Chương 161: Xuyên việt khó tin

Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

oOo

Trần Mặc phán đoán thực chính xác, bởi vì không lâu sau, bộ xương khô bị tháo rời tới bảy tám phần kia không ngờ còn có thể tụ tập lại chạy trốn, mà việc này cũng chỉ có thể dùng yêu quái để giải thích.

May là Xa Xa tốc độ cực nhanh, không đợi đối phương phóng yêu lực chạy trốn đã xông lên đánh bay nó, sau đó mấy đồ điện lại nhào tới hội đồng, lần này còn hung ác hơn lần trước.

Có điều cho dù là như vậy, bộ xương kia lại vẫn không có tử ẹo, mỗi lần bị phá thành mảnh nhỏ, nó đều có thể tụ lại một cách khó tin.

Đánh mãi đến mệt thở hồng hộc vẫn không làm gì được, Oa Oa tức giận nói:
– Bà nó chứ! Cái bộ xương này phải tính là đại Tiểu Cường trong Tiểu Cường… Bó tay, ca mệt muốn chết rồi!

Lời tuy thế, nhưng nhìn bộ xương lại muốn chạy trốn, bốn đồ điện vẫn thở dài một cái rồi cắn răng, lần nữa đánh tiếp.

Trần Mặc bên cạnh chỉ biết im lặng, quay đầu nhìn nhìn Mộc Vân. Mộc Vân tựa hồ cũng biết hắn muốn hỏi cái gì, không chút biểu tình gật đầu nói:
– Tôi cũng như vậy, tuy không có trâu như nó, nhưng trụ vài lần công kích vẫn không thành vấn đề.

– Vậy sao? Khó trách cô rất vui vẻ tự mình tháo rời!
Lau mồ hôi lạnh, Trần Mặc đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước mình giúp Mộc Vân lắp lại bộ xương sườn, rõ ràng nhiều ra hai thanh.

Bất quá, cho dù Mộc Vân có sinh mệnh lực trâu bò như thế, nhưng hiển nhiên là vẫn kém cái vị đang bị quần ẩu kia.

Trên thực tế, tuy rằng đã bị tháo chỉ còn chừa lại mỗi cái đầu xương xẩu, nhưng bộ xương kia vẫn đang tính toán chạy trốn lần thứ hai mươi sáu…

– Á đù! Ca nghĩ ra cách rồi!
Oa Oa trải qua trận đại mất mặt thế này rốt cục bạo phát tiểu vũ trụ, đột nhiên lui về phía sau vài bước mở ra cái nắp.

– Ca vốn không muốn dùng một chiêu này, nhưng đã đến nước này thì —— xuất hiện đi! Ta lấy danh nghĩa lão đại triệu hoán các ngươi, tổ thái đao năm người ra trận!

– Ró!
Lại là tiếng đáp lời ngọng nghịu, tổ thái đao năm người nhất tức thì bay ra, đồng loạt nghênh hướng bộ xương, sau đó chính là hàng loạt tiếng băm chặt loạn xà ngầu.

Chỉ lát sau, bộ xương xui xẻo kia ngay cả cầu cứu cũng không kịp, đã bị băm thành vô số mảnh vụn.

Ngay sau đó, Oa Oa chưa tiêu cơn giận quát một tiếng, tại chỗ xoay tròn 360 độ, trong luồng sáng hồng nó hóa thành một chiếc lò vi sóng thật lớn rồi há nắp khẽ hút…

Trong tiếng rít, tựa hồ toàn bộ mảnh xương băm kia dù là vụn nhất cũng đều bị hút vào cả, sau đó lò vi sóng bắt đầu nổ lách tách liên hồi.

Mấy phút sau, theo tiếng “đinh” báo hiệu, lò vi sóng mở ra, rồi khi hơi nóng dần tản hết, một đĩa sườn sụn rang muối đã tuyên cáo thành hình, mùi thơm nức mũi lan tràn trong không khí.

Mấy đồ điện không hẹn mà cùng hít sâu một hơi, tự đáy lòng thở dài:
– Thoạt nhìn, hình như ăn rất ngon, có thêm chai bia thì tuyệt!

– Cút! Ai muốn ăn yêu quái chứ?
Trần Mặc quát chúng nó một câu, sau đó lại như lấy làm may mắn mà thở dài nhẹ nhõm một cái.

Thoạt nhìn, tiếp nhận vận mệnh sườn sụn rang muối đã trở thành con đường nhân sinh của bộ xương kia, hoặc nói cách khác, đó là vận mệnh của nó!

Bất quá ngay sau đó, Trần Mặc đột nhiên ngẩn ra, vỗ cái trán chán nản nói:
– Khoan đã! Chúng ta quên bức cung!

– Ặc…
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới nhớ tới vừa rồi quả thật quên chuyện rất trọng yếu.

Oa Oa buồn bực thở dài, bất đắc dĩ nói:
– Không liên quan đến bọn em! Đều là vì cái bộ xương họ Tiểu Cường này làm bọn em tức điên… Ơ! Chỗ kia có con thỏ kìa! Bắt lấy nó!

Tùy tiện hướng chung quanh nhìn thoáng qua, Oa Oa đột nhiên ngẩn ra, lập tức lớn tiếng hô quát.

Giống như là đáp lại tiếng hô của nó, một con thỏ to bằng con son dương đột nhiên nhảy ra, thét chói tai hướng bãi cỏ xa xa phóng đi.

Trần Mặc trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được thì thào lẩm bẩm:
– Ngất mất! Con thỏ to như vậy, đủ cả tiệm cơm Cát Tường… Đệch! Bắt lấy nó!

Còn phải nói thêm cái gì sao? Xa Xa sớm đã khởi động, rít lên một tiếng rồi trực tiếp đụng qua.

Chỉ nghe một tiếng thét vang, con thỏ đáng thương tức thì bay lên trời, vẽ một đường cong duyên dáng trên không, sau đó nện đánh rầm một cái trước mắt mọi người.

Mấy đồ điện lập tức cười hắc hắc bước tới, làm tư thế chuẩn bị muốn động đao làm lông, Nặc Nặc còn cường hãn uy hiếp nói:
– Hế hế hế! Mi lại dám tới đây rình coi, nếu không muốn…

– Em khai! Cái gì em cũng khai hết!
Không đợi Nặc Nặc uy hiếp xong, con thỏ đáng thương lập tức nằm lăn ra đất, lớn tiếng kêu thảm:
– Chuyện không liên quan đến em! Em chỉ là bồi tiếp Bạch Cốt Tinh đại vương đi tuần núi, em cũng không làm cái gì mà!

– Không cần khẩn trương như vậy! Chúng ta thoạt nhìn rất giống người xấu sao?
Thấy con thỏ kia cả người run rẩy, Trần Mặc khẽ thở dài, thầm nghĩ thời buổi bây giờ đến con thỏ nhát gan như vậy cũng có thể ra ngoài làm yêu quái, xã hội trị an quá loạn rồi.

Bất quá ngay sau đó, hắn đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc đến muốn hóa đá:
– Đợi đã, mi vừa nói cái gì… Bạch Cốt Tinh?

Khó có thể tin lặp lại, Trần Mặc cùng mọi người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên một phát bắt lấy cái tai con thỏ kia, quát hỏi:
– Ta đang hỏi Bạch Cốt Tinh là cái gì? Chẳng lẽ là bộ xương muốn ăn thịt Đường Tăng kia?

– Hả? Đại vương ngài cũng biết Đường Tăng?
Cái lỗ tai bị kéo đến đau buốt, nhưng con thỏ đáng thương lại không dám phản kháng, ngược lại thành thành thật thật hồi đáp.

– Chuyện không liên quan đến em! Em không hề nghĩ muốn cùng đại vương ngài cướp thịt Đường Tăng, kia đều là ý của Bạch Cốt Tinh đại vương — ngài ấy nói Đường Tăng sắp qua chỗ này, cho nên nhất định phải nghĩ cách đuổi con khỉ đáng ghét kia đia trước cho tiện ra tay!

– Ặc… Đầy mặt mê mang buông con thỏ ra, mặc cho đối phương cuộn tròn run rẩy trên mặt đất, Trần Mặc chỉ có thể hai mắt đăm đăm nhìn phía trước, sau đó dụng lực cắn cắn ngón tay để chứng minh tất cả chuyện này không phải nằm mơ.

Đờ đẫn một lúc, hắn rốt cục nhìn sang Gia Địch cùng Mộc Vân đồng dạng đang mê mang, lắp bắp dò hỏi:
– Này mọi người! Chuyện này có phải là chúng ta xâm nhập vào thế giới Tây Du Ký không?

– Đại khái… đại khái là như vậy!
Thần tình mê hồ đưa mắt nhìn nhau, Gia Địch cùng mấy đồ điện thì thào dường như tự trả lời, xem ra vẫn chưa tỉnh lại từ cơn kinh ngạc.

Trần Mặc ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi đưa mắt nhìn núi xanh nước biếc chung quanh, lại nhìn nhìn con thỏ vẫn còn run rẩy, đột nhiên cảm thấy như là đang nằm mộng —— làm sao có thể? Đây chẳng qua là tiểu thuyết của Ngô Thừa Ân, làm sao có thể sẽ có thế giới thật sự?

– Chúng ta cũng không biết, dựa theo đạo lý mà nói, thế giới này quả thật không nên tồn tại.
Mộc Vân điềm nhiên như không trả lời, có lẽ hiện trong mọi người, cũng chỉ có nàng vẫn duy trì tâm tính bình thường như trước.

– Nhưng là bất kể thế nào, tại thế giới này quả thật cảm ứng được có mảnh ngọc vỡ đang tồn tại, vậy cần nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.

– Hình như cũng có đạo lý!
Trần Mặc ngẩn ra, không tự chủ được gật đầu, rồi lại đem ánh mắt hướng về con thỏ kia:
– Nhưng mà con thỏ này sẽ không lừa chúng ta chứ? Cái bộ xương kia thật sự là Bạch Cốt Tinh sao? Nói thực, ngoại trừ sống dai, nó yếu đến thảm thương!

Mặc dù là nói như vậy, bất quá Trần Mặc cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, cũng không thể không thừa nhận Bạch Cốt Tinh vốn thật rất yếu.

Trong Tây Du Ký, nó ba lượt đều là bị Tôn Ngộ Không một gậy đập chết, chẳng qua sinh mệnh lực lại cực kỳ trâu, sau mỗi lần đều như âm hồn bất tán bò ra tiếp tục hành động lần nữa.

Mà nói tới đây, cũng phải tự cảm thấy may mắn vì vừa rồi gặp được chính là nó, chứ nếu là Kim Giác – Ngân Giác đại vương gì gì đó, sợ là hiện đang trong hồ lô viết di thư.

– Lão đại, chúng ta có thể nào là sản sinh ảo giác không?
Nghĩ đến thế giới này tràn ngập thần tiên yêu quái cường hãn, Nặc Nặc không khỏi có chút chột dạ:
– Nói không chừng, bộ xương vừa rồi là từ cái phòng thí nghiệm kia chạy đến, mà con thỏ này là huyên thuyên khiến chúng ta loạn lên để nhân cơ hội chạy trốn.

– Em nói đều là thật!
Con thỏ lại bắt đầu run rẩy, bất quá lúc này đây là bởi vì phẫn nộ.

Tức đến thở phì phò một lát, nó đột nhiên từ sau lưng lấy ra một bức tranh, lớn tiếng nói:
– Xem đi! Đây là bức họa Đường Tăng và mấy đồ đệ của hắn, là em mấy hôm trước mạo hiểm tánh mạng một đường truy tìm, thật vất vả mới vẽ ra này!

– Chuyện này khó chỗ nào? Nếu ca muốn thì lúc naò cũng có thể chụp mấy chục tấm!
Nói thì nói, nhưng Trần Mặc vẫn tràn ngập lòng hiếu kỳ tiếp nhận tranh vẽ, đánh giá tổ bốn người đi lấy kinh chỉ tồn tại trong sách kia.

Trên thực tế, cùng Tây Du Ký miêu tả không sai biệt lắm, vô luận là Đường Tăng hay là ba đồ đệ của hắn đều na ná như trong tưởng tượng của mọi người.

Nếu có cơ duyên gặp gỡ thì nhất định phải nhờ bọn họ ký tên mới được.
Làm một fan của Tây Du Ký bản truyền hình 1986, Trần Mặc dĩ nhiên tràn ngập chờ mong với tổ bốn người thỉnh kinh kia.

Tạm thời không đề cập tới Đường Tăng, Trư Bát Giới cùng Sa Tăng, Tôn Ngộ Không đồng học có thể nói là một tồn tại ở dạng thần tượng của toàn dân.

Bất quá con khỉ kia tính tình hình như rất nóng nảy, nhất định không được để hắn tức giận, bằng không một gậy đập xuống… Cho dù là Xa Xa có nhanh nữa cũng so nổi với Cân Đẩu Vân sao?

– Lão đại, anh xem này.
Đột nhiên một giọng nói vang lên cắt đứt hồi suy tưởng của Trần Mặc.

Chỉ thấy Bản Bản chỉ vào một chỗ trên bức họa, do dự nhắc nhở nói:
– Anh thấy chiếc áo cà sa Đường Tăng mặc không? Nếu không phải em bị ảo giác thì thứ đang khảm lên áo chính là…

– Ặc…
Theo Bản Bản chỉ, mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại, sau đó thực chỉnh tề mở to hai mắt.

Tại phần tay áo của chiếc cà sa có phần cũ nát mà Đường Tăng đang khoác trên người, một mảnh ngọc màu tím đang tản mát ra hào quang tím nhạt…