Dương, rút cuộc là có chuyện gì vậy? Đừng có nước sông phạm nước giếng nữa, người một nhà cả gây lộn làm gì.

Thi Cường bước lên phía trước, trực tiếp nói. Cổ Phương cũng gật gật đầu.

Bọn họ và Long Thành không ưa nhau cho lắm nhưng ấn tượng về Trương Dương lại rất tốt. Trước nay họ chưa hề xem Trương Dương là người ngoài.

Hơn nữa Trương Dương lại từng cứu rất nhiều người trong số bọn họ. Việc lần đó nếu không có Trương Dương kịp thời giải quyết thì bọn họ đã gặp rắc rối lớn rồi.

– Đây là bạn học của tôi. Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi muốn đi trước.

Trương Dương khẽ cười. Thi Cường đối nhân xử thế khá biết điều nhưng cô em họ anh ta thì lại khiến người khác không ưa nổi. Nếu đã gặp thì có cơ hội có thể gọi điện gặp gỡ nhau nhưng có Thiệu Ngọc Bình ở đó thì coi như bỏ đi vậy.

– Đợi đã, Trương Dương, hiểu nhầm này phải nói cho rõ đã, anh đừng vội đi, như thế chỉ khiến chúng ta càng hiểu lầm thêm thôi.

Cổ Phương cũng gọi với theo. Tên Cao Kiệt nằm ở phía sau đờ mắt ra nhìn bọn họ.

Anh ta không ngờ rằng cái người nhìn rất quê mùa kia lại quen biết với Thi Cường và Cổ Phương. Hơn nữa thái độ của Thi Cường và Cổ Phương với Trương Dương cho thấy họ còn quan hệ lại rất tốt với nhau.

Dường như bọn họ rất chú ý đến thái độ của Trương Dương.

Điều này khiến anh ta không thể tin nổi mà cũng không muốn tin. Còn một người khác cũng giống như hắn, đó chính là tên Quách Vĩ Á vừa bị đuổi đi. Gã cũng đang đờ mắt ra nhìn vào phía bên trong.