Chương - 1035: Xuất quan

Thần Y Thánh Thủ

Đăng vào: 2 năm trước

.

1034 bị thiếu, sẽ bổ sung khi nào có!

Nửa năm đã qua đi, Trương Dương vô cùng thoải mái, thậm chí còn không ý thức được bên ngoài nửa năm đã trôi qua.

Hắn chỉ cảm thấy nguồn linh khí nghèo nàn trong cơ thể đang nhanh chóng khôi phục, Trương Dương không đi vào phiến đại môn, nhưng suy yếu của việc vượt qua chín tầng thiên kiếp đã không còn.

Linh khí tràn đầy, Trương Dương biết rằng bản thân đã hoàn toàn hồi phục, sức mạnh lại lần nữa đạt đến đỉnh cao.

Cảm giác sung mãn này trước đây khi suy yếu Trương Dương hoàn toàn không dám tưởng tượng tới.

Điều tiếc nuối duy nhất là từ đầu đến cuối hắn vẫn không thể đi qua phiến đại môn. Lúc trước lĩnh ngộ được nghịch thiên tu luyện tâm pháp chu thiên đại tuần hoàn, theo lý thuyết Trương Dương lẽ ra phải thấy hài lòng, nếu lại có thể đi vào phiến đại môn, biết được Phác Thiên Ân đã dùng cách gì để có được sức mạnh ngũ tầng linh thú, đồng thời cải tiến thêm đảo ngược thực hiện, từ đó có thể giúp Vô Ảnh và Tia Chớp đạt được sức mạnh ngũ tầng, như vậy cũng không đủ để dùng nghịch thiên hình dung.

Thời gian bế quan này, cuối cùng Trương Dương cũng đã hiểu Phác Thiên Ân rút cuộc thông qua cách thức gì mà đạt được năng lực ngũ tầng của tam nhãn ma thú…

Viên đan màu đen kia chính là nội đan linh thú của tam nhãn ma thú sau khi luyện lên ngũ tầng. Xem ra Phác Thiên Ân đã dùng cái cách chẳng ai biết này, ăn nội đan, thông qua nội đan linh thú để chuyển hóa nguồn năng lượng thiên địa thành linh khí, từ đó đạt được sức mạnh ngũ tầng.

Bây giờ nội đan đã dần dần tiêu tan trong cơ thể Phác Thiên Ân, toàn bộ đã chuyển hóa thành linh khí, được Trương Dương thu vào trong cơ thể.

Không còn nội đan, lần này Trương Dương bế quan cũng chẳng có ý nghĩa gì, phiến đại môn kia trước sau rộng mở, nhưng hắn cũng không thể vào được.

– Ôi.

Trương Dương lắc đầu, tuy không thể vào được nhưng sức mạnh hoàn toàn khôi phục cũng coi như một sự đền bù khác cho hắn. Việc hấp thụ linh khí của nội đan linh thú đã khiến Trương Dương tràn đầy linh khí, đạt đến mức độ không thể tưởng tượng.

Ra ngoài thôi, Mễ Tuyết bọn họ còn đang ở Trường Kinh đợi mình.

Trong lòng Trương Dương khẽ giao động, hắn từ bỏ việc bế quan vô nghĩa trong này.

Nửa năm trên núi Dã Nhân đã khôi phục phần lớn nguyên khí, nguồn năng lượng thiên địa cạn kiệt nay cũng được bổ sung. Tuy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng nơi đây cũng không còn hoang vắng như nửa năm về trước.

– Mễ Tuyết, con vẫn nên trở về đi, Dương Dương còn không biết bao giờ sẽ ra.

Ông cụ vẫn luôn ở ngoài sơn động, mấy tháng ròng sống ở đây làm sắc mặt ông không được tốt lắm.

Mễ Tuyết sắc mặt rất kém, mấy ngày gần đây nhất quyết đòi ở lại Dã Nhân Sơn, làm cô có nét tiều tụy. Tuy cô đã có được nội công nhị tầng, nhưng rút cuộc vẫn là người bình thường, so với ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư còn kém xa chứ đừng nói so với hai linh thú Vô Ảnh và Tia Chớp.

– Con không về!

Mễ Tuyết cố gắng lưu lại nơi này cũng vì tình yêu với Trương Dương. Càng ngày cô càng nhớ hắn, bởi vậy cô nhất quyết không chịu rời khỏi, kiên trì ở lại chờ Trương Dương đi ra.

– Trương cư sĩ, Mễ thí chủ, hai người cũng đừng quá lo lắng. Trương thí chủ lần này bế quan tất là có phát hiện gì.

Thích Minh đại sư cùng ở đây, nhìn thấy Mễ Tuyết như vậy cũng bất lực, ông xuất gia để rời xa thế tục, đối với nhân thế tình ái sớm đã thông suốt. Việc này khiến ông càng hiểu rõ tình cảm Mễ Tuyết dành cho Trương Dương.

Loại tình cảm này, bất cứ ai cũng không dễ dàng vứt bỏ.

Ầm ầm!

Giữa núi rừng phát ra tiếng động lớn, mặt đất dưới chân mọi người rõ ràng đang rung chuyển. Ai cũng nghe thấy âm thanh đó như sầm nổ bên tai.

– Trương thí chủ!

– Dương Dương!

– Trương Dương!

Ba người đồng thời hướng về phía cửa động!

Bạn đang đọc truyện tại

Truyện FULL

– http://truyenfull.vn

– Chít chít chít chít!

– Chi chi chi!

– Hống!

Mấy con đại linh thú đồng thanh kêu lên!

Cuối cùng Trương Dương cũng từ trong động đi ra, sau khi nhìn thấy mọi người hắn có chút sửng sốt.

Ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư sao lại chạy tới đây? Tại sao mọi người lại có biểu hiện như vậy?

– Trương Dương!

Nhìn thấy Trương Dương, nỗi nhớ nhung nửa năm nay bỗng chốc hóa thành trận hồng thủy, cuối cùng cũng bộc phát, Mễ Tuyết chạy tới, ôm chầm lấy Trương Dương òa khóc.

Nước mắt tuôn trào như vỡ đê, đem tất cả nỗi nhớ Trương Dương nửa năm qua của Mễ Tuyết òa ra như sóng nước.

Từng ấy thời gian không gặp, ngày tháng càng dài thì nỗi nhớ càng sâu đậm, nhưng đến khi gặp rồi lại chẳng thể nói được gì ngoài những giọt nước mắt.

– Mọi người làm sao vậy?

Trương Dương trong sơn động cảm giác như chỉ vừa trải qua vài phút, không hề ý thức được bàn thân đã ngồi trong sơn động nửa năm trời, bởi vậy mà không ý thức được tại sao Mễ Tuyết lại như vậy.

Nhận ra sự mệt mỏi của Mễ Tuyết, Trương Dương sử dụng linh khí giúp Mễ Tuyết qua cơn mê man, đồng thời giúp cải thiện cơ thể Mễ Tuyết loại trừ mệt mỏi.

Quay đầu nhìn lại, ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư đều đầy vẻ mệt mỏi, cả hai khí huyết có vẻ không được tốt lắm.

– Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trương Dương nhíu chân mày, chẳng lẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà có người đã không chịu được?

Việc đầu tiên mà Trương Dương nghĩ tới là con Kim Quan Mãng thập nhị quan trên Trường Bạch Sơn. Với thực lực của ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư, có thể uy hiếp họ cũng chỉ có con Kim Quan Mãng đó.

– Đã nửa năm rồi, Dương Dương cuối cùng con cũng ra.

Ông cụ Trương Bình Lỗ rõ ràng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lời đến của miệng cũng chỉ nói được một câu như vậy.

– Sao cơ? Nửa năm rồi sao?

Trương Dương kinh ngạc, chẳng lẽ hắn đã bế quan trong sơn động cả nửa năm?

Ùng ục ục…

Cái bụng đúng lúc đó hăng hái biểu tình, cơn đói ập đến khiến Trương Dương lần nữa kinh ngạc, đã bao lâu rồi hắn không có cảm giác đói khát này?

Trương Dương chắc rằng lúc này một mình hắn có thể ăn hết cả một cái đầu trâu.

– Đi nào, chúng ta đi ăn cơm trước!

Sự thay đổi đó của cơ thể Trương Dương không qua khỏi mắt ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư. Họ cũng không vội hỏi các chuyện khác, lấp tức cùng Trương Dương và mấy đại linh thú rời khỏi núi Dã Nhân, phải lấp đầy cái bụng đói trước đã rồi có gì sẽ nói sau!

– Được!

Trương Dương gật đầu, quả thật hắn đang vô cùng đói. Đi ăn chút gì đã, sau đó sẽ hỏi xem rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chờ chút!

Trương Dương đột nhiên mở to đôi mắt, ánh mắt của hắn xuyên qua ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư, rơi trên người Vô Ảnh.

Từ trước tới nay tất cả linh khí của những thiên tài địa bảo mà Tầm Bảo Thử Vô Ảnh đã ăn đều giữ lại trong cơ thể nó, điều này cũng khiến nó trở thành một viên linh đan sống.

– Ta hiểu rồi!

Thời gian dài bế quan ở sơn động, Trương Dương vẫn không thể đi vào phiến đại môn kia, bây giờ thì mọi trở ngại đã biến mất.

Trương Dương rút cuộc đã hiểu tất cả những gì bản thân muốn biết!

Ăn!

Đây mới là mấu chốt!

Con người không giống với linh thú, không thể ngưng tụ nội đan linh thú. Nhưng con người có thể ăn thực vật, hấp thu tiêu hóa, cung cấp năng lượng cho cơ thể.

Cũng giống như chủ nhân của A Hoa A Thái, gieo mầm năng lượng trong cơ thể của chúng, sau khi chúng tiêu hóa hấp thụ, hạt giống này trong cơ thể của bọn chúng, giúp chúng thông qua hấp thu năng lượng thiên địa để luyện thành linh thú.

Trên thực tế muốn giúp Vô Ảnh bọn chúng đạt được năng lượng ngũ tấng cũng không khó, Trương Dương không thể ngưng tụ nội đan cho Vô Ảnh ăn để có được sức mạnh ngũ tầng, nhưng lại có thể thí luyện ra linh khí thuần túy nhất làm nền móng để bọn Vô Ảnh ăn vào.

Nếu cứ như vậy có lẽ còn có thể dùng cách này để giúp ông cụ Trương Bình Lỗ đạt được năng lượng ngũ tầng.

Trong sơn động Trương Dương suy nghĩ nhiều lần nhưng vẫn không có lời giải đáp. Nhưng sau khi ra ngoài cảm nhận được cảm giác đói, phức tạp lại trở thành đơn giản, rút cuộc đã tìm được cách để đi vào phiến đại môn.

Vật cực tất phản (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại), mọi việc mới bắt đầu vốn không phức tạp như vậy.

Trên mặt Trương Dương lộ ra vẻ vui sướng, ánh mắt hắn sáng lên, vui vẻ nhìn mợi người:

– Đi nào, chúng ta đi ăn một bữa tiệc lớn!

Sau khi đi vòng vèo Trường Kinh, Trương Dương trải qua một tháng yên bình.

Hắn rút cuộc đã biết bản thân đã bế quan trong sơn động nửa năm, nói cách khác, hắn đã mất thời gian nửa năm để khôi phục toàn bộ linh khí. Tuy nhiên tốc độ đó cũng khiên người khác phải kinh ngạc, bằng không hắn phải mất ít nhất cả năm trời mới có thể khôi phục được hơn nửa phần linh khí.

Trong một tháng này Trương Dương thử dùng cách thức lĩnh ngộ được nhờ việc Phác Thiên Ân đạt được năng lượng của ngũ tầng tam nhãn ma để trợ giúp ông cụ Trương Bình Lỗ và Vô Ảnh, Tia Chớp thông qua ăn tinh hoa linh khí do chính hắn luyện ra để thu được nguồn năng lượng ngũ tầng.

Tuy nhiên rất đáng tiếc là ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư đều không thể hấp thu tinh hoa linh khí của Trương Dương, ngược lại tam nhãn thú lông vàng và Vô Ảnh,Tia Chớp có thể hấp thụ, tạm thời đạt được sức mạnh ngũ tầng!

Khống chế năng lượng thiên địa một cách hoàn hảo, có thể điều khiển vật từ xa và chuyển hóa linh khí, đây rõ ràng là những dấu hiệu rõ rệt nhất của ngũ tầng.

Nhưng đáng tiếc, sau khoảng thời gian ngắn, mấy linh thú kia lại mất đi năng lực này.

Trương Dương cung cấp tinh hoa linh khí dù sao cũng không phải là nội đan mà linh thú cả đời ngưng tụ, cũng chỉ có thể cho bọn Vô Ảnh tiêu hóa trong thời gian ngắn, một khi tiêu hóa hết lập tức mất đi tác dụng.

Qua vài lần thử nghiệm, Trương Dương cuối cùng hiểu được, mình có thể luyện ra tinh hoa linh khí thuần túy nhất, cũng chỉ có thể đủ cho Đại Viên Mãn tam nhãn thú lông vàng duy trì trạng thái ngũ tầng trong hai giờ, còn Vô Ảnh và Tia Chớp chỉ có thể duy trì trong nửa giờ.

Về phần A Hoa A Thái không có nội đan linh thú cũng giống như ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư, đều không thể hấp thụ tinh hoa linh khí của Trương Dương.

Nhưng cuối cùng Trương Dương cũng nhận ra tinh hoa linh khí bản thân luyện ra cho bọn Vô Ảnh ăn để hấp thụ, linh khí bản thân bị hao tổn không thể nào khôi phục. Nói cách khác, sau mỗi lần Trương Dương tinh luyện tinh hoa linh khí cung cấp cho bọn Vô Ảnh, hắn đều bị mất đi một phần linh khí.

Cũng may linh khí của Trương Dương như nước trong hồ, những linh khí bị mất trong một tháng cơ bản cũng vẫn bình thường.

Mọi người thông qua cách này mà đạt được trạng thái ngũ tầng, đây cũng chỉ có thể coi là một cách bất đắc dĩ. Thực ra muốn thăng tiến ngũ tầng còn cần dựa vào cố gắng của bản thân.

Nhưng Trương Dương rất hài lòng với kết quả này, hiện giờ chỉ thiếu Vô Căn Thủy là có thể trợ giúp ông cụ Trương Bình Lỗ luyện lên ngũ tầng.

Hiện tại cũng tới lúc tới Trường Bạch Sơn một chuyến, tính nợ với Hoa Phi Thiên và Kim Quan Mãng thập nhị quan.

Lần này Trương Dương đến Trường Bạch Sơn cũng không hề rầm rộ, ngoài mang theo mấy linh thú, chỉ mời Thích Minh đại sư cùng đồng hành.

Khác với Phác Thiên Ân, Hoa Phi Thiên chung quy xem như một phần tử của giới tu luyện Trung Quốc, cũng không thể trực tiếp ra tay với gã như với Phác Thiên Ân.

Trong lòng Trương Dương đang nghĩ xem nên xử lý Hoa gia thế nào. Tất nhiên mọi chuyện còn phải xem con Kim Quan Mãng thập nhị quan và Hoa Phi Thiên có bằng lòng nhận sự trừng phạt của hắn hay không.