Chương 92: Bao nhiêu lần ‘chém’ thì bằng ấy phát gạch

Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

oOo

Cái gì gọi là đâm lao phải theo lao? Trần Mặc hiện hối hận chính mình đã nói cái gì mà “Ngũ Lôi Chính Pháp”. Thế nhưng đón nhận ánh mắt nóng bỏng của Thương Trụ, hắn lại không sao từ chối được.

Trong lúc nói chuyện, ô tô đã lên tới đường cao tốc rồi phi như bay tới thôn Tây Dã.

Không lâu sau, hiện trường nhốn nha nhốn nháo ngoại đã xuất hiện trước mặt bọn họ, mà tình huống thoạt nhìn tựa hồ so với Thương Trụ nói còn nghiêm trọng hơn.

Trên con đường không rộng lắm, lấy tiểu Ngô cầm đầu, hơn mười người đang cố gắng làm bức tường thịt không cho đám thôn dân lao đến.

Mà đối diện bọn họ, mấy trăm thôn dân đang ầm ĩ kêu la, nhìn bộ dáng lúc nào cũng có thể liều chết xông lên.

– Các vị, xin hãy bình tĩnh, mọi việc đều có thể thương lượng!
Gấp đến đỏ cả mặt, tiểu Ngô chỉ có thể toàn lực ngăn lại đám người mãnh liệt, hét lớn đển khản cả tiếng.

Thế nhưng mà làm vậy có vẻ không hề hiệu quả, không biết từ nơi nào bay tới mấy viên đá đánh trúng lên mặt hắn, máu tươi lập tức tuôn ra.

– Dừng tay! Đều dừng tay!
Chứng kiến tình cảnh này, Thương Trụ vội vàng nhảy xuống ô tô, mang theo vài nhân viên công tác vọt tới.

Dáng người to cao hơn 2 mét phát huy hiệu quả, lại phối hợp với tiếng gầm lên giận dữ như sét đánh, rốt cục làm cho này đám thôn dân lùi lại vài bước.

Chẳng qua ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặt đen đã lại tiến lên, gắt gao nhíu mày nói:
– Đạo diễn Thương, anh tới đúng lúc lắm, trường quay này phá hủy phong thủy của thôn chúng tôi!

Không đợi Thương Trụ hỏi, gã này đã thao thao bất tuyệt chỉ trích, mà những thôn dân kia tự nhiên cũng liên tục phụ hoạ.

Căn cứ cách nói của bọn họ, từ lúc trường quay này dựng xong, trong thôn đột nhiên xảy ra rất nhiều quái sự…

Gà nuôi chết cả đàn, không tìm ra bệnh; đêm khuya liên lục có tiếng kêu la khiến toàn bộ mọi người trong thôn ngủ không yên; rồi gốc cây trấn phong thủy ở cổng thôn trong một đêm bỗng khô héo đi nhiều…

– Cho nên, mọi người cảm thấy tất cả chuyện này đều có quan hệ với chúng tôi?
Chẳng biết lúc nào, Ngu Băng Băng cũng đã khó nhọc lảo đảo đi tới.

Có lẽ do được nhìn thấy đại minh tinh thường xuất hiện trên tivi nên đám người cũng an tĩnh lại vài phần. Thương Trụ lập tức nhân cơ hội phản bác nói:
– Từ trưởng thôn, tất cả những chuyện này đều là suy đoán của mọi người mà thôi, đều là không có chứng cớ!

– Ai nói không có!
Gã trung niên được gọi là Từ trưởng tôn ngẩn ra, lập tức lớn tiếng phản bác nói:
– Chúng ta đã mời hai vị đại sư phong thủy tới xem, bọn họ đều nói là trường quay phá phong thủy!

– Đại sư phong thủy?
Thương Trụ cùng Ngu Băng Băng đưa mắt nhìn nhau, ngầm trao đổi.

– Hừ, lời do loại người đó nói có thể tin được sao!
Không đợi bọn hắn mở miệng, tiểu Ngô ôm cái trán bị thương đã băng bó, cả giận nói:
– Nếu các người cần, lúc nào tôi cũng có thể mời mười mấy gã như thế, cam đoan đều nói phong thuỷ không có vấn đề!

– Vô lượng thiên tôn, xin thí chủ nói năng cẩn thận!
Đột nhiên vang lên tiếng nói trầm thấp, cắt lời tiểu Ngô.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, một vị đạo sĩ tiên phong đạo cốt đi ra từ sau đám cây cỏ um tùm, nhẹ nhàng vung phất trần, chậm rãi đi tới.

Đón lấy mấy trăm người nhìn chăm chú, hắn hướng tiểu Ngô chắp tay hành lễ, chợt khẽ cười nói:
– Vô lượng thiên tôn, bần đạo xem trên vầng trán thí chủ có một làn hắc khí quấn quanh, quả nhiên hôm nay có tai ương huyết quang!

Chính là cảnh quen thuộc trong hầu hết bộ phim, nhân vật chính xuất hiện, một đạo sĩ trung niên tiên phong đạo cốt hiện thân, chỉ còn thiếu không khắc lên trán bốn chứ “Huyền Môn chính tông”.
(DG: Huyền Môn là từ gọi chung cho những trường phái tâm linh bí ẩn giải mã bản chất của thực tại. Nó không hoàn toàn là duy tâm mà còn dựa vào tri thức và những bài tập đặc biệt để người tập kết nối được với những tồn tại thần bí, hoặc nhìn nhận được bản chất của sự vật theo cách khác. Huyền Môn bao gồm chiêm tinh, tử vi, dịch số, tarot, yoga, khí công… Ý của chỗ này tức là muốn nói nhân vật này vừa nhìn bề ngoài đã thấy cảm giác thần tiên, bí hiểm, đạo hạnh cao thâm)

Nghe hắn nói xong, Từ trưởng thôn kia lập tức vỗ tay tán thành:
– Đúng vậy! Vương đạo trưởng ngài sáng nay mới vừa nói qua có người sẽ bị thương, quả nhiên liền linh nghiệm!

Câu này lập tức làm rộn lên vô số lời tán thưởng, mà Vương đạo sĩ kia cũng rất biết lợi dụng khung cảnh mà tạo hình tư thế “không phải ta biết thì còn ai rõ”.

Trần Mặc đang trong xe thay đạo bào, nghe thế trợn tròn mắt, thầm nghĩ mấy trăm người vây công, nếu không có người bị thương mới là chuyện lạ!

Thế nhưng dù hắn không tin thì những thôn dân kia lại tin, hơn nữa tin sát đất.

Có phái đoàn fan hâm mộ đông đảo như thế, vị Vương đạo sĩ này bước lên trước vài bước, vung loạn phất trần, đại phóng bá vương khí nói:
– Bần đạo xem thiên tượng, thấy Bạch Hổ chi khí xông thẳng trời cao, nhưng vẫn bị Huyền Vũ trấn áp! Nhưng mà bởi vì các người tự tiện động thổ nơi này, quấy nhiễu Huyền Vũ…

Nói một tràng ai nghe cũng không hiểu, Vương đạo sĩ thao thao bất tuyệt chừng tận mười phút mới thỏa mãn nghỉ ngơi.

Nói tóm lại bài diễn thuyết mười phút có thể tổng kết bằng một câu: dựng trường quay tại đây kinh động Huyền Vũ, mà không có Huyền Vũ trấn áp, Bạch Hổ sẽ ra ngoài tàn sát bừa bãi muôn dân!

– Gã này không đi kể chuyện thật là phí phạm!
Nghe đến óc choáng váng, Trần Mặc rốt cục hiểu được vì sao những thôn dân này đều bị lừa.

Nặc Nặc trong túi cười ngặt nghẽo, khinh thường nói:
– Lão đại, người này linh lực rất yếu, toàn bộ nhờ há miệng kiếm cơm ăn!

Nhưng dù sao, mồm mép cũng là một loại bản lĩnh. Lúc này, một đám thôn dân càng như phát cuồng xông lên, lần này còn điên cuồng hơn lần trước.

Thương Trụ che chở Ngu Băng Băng liên tiếp lui về phía sau, chỉ có thể dựa vào lên hơn mười nhân viên công tác miễn cưỡng bảo vệ lối vào, mà trong lúc hỗn loạn cũng không biết là ai động thủ, mấy hàng thôn dân đột nhiên ôm bụng té xuống…

Trong chớp mắt, toàn trường lặng ngắt như tờ. Nhưng chỉ vài giây sau, đám thôn dân lập tức điên cuồng xông lên.

Chỉ một lát sau, hơn mười nhân viên kia đã nằm lăn ra trước cửa, mà đám thôn dân thậm chí bắt đầu dỡ bỏ tường vây, lấy gạch làm vũ khí đập loạn.

Giữa hỗn loạn, Ngu Băng Băng bị chen lấn đến ngã sấp xuống, thậm chí còn bị dẫm dập lên vài lần!

– Ngu tỷ!
Cách đó vài bước, thấy một màn như vậy, Thương Trụ sắc mặt đại biến kinh hô, nhưng cũng không kịp cứu viện.

Vương đạo sĩ còn đứng sau đám người quơ phất trần, lớn tiếng hô:
– Bạch Hổ sắp phá tan phong thuỷ, nhất định đêm nay trước khi trời sáng… Ặc?

“Bốp!”
Một tiếng trầm đục vang lên, cắt đứt tiếng hô của Vương đạo sĩ, cũng làm cho mọi người không khỏi nhất tề quay đầu nhìn lại.

Trong ánh mắt kinh ngạc của họ, đứng tại chỗ, trong tay tung tung một cục gạch vương máu.

Vương đạo sĩ lảo đảo mấy cái rồi theo bản năng xoa xao sau gáy…

Vài giây sau, chờ hắn cảm giác được trên tay ươn ướt thì tức thì như phát khùng hét ầm lên:
– Con mẹ nó! Thằng khốn này, dám đập lão tử!

– Hình tượng! Hình tượng! Xin chú ý hình tượng!
Nhìn nhìn cánh tay đang nắm cổ áo mình, Trần Mặc chỉ bình thản nhún nhún vai, thuận thế châm một điếu thuốc.

Vương đạo sĩ ngẩn ra, rồi mặt đầy xấu hổ quay lại nhìn phía sau.

Một tràng chửi chó mắng mèo vừa rồi lọt trọn vào mắt đám thôn dân kia, khiến họ há hốc mồm, cơ hồ quên cả mình đang làm gì.

Nét mặt già nua hơi đỏ lên, Vương đạo sĩ vội vàng buông áo Trần Mặc ra, ho nhẹ nói:
– Vô lượng thiên tôn, bần đạo mới vừa rồi tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa…

“Bốp!”
Lời còn chưa dứt, cục gạch vương máu lại lần nữa nện xuống, lần này vẫn là chọn cái gáy.

Vương đạo sĩ đáng thương loạng choạng, khó có thể tin quay đầu lại. Hắn quả thực không thể tin được lại có kẻ dám trước mặt công chúng mà tùy ý hành hung, chẳng lẽ hắn không sợ bị mấy trăm thôn dân đang có mặt đánh hôi sao?

– Cảnh sát! Gọi điện thoại báo cảnh sát!
Ngơ ngẩn chốc lát, thấy đối phương còn muốn đập tiếp, Vương đạo sĩ rốt cục run rẩy hét ầm lên.

Mọi người chỉ biết tròn mắt nhìn, thầm nghĩ lão nhân gia ngài không phải tự xưng là đạo hạnh cao thâm sao, thế nào mới bị người ta đập hai cái đã kêu cảnh sát rồi?

Từ trường thôn kia hiển nhiên cũng sợ đến choáng váng, run rẩy hồi lâu mới ngạc nhiên hô:
– Xông lên! Còn ngẩn cả ra đó làm gì, mau giúp Vương đạo trưởng ngăn tên kia lại!

Đang lúc mờ mịt đột nhiên nghe được mệnh lệnh, những thôn dân kia theo bản năng vọt lên. Đám Thương Trụ sắc mặt đại biến, vội vàng giương tay ngăn trở.

Chẳng qua không đợi song phương đụng độ, chợt nghe được Trần Mặc quát lớn một tiếng, vùng quyền đấm lên tảng đá!

Một tiếng nổ vang, tảng đá cứng rắn bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ văng ra tứ phía.

Ngay lập tức, mấy trăm thôn dân hóa đá tập thể, sắc mặt tái nhợt giống như bán hàng rong gặp phải trật tự phường.

Đắm trong suối mắt kinh hãi, Trần Mặc thản nhiên vẩy vẩy tay nói:
– Không sợ chết thì qua cả đây! Không đập cho các người trăm hoa đua nổi, ca không còn là đệ tử chân truyền đời thứ bảy mươi ba của Thiếu Lâm Tung Sơn!

Thằng ngu mới xông lên tiếp. Vài trăm người sợ hãi chạy té khói về sau, chỉ sợ mình không cách đủ xa.

Vương đạo sĩ tức giận đến cả người phát run, lại cũng không dám xông lên nháo sự, chỉ có thể đứng xa xa quát:
– Lẽ nào lại như vậy! Thằng khốn khiếp, mày dám cậy võ hành hung, không sợ gặp báo ứng sao?

Phẫn nộ nói xong, nhìn cục gạch trong tay đối phương, Vương đạo sĩ lại kìm lòng không nổi tiếp tục lùi thêm vài bước.

Trần Mặc cười hì hì nhìn hắn, đột nhiên dường như không có việc gì đi ra phía trước. Mà bị điệu bổ hùng hổ ban nãy của hắn làm chấn kinh, mấy trăm thôn dân không có một ai dám cản.

Vương đạo sĩ triệt để hỏng rồi, không đợi Trần Mặc tới gần đã hoảng sợ nhảy ra vài bước, miễn cưỡng vung phất trần quát:
– Mày, mày muốn làm gì?

– Chớ khẩn trương!
Vỗ vỗ bả vai Vương đạo sĩ, Trần Mặc cứ thế nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt khiến đối phương toát mồ hôi lạnh.

– Nhìn cái gì?
Sợ run lên, Vương đạo sĩ rốt cục rốt cuộc không chịu nổi, nhịn không được quát:
– Tao nói, mày nhìn cái…

– Quả nhiên là như vậy!
Không đợi hắn hỏi xong, Trần Mặc đột nhiên thở thật dài, lộ vẻ thương hại, lại thuận thế giơ cục gạch lên.

Thấy thế, Vương đạo sĩ sao còn không rõ, lập tức nhanh như thỏ nhảy ra xa mấy mét, mặt tím tái quát:
– Bỏ xuống! Bỏ xuống cho tao, nếu không tao báo cảnh sát!

– Nghe này, ông đừng có chó cắn Lữ Động Tân được không? (ý chỉ làm chuyện ách giữa đàng lại mang vào cổ, làm ơn mắc oán)
Trần Mặc bẻ bẻ cổ, lại giơ cục gạch tiến gần thêm vài bước:
– Lão Vương… Hôm nay ông nhất định sẽ gặp tai ương huyết quang (tai nạn đổ máu), nếu không nhờ tôi sớm giúp ông xuất ra chút máu, thì chỉ sợ lát nữa đến cả mạng cũng không còn!