Chương 115: Ai tính kế ai?

Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

oOo

– Cạn ly, chúc cho chúng ta thành công!
Từng chiếc ly cao vút chạm côm cốp vui tai trên không, để đồ uống bên trong sóng sánh tung tóe tượng trưng cho tâm tình khoái trá của mọi người lúc này.

Nâng ly đáp lễ mấy gã bên xuất bản phim, Thương Trụ đem ly rượu uống cạn, trong lòng khoan khoái không biết nên dùng từ gì để hình dung.

– Nhất định sẽ thành công, hợp tác lần này đối với hai bên chúng ta đều có lợi!
Đồng dạng đáp lễ hắn chúc mừng, mấy vị bên mua bản quyền kia đều tranh nhau vì hắn rót rượu.

Một vị trung niên uống đã tới đỏ mặt liền vỗ vỗ bả vai Thương Trụ cùng Trần Mặc, cao giọng cười to nói:
– Hai vị, ta dám cùng hai bị đảm bảo, chỉ cần trong phim duy trì sử dụng kỹ xảo như trailer, cho dù không có nội dung thì phóng vé cũng có thể thu về quá trăm triệu!

– Hợ, cái này như là truyền thống của điện ảnh trong nước sao?
Trần Mặc tròn mắt, đột nhiên nhớ đến những bộ phim bom tấn quốc nội mấy năm nay.

Từ Vô Cực đến Anh Hùng, lại từ Anh Hùng đến Hoàng Kim Giáp, tuy rằng đều được ca tụng kỹ xảo sắp đuổi kịp phim Hollywood, thế nhưng kịch bản lại trăm ngàn chỗ hở, tựa như là bản nháp của một gã học sinh trung học.

– Như vậy giá cả cứ theo mấy bộ phim kia mà xét, ngài thấy sao?
Nghĩ như vậy, hắn cười hì hì cụng ly mời mấy vị kia:
– Thực sự thì chúng tôi rất có lòng tin với phim của mình, mời các vị đến xem vào ngày trình chiếu, nhớ kỹ là mang đủ khăn tay nhé.

– Khăn tay?
Mấy gã bên xuất bản phim đưa mắt nhìn nhau, thầm tự hỏi vì sao phim tiên hiệp lại mang khăn tay, cũng không phải phim ngôn tình mà.

Bất quá sau vài giây ngạc nhiên, vị trung niên kia đã tươi cười gật đầu nói:
– Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Tôi thấy có khi cũng không cần đợi đúng ngày, tốt nhất là bây giờ…

“Reng reng reng!”
Đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo cắt lời của hắn.

Trong âm thanh chói tay, mấy chục vị khách đang chén chú chén anh trong nhà hàng đột nhiên không hẹn mà cùng bật dậy

Vị trung niên kia giật mình buông tay một cái, ly rượu nhất thời đổ hết luôn quần, thế nhưng hắn không hề để ý, hơi biến sắc nói:
– Cháy? Xảy ra hỏa hoạn sao?

Hắn vừa nói xong câu này, rất nhiều khách nhân đã tứ tán chạy loạn về phía cửa.

May mắn đúng lúc này đã có một gã quản lý vội vã tiến vào, giang rộng tay ngăn lại nói:
– Các vị, không cần lo lắng! Chúng ta ở nơi này rất an toàn, chỉ là mấy căn phòng ở tầng 15 phát hiện có cháy, rất nhanh sẽ được dập tắt.

– Tầng mười lăm?
Thương Trụ ngạc nhiên biến sắc, bật mạnh người dậy.

Nếu như không có nhớ lầm, căn phòng bọn hắn vừa dọn tới ở tầng 15, mà bộ phim quý giá kia cũng nằm trong đó… Vừa nghĩ đến đây, Thương Trụ cũng không nói thêm lời thừa, xoay người nhằm phía cửa chạy đi.

Nhưng hắn vừa mới tiến được vài bước thì Trần Mặc đã như không có việc gì giữ chặt hắn, thản nhiên nói:
– A Trụ, không cần lo lắng, tớ cam đoan cuộn phim sẽ không xảy ra vấn đề.

– Cuộn phim?
Lúc này đây, lên tiếng kinh hô lại cũng không phải Thương Trụ mà là mấy nhà xuất bản kia.

– Trần tiên sinh, chẳng lẽ ngài cất phim trên tầng 15?
Vị trung niên bỗng nhiên đứng dậy, đầy mặt kinh ngạc nói:
– sao có thể như vậy, không bằng chúng ta hiện đi lên xem một chút?

– Đúng thế!!
Mấy gã còn lại liên tục phụ họa, bộ dáng gấp gáp hận không thể bế Trần Mặc lên mà chạy.

Thế nhưng trái ngược bọn hắn, Trần Mặc vẫn duy trì tư thế nhàn nhã, bộ dạng uể oải uống rượu nói:
– Không cần lo lắng, đã có người thay tôi canh giữ, cam đoan sẽ không có chuyện.

– Là thế sao?
Thấy hắn tràn đầy tự tin, mấy gã xuất bản thoáng yên tâm, nhưng vẻ mặt bồn chồn vẫn không hề che giấu.

Thương Trụ lại không được bình tĩnh như vậy, nhịn không được đá đá chân Trần Mặc, thấp giọng nói:
– A Mặc, chỉ có mấy người tiểu Ngô trông giữ thôi, thật không có vấn đề gì chứ? (tiểu Ngô là ku trợ lý)

– Yên tâm đi, tớ nói cũng không phải đám tiểu Ngô!
Trần Mặc khẽ cười, lắc lắc ly rượu trong tay:
– Hỏa hoạn? Xem ra có người cố ý hại chúng ta.. Tốt lắm, để xem ai tính kế ai?

– Chơi chúng ta? Quả nhiên là lão đại đoán trúng!
Giờ khắc này, trong căn phòng xa hoa ở tầng 15, Oa Oa lắc lư từ tủ quần áo mà chui ra.

Nhìn căn phòng ngập khói, nó bèn mở nắp khẽ hút nhẹ, tức thì đem màn khói dày đặc hút hết.

Bất quá ngay sau đó, Nặc Nặc liền tức giận nhảy ra, khiển trách nói:
– Thằng ngu, mày hút hết khói thì lát nữa chúng ta nghịch thế nào?

– Suỵt! Tụi bây nghe động tĩnh bên ngoài kìa!
Lời còn chưa dứt, Bản Bản đã loạng choạng tiến tới áp tai vào cửa phòng.

Nặc Nặc tăng loa lên, đột nhiên cười hì hì nói:
– Có ba người đang tiến đến, hình như còn mang cả xăng… Đến cửa rồi, mọi người mau núp!

– Ok!
Mấy đồ điện e sợ cho thiên hạ không loạn, trong phút chốc liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Cơ hồ đồng thời, cửa phòng đóng kín bị phá nát, mấy gã cao lớn mặt mày hung ác mang theo vài can xăng xông vào.

Gã đi đầu mang kính đen phất phất tay, đĩnh đạc nói:
– Mau tưới xăng, đặc biệt là cái rương sắt kia… Quái lạ, sao phòng này ít khói thế nhỉ?

Tuy rằng hơi hơi có chút nghi hoặc, nhưng việc ông chủ giao vẫn phải làm, hơn nữa còn phải thành công mới được.

Dưới sự chỉ huy của hắn, mấy gã to cao đen hôi “nhiệt tình” mà rải xăng, gần như trải đều khắp cả căn phòng, hơn nữa đặc biệt chiếu cố cái rương sắt nghe nói chứa phim.

Mấy phút sau, gã đeo kính vỗ vỗ tay thu đàn em, rồi móc từ trong ngực ra một cái bật lựa.

– Xin lỗi, ai bảo các người chọc giận ông chủ?
Bật tách nhìn ngọn lửa cháy lên, gã đeo kính nở nụ cười dữ tợn rồi thả tay.

Trong nháy mắt, chiếc bật lửa đã rơi đến sát đất… Nhưng mà ngay trước khi nó đáp đất một tích tắc, ngọn lửa đột nhiên tắt ngóm không hiểu tại sao.

– Sao lại thế này?
Ngẩn ra, gã đeo kính nhịn không được cúi người nhặt lại, rồi lần nữa bật lửa.

Nhìn ngọt lửa bập bùng, hắn ngạc nhiên xoa xoa cằm, than thở nói:
– Quái thật, bật lửa cũng không hỏng mà!

Nói xong, hắn lại lần nữa đem bật lửa ném tới.

Thế nhưng tình huống lại lặp lại, ngọn lửa lần nữa lại tắt khi vừa chạm sàn.

Mấy gã cốt đột đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Gã cầm đầu khẽ rùng mình nhưng vẫn kiên trì mạnh miệng:
– Con mẹ nó, lão tử cũng không tin có quỷ, lần này nhất định thành công!

Hung tợn vỗ hai tay, lần này hắn chọn mở lửa to hết cỡ, sau đó ném thẳng vào vũng xăng lớn nhất, đồng thời chuẩn bị chạy đi.

Theo đường bay của chiếc bật lửa, mấy gã côn đồ nín thở đăm đăm nhìn theo, cảm giác chưa từng khẩn trương như vậy.

Thế nhưng ngay khi ngọn lửa tiếp xúc với xăng, lần nữa nó lại tắt!

– Con mẹ nó, là gió!
Lúc này đây, gã đeo kính đen đã thấy rõ ràng, là gió không biết từ nơi nào phát ra dập tắt lửa:
– Tụi bây, lên tắt điều hòa, đóng kín cửa cho tao!

– Nhưng mà…
Nghe phân phó như thế, mấy gã đàn em ngược lại không hành động, mà cổ quái đưa mắt nhìn nhau rồi tìm tòi xung quanh.

Bởi vì rõ ràng bọn hắn thấy tất cả điều hòa, cửa sổ đều đã đóng chặt… Như vậy gió từ đâu mà đến?

– Đại cao, em thấy chuyện này rất lạ!
Một gã đầu trọc trong nhóm nhịn không được rùng mình một cái, lông tơ cũng muốn dựng hết lên.

Gã đeo kính cầm đầu cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn cố nói cứng:
– Đừng có linh tinh, giữa ban ngày chẳng lẽ có quỷ sao? Nhanh lên, đưa bật lửa của mày cho tao, tao không tin lần này không được!

– Dạ!
Do dự đáp, gã đầu trọc run run móc bật lửa ra đưa lên.

Gã đeo kính tiếp lấy, lần nữa đánh lửa, lần này hắn còn cố ý úp mặt có lửa xuống…

Thế nhưng lại một luồng gió thổi tới làm tắt, hơn nữa còn rất mạnh.

– Bà mẹ nó!
Lúc này gã đeo kính đã không ngăn nổi lông tơ trên cơ thể dựng lên, lùi về sau vài bước, rồi kiên định rút súng lục ra.

Cơ hồ đồng thời, gã đầu trọc đàn em cũng kinh hô:
– Đại ca, gió là từ dưới giường thổi đến…

“Rầm!”
Lời còn chưa dứt, gã đại ca đã giương súng phóng tới đá tung chiếc giường lên.

Chính là ngay sau đó, một màn xuất hiện trước mắt bọn hắn lại bình thường đến không thể bình thường hơn.

Dưới gầm giường trống trơn, đừng nói là người, ngay cả một con chuột cũng không tìm thấy, chỉ có một chiếc nồi cơm điện trong góc, nhìn qua không có gì đặc biệt.

– Con mẹ nó, thằng nào lại đặt nồi cơm dưới gầm giường?
Nhìn cái nồi còn bốc lên hơi nước, gã đeo kính nhịn không được lắc đầu, thuận thế bay lên đá một cước.

Trong tiếng răng rắc, mũi chân của hắn cùng nồi cơm điện làm một lần tiếp xúc thân mật, tức thì hắn như trúng Định Thân Thuật mà bất động tại chỗ.

Mấy gã đàn em đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được tiến lên hỏi:
– Đại ca, đại ca bị sao…

– Aaaaaaaaaaaaaa!
Tiếng thét chói tai đột nhiên vang vọng khắp phòng, gã kính đen đáng thương ôm lấy chân trái, nhảy tới nhảy lui.

Hắn có thể xác định ngón chân của mình khẳng định gãy rồi… Thực gặp quỷ, là nồi cơm sản xuất ở đâu mà lại cứng đến mức này?

– Đập nát nó, đập nát nó cho tao!
Nổi giận đùng đùng quát lên, gã đeo kính nhịn không được lại rút ra súng lục.

Nhưng ngay giờ khắc này, một giọng nói từ trên trần nhà từ tốn truyền tới:
– Ê, tụi bây muốn ném thử hương vị của Phiên Thiên Ấn không?

– Hả?
Mấy gã côn đồ còn chưa kịp hiểu ra, đã thấy một chiếc lap top mang theo ánh sáng xanh chói mắt từ trên trần nhà giáng xuống… Sau đó, toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng.

Vài giây sau, nhìn mấy gã xâm nhập đã hôn mê, Nặc Nặc khoái trá nói:
– Ầu dzê! Đây mới là bước đầu tiên, kế tiếp đến phiên chúng ta đáp trả thôi!