Chương 117: Rốt cục được cướp ngân hàng rồi

Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

oOo

Tuy rằng đã là mùa thu, nhưng ở nơi đô thị phồn hoa, không khí toàn cacboníc từ xe cộ nhà máy như Trường Hải, ánh mặt trời giữa trưa vẫn oi ả khó tả.

Dưới thời tiết như thế, tại thời điểm dùng cơm trưa này, mấy nhân viên của ngân hàng Trường Hải đều uể oải mà cố gắng nhai nuốt, đột nhiên lại không hẹn mà cùng rùng mình một cái.

Vị trưởng phòng trong đó quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, khẽ than:
– Quái lạ, rõ ràng đang nắng to, sao mình lại cảm thấy lành lạnh nhỉ…

Rất đáng tiếc, vị trưởng phòng đáng thương này không có năng lực nhìn xuyên tường, nếu không hắn nhất định sẽ chú ý tới tỉnh cảnh tại con hẻm nhỏ gần sát ngân hàng.

Trên sàn xi măng có mấy người đi đường bị đánh ngất xỉu làm vật trang trí, bốn cái đồ điện đang ở đó xì xào bàn tán, mà Huân Nhi lại lần nữa sắm vai “chim mồi”, cũng tức là sắp có chuyện tình bất hạnh xảy ra…

– Thật là cảm động, cuối cùng cũng ta cũng có cơ hội cướp ngân hàng rồi!
Rơi lệ đầy mặt nhìn bầu trời, Oa Oa thì thào cảm thán, hận không thể bật micro tuyên bố tới toàn thể nhân dân.

Huân Nhi mê hoặc cắn ngón tay, do dự nói:
– Nhưng mà… nhưng mà ba ba nói giựt tiền là không đúng!

– Sai! Mười phần sai!
Oa Oa nghiêm túc nhìn cô bé một cái, lập tức làm vẻ mặt cực kỳ nghiêm chỉnh nói:
– Chúng ta không phải đi giựt tiền, mà là đi cướp phim nhựa! Gã Chu mập mạp kia dám chơi đểu lão đại, cho nên chúng ta nhất định phải đáp trả, nếu không sẽ tổn hại tên tuổi của tứ đại linh vật Phúc Phường Nhai chúng ta!

– À há, chúng ta là vì giúp ba ba sao?
Huân Nhi như hiểu ra, cười tươi đáp.

– Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta hoàn toàn là vì giúp lão đại!
Oa Oa khẽ thở phào một cái, lớn tiếng tán dương nói:
– Đương nhiên, sau đó cũng phải thu một chút phí công tác vất vả, mọi người thấy đúng không?

– Chính là như vậy, phí vất vả nhất định phải thu, bằng không đi một chuyến coi như uổng công!
Mấy đồ điện liên tục gật đầu, đột nhiên cảm giác mình thật vĩ đại.

Nặc Nặc ngửa đầu nhìn trời, cảm khái thở dài nói:
– Lại nói tiếp, chúng ta đã tính từ rất nhiều năm rồi giờ mới làm, những mỹ nữ giao dịch viên kia nhất định rất thất vọng vì chúng ta…

– Chuẩn men, thân làm nam nhi nhất định phải tuân thủ lời hứa mới được!
Mấy đồ điện ào ào phụ hoạ, bày ra một bộ khí khái nam tử hán mà quát to.

Chẳng qua nếu những mỹ nữ làm giao dịch viên kia mà nghe thấy lời này, nhất định sẽ lệ nóng rưng rưng mà chắp hai tay van lậy. Đương nhiên, mục đích là van bọn hắn đừng có tuân thủ lời hứa!

– Bọn ngố này, chúng ta còn chưa nghĩ ra cách nào đi cướp đấy!
Bất đắc dĩ thở dài, Xa Xa nhìn ba cái đồ điện còn đang bận rộn bàn xem tí nữa chia chác thế nào mà đau đầu.

– Yên tâm, chuyện này ca tính xong rồi!
Nặc Nặc không hề lòng vòng, trực tiếp nhảy lên vai Huân Nhi:
– Bản Bản, tao bảo mày thu thập tư liệu, làm đến đâu rồi?

– Xong rồi!
Bản Bản nhanh chóng đáp:
– Căn cứ theo điều tra, chỉ cần chi 5000 đồng phí thuê là sẽ có thể gửi đồ vào ngân hàng, sau đó chúng ta tiến được vào khu cất giữ thì…

– Biện pháp tốt, nhưng mà còn một vấn đề!
Xa Xa nhất thời tỉnh ngộ, nghi hoặc nói:
– Chính là Huân Nhi nhỏ như vậy, làm sao có người đồng ý để nàng gửi đồ, hơn nữa còn cần chứng minh thư nữa!

– Chứng minh ca có!
Oa Oa phun ra một cái chứng minh, rất đứng ý nói:
– Vừa rồi mấy tên kia lại dám đến đốt phòng, ca nhân tiện lột sạch bọn hắn, bao gồm cả mấy cái chứng minh này… Còn về ngoại hình của Huân Nhi thì không phải là có biến thân phù sao?

– Nhưng mà cái đó chỉ duy trì được năm phút thôi!
Huân Nhi cắn ngón tay, hơi có vẻ do dự lấy ra một tờ phù chú.

Nặc Nặc tuỳ tiện nói:
– Thế là đủ rồi! Chỉ cần gửi đồ được là xong. Giờ chỉ còn một chuyện là ai trong chúng ta sẽ làm đồ đi gửi?

Không hề nghi ngờ, đây mới là mấu chốt của toàn bộ kế hoạch, bởi vì bốn đồ điện ai cũng không muốn buông tha cơ hội cướp ngân hàng.

Kết quả là con hẻm vốn yên tĩnh lại biến thành nơi đấu khẩu mặc cả, ai đi qua nghe thấy cũng đều tưởng tượng ra một tràng đại chiến đang diễn ra.

Bất quá mấy phút sau, tiếng cãi cọ cũng nhỏ dần rồi tắt hẳn, một gã đeo kính đen từ trong hẻm bước ra, tự nhiên là bước tới trước ngân hàng.

– Tiên sinh, chúng tôi có thể giúp gì cho ngài?
Tuy rằng cảm thấy được người này có chút kỳ quái, nhưng cô gái giao dịch viên vẫn theo lệ tươi cười chào hỏi.

Thanh niên đeo kính đen nhíu mày nghĩ nghĩ, lúc này mới như là đọc ra lời đã học thuộc sẵn:
– Tôi muốn gửi mấy món đồ, chứng minh cùng tiền đều đã đủ, có vấn đề gì không?

– Đương nhiên không có, không biết ngài muốn gửi…
Theo thói quen mỉm cười trả lời, nhưng nụ cười của vị mỹ nữ giao dịch viên này đã tức thì cứng lại.

Trong ánh mắt quỷ dị của nàng, chỉ thấy người kia lấy ra một cái nồi cơm điện, thật cẩn thận đặt trên quầy.

Sau mấy phút giật mình, cô gái trực quầy mới thu vẻ mê mang, lắp bắp nói:
– Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn gửi cái nồi cơm điện này sao?

– À, không chỉ là nồi cơm, còn cái di động này nữa!
Thản nhiên mở nắp nồi cơm, thanh niên đeo kính đen do Huân Nhi biến thành dựa vào kịch bản mà trả lời:
– Sao, chẳng lẽ trong ngân hàng quy định cả loại vật phẩm muốn gửi sao?

– Không ạ, chỉ là…
Cô gái không biết trả lời sao cho phải, chỉ cảm thấy kỳ quái không nói lên lời.

Gửi đồ vào ngân hàng, giá thấp nhất cũng là 5000 nhân dân tệ, mà cái nồi cơm điện rách nát thêm cái di động thời Napoleon kia giỏi lắm cộng lại chưa tới 1000 đồng… Cho nên, người này đầu óc có vấn đề sao?

– Tôi cũng không biết, tôi chỉ làm việc ông chủ sai bảo!
Thanh niên đeo kính đen bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười khổ.

Cô gái trực quầy nhìn “hắn” tới vài phút, cuối cùng cắn cắn môi nói:
– Hiểu rồi, vậy tôi sẽ thay ngài làm thủ tục!

Mấy phút sau, thủ tục chính thức hoàn thành, nồi cơm điện cùng di động được đưa vào ngăn cuối cùng trên tủ bảo hiểm.

Khẽ đóng cửa căn lại, đội trưởng đội bảo vệ nghi hoặc lắc đầu, quay sang đồng nghiệp bên cạnh oán thán:
– Thật là, năm nay người kỳ quái cỡ nào cũng có, lại đem cả nồi cơm điện đi gửi ngân hàng, chẳng lẽ hắn ta coi thứ này thành đồ cổ sao?

Oán hận thì oán hận, nhưng việc vẫn phải làm tốt, cẩn thận kiểm tra sơ suốt gì, vị đội trưởng này mới cẩn thận khóa cánh cửa sắt lại.

Ngay sau đó, cái ngăn vuông ở phía áp chót này đột nhiên vang lên tiếng nói rất nhỏ của Nặc Nặc:
– Ngon, chúng ta có thể hành động… Đồ đần, mày đừng có chui ra, bên ngoài có người quan sát camera đấy!

Bị Nặc Nặc nhắc nhở như vậy, Oa Oa vốn đang định lao ra ngoài mà hút đủ thứ cho thỏa thích chỉ đành bất đắc dĩ ngừng động tác.

Nặc Nặc ngoe nguẩy dây ăng-ten, một luồng sáng xanh phóng ra chiếu lên phía trần ngăn tủ, nó thấp giọng:
– Được rồi, giờ tao đào đường, mày phụ trách trèo lên lấy món đồ kia! Nghe cho kỹ, cuốn phim chúng ta tìm ở ngăn thứ 12, trong đó hình như còn có cả mấy viên kim cương!

– Kim cương?
Hơn cả cuốn phim, hai từ “kim cương” để Oa Oa nhiệt tình hẳn lên.

Không đợi Nặc Nặc hoàn toàn đào lỗ xong, nó đã như cắn thuốc kích thích mà leo lên, vừa thở than vừa tăng tốc:
– Của ca! Của ca! Toàn bộ đều là của ca!

– Đồ trang sức này là của ca, chỗ châu báu này cũng của ca, giấy tờ nhà đất này cũng của… Đệch, thằng ôn nào mang cả ảnh khỏa thân gửi ngân hàng, thật là quá tâm thần!

Giờ này khắc này, không biết có bao nhiêu chủ nhân những ngăn chứa đồ kia phải rơi lệ đầy mặt, khi mà Oa Oa giống như dịch châu chấu, quét sạch hết những nơi nó đi qua.

Mấy phút sau, nó thực thuận lợi leo đến ngăn tủ số 12… Hiển nhiên, nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi. Nặc nặc ở phía dưới kêu lên:
– Tốt lắm, mau lên đi, lão đại bên kia còn có chuyện!

– Biết rồi! Biết rồi!
Lưu luyến không rời nhìn bốn phía, Oa Oa cảm giác mình quả thực là tiến vào bảo sơn mà lại phải về tay không, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:
– Chưa đã nghiền! Thật sự là chưa đã nghiền! Ca còn tưởng chúng ta sẽ oanh oanh liệt liệt đại náo một hồi, kết quả lại chỉ có thể vô thanh vô tức… Đệch!

Ngay lúc đang oán thán, Oa Oa đột nhiên trượt một cái, ngã lăn đập mạnh lên ngăn tủ bảo hiểm.

Nương theo sau một tiếng vang trầm thấp, nó đã trực tiếp đánh vỡ cửa tủ, lăn tròn mà xuất hiện dưới sàn.

Phẫn nộ nhảy người lên, còn chưa có ý thức được vấn đề, cái nồi cơm này đã hung tợn mà chửi ầm:
– Con mẹ nó! Là thằng khốn nào thiếu đạo đức thế, cũng không có trang bị đèn chiếu trong tủ!

Trong chớp mắt, tiếng báo động chói tai chợt vang lên, ngọn đèn đỏ báo động giờ phút này chiếu rọi toàn bộ kho bảo hiểm.

Vài giây sau, tiếng bước chân hỗn loạn nhanh chóng truyền đến, trong đó còn kèm theo cả tiếng bảo vệ hô quát.

Oa Oa ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng tại chỗ, vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, còn may lúc này Nặc Nặc đã hổn hển kéo theo nó lao về phía cửa:
– Thằng ngu, mày làm loạn cả rồi… Trời đất quỷ thần ơi, vì sao ca lại có một đồng bạn ngu như vậy chứ?

– Đứng lại!
Cơ hồ đồng thời, cửa sắt đã bị đẩy sập ra, hơn mười bảo vệ chen chúc tiến vào.

Nhưng trong nháy mắt này, khoảnh khắc ánh mắt song phương giao nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng lâm vào yên tĩnh.

Nhìn thấy nồi cơm điện cùng di động như vật sống nhảy loạn, đội trưởng đội bảo vệ chỉ còn biết há hốc mồm, cảm thấy thế giới này quá kỳ diệu.

– Tụi mày… tụi mày rốt cuộc là…
Trợn to mắt đến vài phút, vị đội trưởng này mới phục hồi tinh thần, quát hỏi, đồng thời thò tay giơ lên cảnh côn bên hông.

Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe tiếng gầm rú chợt truyền đến, vách tường dày đến mấy thước đột nhiên nổ tung, đất đá cát bụi bay mù trời.

Trong tầm mắt kinh ngạc của mọi người, một chiếc xe điện dũng mãnh phi nhanh tới, nhanh chóng moi cái nồi cơm cùng di động hẩy lên lừng mình rồi lách qua bờ tường đổ sụp mà thuận lợi chạy ra ngoài.

Trong tiếng nổ vang, chỉ còn giọng nói của Nặc Nặc vọng lại, trả lợi câu hỏi của vị đội trưởng đội bảo vệ:
– Bọn ca là Transformers, đến cứu vớt nền hòa bình tại Địa Cầu!