Chương - 164: Chồn đuôi cáo

Thần Y Thánh Thủ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thời gian trị liệu lần này cũng không lâu, tổng cộng không quá nửa tiếng đồng hồ.

Tạ Phi chạy sang dìu ông cụ Tạ, Tạ Huy không ngừng cảm ơn Trương Dương, còn mời Trương Dương đi uống một ly, lúc nãy vì còn phải chữa bệnh, lúc ăn cơm cũng không uống rượu.

Trương Dương từ chối lời đề nghị này, giờ trời vẫn chưa tối, Trương Dương muốn đưa Mễ Tuyết lên núi đi dạo.

Mễ Tuyết hôm nay đã mời Trương Dương, mấy hôm nữa châm cứu cho ông cụ tạ xong, hắn cùng với Mễ Tuyết về nhà gặp ba mẹ, giờ hắn cần phải hỏi thăm tình hình một chút, tránh để đến khi đó lại hoàn toàn chẳng biết gì.

Mễ Tuyết đang ở hoa viên trong biệt thự, Trương Dương vừa tới, cô lập tức bước ra.

Tạ Huy nhìn thấy hai người họ đi với nhau, cũng không muốn làm bóng đèn, chỉ có thể dặn dò họ cẩn thận một chút, đừng đi lung tung, trên núi dù không có thú dữ, nhưng dốc núi cao, buổi tối đi lung tung cũng không tốt.

– Không khí trên núi thích thật, hồi nhỏ, em thích cùng chị lên núi hái quả dại, có mấy loại quả dại ăn rất ngon!

Ra khỏi cổng biệt thự, Mễ Tuyết lập tức chạy đi, còn dang hai tay ra.

Nhìn Mễ Tuyết chạy vui vẻ, tâm tình Trương Dương cũng bị nhiễm, ít nhất tin tức về ông nội khi nãy khiến hắn sầu não cũng giảm bớt một chút.

Sau khi biết được chuyện này từ ông cụ Tạ, hắn hoàn toàn hết hy vọng về những người quen kiếp trước, hắn biết, cả đời này không thể gặp được ai nữa rồi.

– Trương Dương, sau này chúng ta mua nhà trên núi nhé!

Mễ Tuyết đột nhiên dừng lại, trợn mắt nhìn Trương Dương, lần này nói cô không đỏ mặt nữa.

– Trên núi, không thành vấn đề, em thích ở đâu, chúng ta mua ở đó!

Trương Dương hơi sững người, lập tức cười nói, kiểu biệt thự trên đỉnh núi như Tạ gia hiện nay hắn chưa mua nổi, nhưng không có nghĩa sau này không mua được, chỉ cần Trương Dương muốn, hắn có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Căn biệt thự của Tạ gia quá lớn, một mình chiếm cả một đỉnh núi, Trương Dương đoán chắc chi phí xây dựng không cũng đã tốn mấy chục triệu rồi, hơn trăm người sống ở đây cũng không thành vấn đề.

Tuy nhiên Trương Dương không cần biệt thự lớn như vậy, bọn họ không đông người như thế.

Mễ Tuyết chạy tới khoác tay Trương Dương, hai người cùng bước chầm chậm, trên mặt Mễ Tuyết còn nở nụ cười ngọt ngào.

– Trương Dương, sao anh tốt với em vậy?

Vừa đi chưa được mấy bước, Mễ Tuyết đột nhiên dừng lại hỏi Trương Dương, Trương Dương kinh ngạc nhìn cô, hắn cũng không ngờ Mễ Tuyết đột nhiên lại hỏi câu này.

Vấn đề này, dường như rất phổ biến, rất nhiều cô gái đều hỏi câu này, những chàng trai biết ăn nói có thể nói ra một đống những lời ngọt ngào, dụ dỗ cho các nàng được vui vẻ.

Nhưng Trương Dương rõ ràng không phải loại người đó, bảo hắn nói những câu như vậy hắn không nói được.

– Anh đối xử tốt với em như vậy, bởi quan hệ của chúng ta không phải bình thường!

Im lặng một lúc, Trương Dương mới nói, Mễ Tuyết che miệng lén mỉm cười, cả người hơi dựa vào Trương Dương, hai người lại đi tiếp.

Câu nói của Trương Dương rất giản dị, quan hệ của bọn họ không bình thường, cho nên đối xử tốt với cô ấy, câu nói của Trương Dương nếu so với những người khác thì kém hơn rất nhiều, những chàng trai theo đuổi Mễ Tuyết, ai cũng khéo nói hơn Trương Dương.

Nhưng Mễ Tuyết lại thích nghe những lời như vậy, cô biết Trương Dương nói thật lòng, cô biết trong lòng Trương Dương có mình, như thế là đủ rồi.

– Đó là cái gì?

Mễ Tuyết đột nhiên ngừng lại, chỉ vào chấm trắng trong bụi cây phía trước, hôm nay ánh trăng rất sáng, có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối.

Trương Dương cũng quay đầu sang, lập tức sững sờ.

Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

– Có phải thỏ hoang không, Trương Dương anh có thể bắt được nó không, nhưng đừng làm nó bị thương!

Mễ Tuyết nói tiếp, lúc nói còn có vẻ rất thích thú, trước đây cô đã từng gặp thỏ hoang trên núi, nhưng thỏ trắng thế này rất ít gặp.

– Mễ Tuyết, đừng động đậy!

Trương Dương đột nhiên nắm tay Mễ Tuyết, còn dùng ức, vẻ mặt Trương Dương có chút căng thẳng.

Thị lực của hắn tốt hơn Mễ Tuyết nhiều, vừa rồi nhìn thoáng qua, hắn biết đây không phải thỏ, mà là một con chồn núi.

Nếu là chồn núi bình thường thì không sao, đây lại là một con chồn đuôi cáo, số lượng chồn đuôi cáo cực hiếm, rất ít quốc gia ghi chép về nó, rất nhiều người căn bản không biết đến sự tồn tại của loại chồn này.

Nếu chỉ như vậy thì Trương Dương sẽ không khẩn trương rồi, một con chồn nhỏ không thể nào dọa được hắn.

Vấn đề là, chồn đuôi cáo là một loài động vật mang kịch độc, Trương Dương là bác sĩ, cũng có hiểu biết nhất định về độc, độc của chồn đuôi cáo là một trong thập đại độc vật, thập đại độc vật này không phải là bảng xếp hạng trên TV, mà là chất kịch độc thật sự.

Rắn mắt kính đứng trước mặt nó cũng chỉ được coi như đứa con nít, thậm chí còn chẳng bằng đứa con nít.

Nghe nói, khí độc chồn đuôi cáo phun ra, có thể giết chết một con trâu,dịch độc của nó đáng sợ thế nào không cần nghĩ cũng biết rồi.

Mễ Tuyết không nói gì, cô không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy Trương Dương không bình thường.

Trong lúc đó, lông tơ trên người Trương Dương lập tức dựng hết cả lên, lúc nãy con chồn đuôi cáo kia quay lưng về phía họ, lúc này nó lại xoay người, trợn trừng mắt nhìn họ.

Tốc độ của Chồn đuôi cáo rất nhanh, nhanh như chớp, cho nên cũng có người gọi nó là Chồn Tia Chớp. Vật cưng của Chung Linh trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ chính là Chồn Tia Chớp, tuy nhiên chồn đuôi cáo thực sự còn đáng sợ hơn Chồn Tia Chớp trong tiểu thuyết nhiều.

Ánh mắt của chồn đuôi cáo lạnh như băng, chăm chú nhìn Trương Dương.

Trương Dương cũng không nhúc nhích, cả người đều ớn lạnh, đừng nhìn thấy bộ dạng của chồn đuôi cáo đáng yêu, nó mà thực sự nổi bảo, ngay cả hổ cũng xong đời, nếu Trương Dương thực sự phải đối diện với một con hổ cũng sẽ không sợ hãi thế này, đối với Chồn đuôi cáo, hắn thực sự không nắm chắc được điều gì.

Trương Dương đã nhanh chóng vận công, đối với chồn đuôi cáo hắn không chắc ăn, nhưng nếu chồn đuôi cáo thực sự công kích bọn họ, Trương Dương sẽ không khoanh tay chịu chết.

– Trương Dương, đây, đây rốt cuộc là gì?

Mễ Tuyết nhỏ giọng nói, giọng của cô hơi run, sau khi chồn đuôi cáo ngoảnh đầu lại, cô cảm thấy có gì đó không bình thường.

Đây không phải thỏ hoang, thỏ hoang sẽ không đáng sợ như vậy, nhìn thấy ánh mắt xanh biếc của chồn đuôi cáo, Mễ Tuyết cảm thấy như đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, cả người đều thấy sợ hãi.

– Mễ Tuyết, em ăn viên sâm này trước đi, nếu chút nữa có chuyện gì, em cứ chạy ngược lại, càng nhanh càng tốt, về đến nhà, nhớ đống tất cả cửa sổ lại!

Trương Dương rất cẩn thận, lấy một viên sâm đưa cho Mễ Tuyết, sâm ngàn năm phối thành viên sâm cũng có tác dụng giải độc nhất định.

Đáng tiếc chồn đuôi cáo quá độc, viên sâm chưa chắc đã hữu hiệu, Trương Dương cũng chỉ phòng ngừa trước, ít nhất ăn viên sâm này, độc khí của chồn đuôi cáo cũng không lập tức độc chết người.

– Em, em không ăn, anh ăn đi!

Mễ Tuyết không nhận lấy viên sâm từ tay Trương Dương mà ra sức lắc đầu, bình thường cô chưa bao giờ cảm nhận thấy, lắc đầu cũng tốn nhiều sức như vậy.

– Anh ăn rồi, em mau ăn đi!

Ánh mắt Trương Dương không động, thấp giọng quát lên, hiện tại hắn không dám thả lỏng tinh thần, chồn đuôi cáo vẫn đang nhìn chằm chằm họ.

Mễ Tuyết nhận viên sâm, sau đó mới từ từ bỏ viên sâm vào miệng, nuốt xuống.

Ăn viên sâm như vậy không tốt, không chỉ lãng phí, mà còn có thể có tác dụng khác, đáng tiếc Trương Dương cũng không còn cách nào khác, sự nguy hiểm của chồn đuôi cáo thực sự quá lớn.

Lúc này trong lòng Trương Dương cũng hơi nghi ngờ, hắn không thể nghĩ ra được, một ngọn núi được coi là đã được khai phá, sao lại xuất hiện loài cáo đuôi chồn tuyệt thế độc vật khó gặp này. Loài chồn đuôi cáo này, so với nhân sâm ngàn năm còn hiếm hơn.

Bộp

Trương Dương đột nhiên vỗ Mễ Tuyết, đẩy Mễ Tuyết sang một bên, cơ thể hắn đồng thời lay động, trong nháy mắt, bóng trắng đã nhảy đến bên cạnh hắn.

Chồn đuôi cáo đã tấn công bọn họ.

– Chạy mau!

Trương Dương quát to, trong tay cầm một con dao nhỏ, đây là con dao gọt trái cây hắn mang theo bên người, lúc này không có vũ khí khác, chỉ có thể dùng cái này thôi.

Mễ Tuyết nghe Trương Dương nói, theo bản năng chạy về phía biệt thự, bọn họ mới đi không được bao lâu, chỉ cần chạy nhanh, chưa đến 10 phút là có thể về đến nơi.

Trương Dương cầm con dao nhỏ, chủ động tấn công chồn đuôi cáo.

Hắn biết rõ, chồn đuôi cáo là loài độc vật có trí tuệ cao, nó có thể phân biệt được độ mạnh yếu của kẻ địch, nếu chồn đuôi cáo bỏ qua mình, công kích Mễ Tuyết, vậy thì chắc chắn là không trụ được.

Tốc độ của thằng nhãi này quá nhanh.

Giờ hắn chủ động tấn công, là muốn hấp dẫn sự chú ý của chồn đuôi cáo, để Mễ Tuyết có thời gian thoát thân, trong đầu hắn chỉ có Mễ Tuyết, không nghĩ được gì khác.

Trương Trọng Cảnh sáng tạo ra khí công Trương gia, chủ yếu là để tu luyện, con cháu đời sau đều bắt đầu thêm võ học vào, đáng tiếc võ học rất bình thường, không có công pháp quá cao siêu.

Tuy nhiên bọn họ có thân pháp rất tốt, đây chính là tổ tiên từng cứu một truyền nhân nội gia, người ta đã tặng thân pháp này để cảm ơn.

Bộ thân pháp này đặc điểm mạnh nhất là linh hoạt, Trương Dương hiện tạo đang dùng thân pháp này, tạm thời giữ chân được chồn đuôi cáo.

– Chi chi chi!

Chồn đuôi cáo kêu lên, chiếc dao nhỏ trên tay Trương Dương có sức uy hiếp nhất định với nó, nó biết Trương Dương này khó chơi, không chút lơ là.

Bóng trắng không ngừng bay qua bay lại, thân ảnh Trương Dương cũng lay động, Trương Dương hiện nay đã đem hết sức bình sinh ra rồi.

Hắn phải giữ chân chồn đuôi cáo, nhưng không dám đến gần nó, lúc này muốn chắc ăn là vô cùng khó khăn.

Mễ Tuyết vừa chạy không lâu thì dừng lại, vừa rồi Trương Dương đẩy cô đi, cô làm theo lời dặn của Trương Dương theo bản năng, một là cô không biết rốt cuộc đó là thứ gì, hai cũng là vì đây là phản ứng đối với một vật đáng sợ mà không biết rõ nó là thứ gì.

Sau khi chạy đi cô mới nghĩ, Trương Dương đang ở phía sau, Trương Dương đang gặp nguy hiểm.

Nếu không nguy hiểm, Trương Dương không thể bảo cô chạy đi, cũng không thể đẩy cô như vậy.

– Trương Dương!

Mễ Tuyết kinh ngạc kêu lên, lập tức quay người lại, chạy về vị trí lúc nãy, lúc này, Trương Dương và chồn đuôi cáo đã đổi vị trí cho nhau, chạy đến chỗ của đối phương ban nãy, Trương Dương đang giữ chân chồn đuôi cáo, để Mễ Tuyết bình yên bỏ chạy.

Còn kết quả sau khi mình giữ chân chồn đuôi cáo như thế nào, căn bản hắn không nghĩ đến.

Chạy đến nơi, không thấy bóng Trương Dương đâu, Mễ Tuyết lập tức sốt ruột, từ xa đột nhiên truyền đến vài âm thanh, nương theo ánh trăng cô mới thấy, ở phía xa xa có một bóng trắng vô ảnh một thân ảnh lờ mờ không ngừng biến động, tốc độ của hai cái bóng đó đều rất nhanh, nhanh đến mức cô không rõ rốt cuộc bên nào với bên nào.