Chương - 271: Không ít đồ tốt

Thần Y Thánh Thủ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi được Trương Dương cho phép, Long ca lập tức dẫn theo đám Hoàng Tam rời khỏi.

Chạy ra thật xa đến lúc không nhìn thấy bóng Trương Dương nữa Long ca mới dừng lại thở hổn hển, thở hồng hộc, chuyện lần trước bị giáo huấn lại mường tượng rõ ràng trước mắt, lại còn có thảm trạng lúc đó làm tấm gương soi vào.

Y là tuyệt đối không dám trêu chọc Trương Dương, trong số những người mà y sợ đụng phải nhất, Trương Dương tuyệt đối xếp hàng đầu.

– Trương Dương, đều là tại em không tốt!

Chờ bọn họ đi xa, Mễ Tuyết mới kéo tay Trương Dương, dùng thanh âm rất nhỏ nói một câu. Cô biết rõ nếu không phải là bởi vì cô, Chu Diệu Tông căn bản không thể nào đối phó với Trương Dương đê tiện như vậy, mà lúc vừa bắt đầu Trương Dương cũng sẽ không phát sinh xung đột cùng Hoàng Tam. Hồng nhan họa thủy, Mễ Tuyết trước đây chỉ cảm thấy những lời này là bêu xấu những cô gái có ngoại hình đẹp đẽ, bây giờ cô mới cảm nhận rõ ràng được điểm này, nếu như không có cô, tất cả những thứ này đều sẽ không phát sinh.

– Cái này không can hệ gì tới em, em nên nghĩ rắng ngày hôm nay may mắn là chúng ta ở đây, đổi thành những người khác, chẳng phải là để bọn chúng thực hiện được ý đồ sao?

Trương Dương khẽ mỉm cười, Mễ Tuyết thì lại yên lặng gật đầu. Ngày hôm nay nếu như không phải là bọn họ mà đổi lại là những người khác thì Chu Diệu Tông tuyệt đối sẽ vu oan thành công, đến lúc đó ai cũng chỉ có thể tin tưởng bọn chúng mà sẽ không tin tưởng khách hàng. Dù sao bọn chúng đã lấy ra chứng cứ, chúng lại là bảo an nên độ tin cậy càng lớn hơn một ít. Lúc đó bị phạt hay chịu đòn vẫn còn là việc nhỏ, làm không cẩn thận sẽ còn bị đưa vào đồn công an, cho dù nhờ siêu thị quản chế cũng vô dụng, dù sao đó không phải là nơi bọn họ có thể định đoạt.

– Tạ Huy đã biết em ở đây, em định làm như thế nào?

Bạn đang đọc truyện tại

Truyện FULL

– http://truyenfull.vn

Trương Dương vừa cười hỏi, hắn vừa nãy không cùng Tạ Huy nói chuyện nhiều, nhưng thân phận của Mễ Tuyết xác thực đã bị lộ.

– Em tới để làm việc, cũng không phải là làm chuyện gì khác, nếu như anh ta không muốn em làm công việc này thì em xin sang chỗ khác là xong!

Mễ Tuyết không để ý chút nào lắc đầu, kéo tay Trương Dương đi về phía trước, trên mặt lại khôi phục lại nụ cười. Bị giày vò suốt nãy giờ, Mễ Tuyết ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay đã phải chạy đi, hiện tại cũng không muốn trở lại thay quần áo nữa. Trương Dương đơn giản dẫn Mễ Tuyết sang mấy cửa tiệm khác mua mấy bộ quần áo thay đổi trước, chí ít so với mặc đồng phục làm việc của siêu thị vẫn khá hơn nhiều. Hai người tách nhau ra chưa hơn nửa tháng, càng xa càng nhớ, lần thứ hai tụ tập lại cùng một chỗ cảm giác thời gian trôi qua đặc biệt nhanh.

Hầu như không cảm giác được thời gian liền đã sang buổi tối mất rồi. Tối hôm đó Trương Dương về nhà tự mình xuống bếp, hai người ăn một bữa tối ấm áp dưới ánh nến, Thiểm Điện cùng Vô Ảnh thì chạy loạn lên ở trong phòng, hai tiểu tử này còn không ngừng kêu. Thiểm Điện sống cuộc sống như thế này đã một thời gian rất dài, Vô Ảnh thì mới là lần đầu tiên, đối với nơi này có cảm giác rất mới mẻ. Lúc vừa bắt đầu Mễ Tuyết đối với Vô Ảnh cũng có chút sợ sệt, nhưng sau khi phát hiện Vô Ảnh rất dễ thương thì Mễ Tuyết cũng đón nhận tên tiểu tử này rất nhanh, thậm chí dám ôm nó, vuốt ve bộ lông của nó. Buổi tối chờ cho Mễ Tuyết đi ngủ thì Trương Dương lại rời khỏi nhà, chạy một chuyến đến biệt thự của Long Thành. Trương Dương đợi ở bên ngoài mười mấy phút mới gọi tới được một chiếc xe, điều này làm cho Trương Dương nhớ lại hai chiếc xe mới kia của hắn. Xe đã được đưa đến cửa hàng của Dương Linh, do Dương Linh phụ trách giúp hắn đăng ký, đang chờ lấy biển số xe tốt nhất, người giúp việc ở cửa hàng mới có thể đưa tới cho hắn, ngày hôm nay chỉ có thể tạm thời chịu nhịn một chút đã. Long Thành cũng không hề có ở biệt thự, nhưng đã có để lại chìa khoá cho Trương Dương. Chuyển từ trong nhà Long Thành ra một cái rương xong, Trương Dương mới ngồi taxi trở về, buổi tối chạy quãng xa như thế, Trương Dương chính là vì cái rương này. Bên trong cái rương này có không ít đồ tốt. Hoa Đà Cư bất kể nói thế nào cũng là đã kinh doanh rất nhiều năm, tại Hỗ Hải lại có phòng khám bệnh trung y, bấy giờ bọn họ đã góp nhặt được không ít dược liệu quý.

Những dược liệu này, đều được bọn họ được lưu giữ trong chỗ đặc thù, che giấu rất kín. Đáng tiếc là che giấu thì che giấu nhưng trước mặt Trương Dương thì cũng vô dụng, có Vô Ảnh thì bất luận là bảo bối gì đều đừng nghĩ tới chuyện chạy thoát, dưới sự giúp đỡ của Vô Ảnh, Trương Dương sẽ đem những đồ vật này cướp đoạt sạch sẽ rất nhanh chóng. Đây là đồ vật được cất giấu, lấy đi cũng không sợ bị người nhìn ra cái gì được.

Lại nói, những vật Trương Dương lấy đi này đều là nguyên liệu phối dược, toàn bộ các thứ sau khi phối thành thuốc thì dược liệu lúc đầu liền toàn bộ biến mất, đến lúc đó cho dù có người có thể đoán ra được thì cũng không có bất kỳ chứng cứ nào nữa.

Về đến nhà, Trương Dương lập tức mở cái rương ra, đem dược liệu bên trong tiến hành phân loại.

– Hà Thủ Ô ba trăm năm, đồ tốt nha, nhưng đáng tiếc chỉ có một đoạn!

– Mật rắn sáu mươi năm, nghiệp chướng a!

– Nhân sâm trăm năm, thậm chí có đến vài củ, lúc trước còn không nói cho ta biết, đúng là keo kiệt!

Mỗi khi lấy ra một món đồ, Trương Dương trong miệng liền không nhịn được mà thốt lên một câu, Hoa Đà cư tuy rằng không có thiên tài địa bảo, nhưng cũng có không ít đồ tốt.

Mấy chục năm kinh doanh, lại ở quy mô lớn như vậy, hết thảy gia sản đều ở đây, làm sao có thể ít ỏi được cơ chứ.

Hà Thủ Ô ba trăm năm, ngay cả so với nhân sâm trăm năm còn tốt hơn rất nhiều, nhưng đáng tiếc niên đại không đủ, nếu là có thể đến ngàn năm thì đây cũng là món thiên tài địa bảo, có thể đem xếp vào hàng linh dược.

Những bảo bối này sinh trưởng trên mặt đất, ngoại trừ số ít các món hàng đặc thù ra, đối với niên đại bình thường đều sẽ có yêu cầu rất cao.

Chỉ có thực sự qua thời gian ngàn năm năm, bảo bối tự thân kinh qua năm tháng thì tinh hoa mới có thể chuyển hóa thành linh khí, vào lúc này mới có thể được gọi là thiên tài địa bảo, có cơ hội xếp vào hàng linh dược, bằng không đồ vật có hơn chín trăm năm cũng đều vô dụng.

Cái này cũng là một trong những nguyên nhân khiến thiên tài địa bảo trở nên ít ỏi như vậy.

Qua ngàn năm, sinh trưởng trên mặt đất một thời gian lâu như vậy hỏi có mấy thứ có thể dễ dàng bảo tồn, đặc biệt là những bảo bối này sau khi sản sinh linh khí, đối với linh thú lại vừa có sức hấp dẫn tuyệt đối.

Cứ như vậy, số có thể chảy vào trong tay nhân loại càng thêm phần ít ỏi.

– Ky ky ky!

Vô Ảnh lại kêu rộn lên một bên, còn vây quanh đám dược liệu mà Trương Dương lấy ra, thật giống như đang có ý tranh công vậy.

Nhưng nó đối với những dược liệu này không có hứng thú gì, những dược liệu này tuy rằng hiếm thấy, nhưng dù sao cũng là vật bình thường, bất kể là Thiểm Điện hay Vô Ảnh, đều không ăn những đồ vật như vậy, phối thành dược hoàn thì lại coi là chuyện khác.

Phối hợp thành dược hoàn so với nguyên dược liệu là khác nhau, không chỉ có dược hiệu càng mạnh hơn mà mùi vị cũng không tồi, nhưng đáng tiếc khuyết thiếu linh khí, bất kể là đối với nội kình hay là đối với linh thú, bổ sung đều có hạn, rất ít đến độ hầu như không có mấy, chỉ có thể cho là đồ ăn vặt.

– Được rồi, ta biết công lao của ngươi, ta sẽ khen thưởng cho ngươi sau!

Trương Dương vỗ về nó, lúc ở Hoa Đà cư, Trương Dương vẫn là lấy dược hoàn ra dụ dỗ nó, mới sai được nó hỗ trợ tìm ra những dược liệu này, tiểu tử này khẩu vị rất điêu, loại dược vật phổ thông này căn bản không để vào trong mắt.

– Ky ky!

Chiếm được câu trả lời của Trương Dương, Vô Ảnh lúc này mới thoả mãn chạy đi, lại một bên Thiểm Điện mà khoe khoang, Trương Dương thì lại tiếp tục thu thập những bảo bối đã cướp đoạt được.

Bảo bối một lần nữa được phân loại hoàn chỉnh, được Trương Dương tạm thời cất đi, hai ngày này hắn đang chuẩn bị chút phụ dược khác, sau đó là có thể chế ra một lượng lớn dược hoàn rồi.

Những dược hoàn này, đối với rất nhiều tật bệnh đều có tác dụng rõ ràng, cũng càng thuận tiện cho công việc của Trương Dương sau này.

Phân loại kỳ thực không phiền phức, đại để phân loại chính là chia ra hai loại thực vật và động vật.

Những thứ thuộc loại động vật cũng không nhiều, ngoại trừ hai con bò cạp lớn ra thì có cái mật rắn giá trị cao một chút.

Loài rắn có tuổi thọ không dài, bình thường cũng là mười, hai mươi năm, có thể sống quá sáu mươi năm liền không phải là phàm vật, gọi là Xà cơ linh như vậy rất nhiều.

Thứ rắn như vậy, thông thường bị người ta coi là đã thành tinh, kỳ thực cũng chỉ là cơ linh hơn chút, cũng không hề đáng sợ như lời đồn đại, ngay cả linh thú cũng không được liệt vào nữa là.

Nhưng loại rắn như vậy à toàn thân đều thật sự là đồ quý, mật rắn, độc rắn, thậm chí xà huyết so với rắn thường tác dụng mạnh hơn nhiều, đương nhiên, so với linh dược thì còn kém một ít.

Ngay cả như vậy, cũng mạnh hơn nhiều so với rất nhiều dược vật phổ thông.

Chỉ là loài rắn mà sống đủ sáu mươi năm rất khó, vạn dặm không có một con, vì lẽ đó Trương Dương mới có thể nói những người này là nghiệp chướng, sinh mệnh cố gắng hiếm thấy cứ như vậy bị bọn họ lãng phí.

Thu thập xong hết thảy đồ vật, sau khi xử lý thích đáng, Trương Dương mới thoả mãn phủi phủi tay.

Thu hoạch lần này khiến hắn rất hài lòng, ngược lại những người kia đều điên hết rồi, những đồ vật này nếu là tiếp tục cất giấu đi chỉ có thể khiến chúng hỏng đi, tạo thành sự lãng phí.

Giao cho hắn, còn có thể để những đồ vật này phát huy tác dụng lớn nhất.

Chuyện này Trương Dương cũng không có bất kỳ cảm giác hổ thẹn nào, lúc trước hắn là cầm tiền chuẩn bị tới cửa mà mua, không bán còn chưa tính, ngược lại nghiễm nhiên còn có ý đồ với hắn, xin ngyười của Hiên Viên thế gia tới đối phó hắn.

Nếu không phải nội kình cưa hắn đã khôi phục lại nhiều, lại có Thiểm Điện hỗ trợ, nếu thật bị những người này bắt được, vậy thì kết quả của hắn nhất định sẽ rất bi thảm.

Đối với người muốn đối phó với mình, Trương Dương chưa bao giờ nương tay.

Cầm đồ vật của bọn họ, cũng coi như là chút bồi thường cho hắn.

Về phần bọn họ bị trừng phạt nghiêm khắc, vậy thì thuần túy là bọn họ tham dục mà quấy phá, thân là người thuộc nhánh Trương gia, dù cho Trương Dương không phải là con cháu chủ mạch, nhưng cũng nên đoàn kết hoà thuận, tuyệt đối không phải nên nghĩ phương cách đê tiện đi tàn hại đồng môn.

Bọn họ cuối cùng chịu kết cục ấy chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão.

Sau khi ngủ một giấc thật ngon, vừa rạng sáng ngày thứ hai thì Trương Dương liền rời giường.

Từ trong lồng tre lấy ra hai cái tiểu độc xà cho Thiểm Điện ăn, sau đó Trương Dương mới bắt đầu phần tu luyện của mình.

Thiểm Điện lúc ở Hỗ Hải đã bị đói bụng suốt hai ngày trời, độc xà Trương Dương mang đi không nhiều, lại phải giấu đi, để tránh khỏi bị người ta nhìn thấy mà sinh lòng sợ sệt.

Chỗ mang đi lúc trước đã nhanh chóng bị Thiểm Điện ăn hết rồi, sau đó Trương Dương lặng lẽ đi mua thêm một ít, mới bổ sung đủ cho nó dùng.

Thiểm Điện sau khi ăn xong thì tiếp tục lôi kéo Vô Ảnh vào trong phòng chơi đùa, có Vô Ảnh, Thiểm Điện không cô quạnh giống như trước nữa, có tiếng hai tiểu tử này vui chơi cũng khiến cho ngôi nhà tăng thêm không ít không khí vui vẻ.

– Mèo lười của anh ơi, rời giường ăn điểm tâm được rồi đó!

Làm xong bữa sáng, Trương Dương cười mà gõ của phòng Mễ Tuyết, quan hệ của hai người hiện tại đã gần gũi hơn rất nhiều, chỉ tiếc vẫn chưa đột phá tới tầng cuối cùng kia.

Điều này làm cho Trương Dương trong lòng hơi có chút tiếc hận, nhưng hắn tôn trọng Mễ Tuyết, hắn cũng rõ Mễ Tuyết vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt cho những chuyện như vậy.

– Chờ một lát, em ra ngay đây!

Trong phòng vọng lại tiếng Mễ Tuyết đáp, Trương Dương mỉm cười đi tới một bên, cầm tờ báo xem.

Đây là báo của sáng sớm hôm nay đưa tới, nhìn một hồi, lúc nhìn đến một tin tức trong đó thì nơi khóe miệng Trương Dương khẽ mỉm cười.

(Độc tố thần bí làm người phát điên )

Đây là tiêu đề tin tức, nội dung là ở một phòng khám bệnh trung y cỡ lớn ở Hỗ Hải, hơn hai mươi bác sĩ cùng nhau ăn cơm, ăn nhầm một thứ kịch độc, kết quả toàn bộ đã biến thành người điên.

Sau khi bệnh viện kiểm tra, phát hiện loại độc tính này rất mạnh, lại còn là một loại độc vật không xác định nên nhắc nhở quảng đại quần chúng khi ăn cái gì nhất định phải chú ý, đối với thức lạ thì không nên tùy tiện ăn bậy ăn bạ.

Bệnh viện tra không ra nguyên nhân, Trương Dương không có chút nào bất ngờ, đây cũng là độc tố của Thiểm Điện, Hồ Vĩ Điêu độc căn bản chưa từng xuất hiện, bọn họ nếu có thể tra ra thì đây mới gọi là kỳ quái.

Có cái tin tức này, Trương Dương cũng an tâm hơn rất nhiều, bị cho là tập thể trúng độc cũng tốt, chí ít người khác sẽ không ai hoài nghi đến hắn được.