Chương 166: Xin lỗi

Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

oOo

Câu thoại Nặc Nặc chế ra kia cũng không có xuất hiện, đương nhiên. Bởi vì chỉ một câu ấy nói ra có thể sẽ làm tổ bốn người đi thỉnh kinh hoàn toàn hỏng mất, dù sao tình cảnh cũng không thích hợp trình diễn bộ “Hoàn Châu Cách Cách” hoặc đúng hơn là “nòng nọc nhỏ đi tìm cha” kia…

Bất quá ngay cả như vậy, nghe đoạn lời kịch Trần Mặc kêu gào thì thầy trò Đường Tăng cũng đã đủ hóa đá. Xem bộ mặt vặn vẹo của con khỉ họ Tôn, tựa hồ tùy thời đều có thể đập xuống một gậy!

– Trời ơi! Đất ơi! Mặt trời ơi! Mặt trăng ơi! Các vì tinh tú ơi!…
Đem tất cả những vật có thể nghĩ ra hô hoán một lần, Trần Mặc bụm mặt khóc đến thương tâm, vẻ mặt rơi lệ đầy mặt làm cho Đường Tăng càng áy náy, hận không thể tự sát đương trường để biểu đạt áy náy của mình.

Chẳng qua nào có ai biết, Trần Mặc nhìn như rơi lệ, thế nhưng lúc này trong lòng đang thầm mắng không thôi…

– Con bà tụi nó! Đổ nước ép hành tây lên khăn làm cái gì mà nhiều thế này!
Cảm thụ được khóe mắt truyền đến cảm giác cay nóng đau đớn, Trần Mặc chỉ có thể thầm lắc đầu:
– Cái này không xong! Như này mình muốn ngừng khóc cũng làm không được, chẳng lẽ thật sự muốn khóc đến đêm?

Vừa nghĩ tới tình cảnh chính mình khóc đến “lạp cự thành hôi lệ thủy can”, Trần Mặc càng cảm thấy bi thương, thầm nghĩ có nên đi rửa qua cái mặt một lần rồi lại khóc hay không.
(Lạp cự thành hôi lệ thủy can: Ngọn nến thành tro mới khô nước mắt, một câu trong bài thơ ‘Gặp nhau đã khó ly biệt lại càng khó’ của Lý Thương Ẩn _ Nguồn: Thivien chấm net)

May mà Đường Tăng rốt cục cũng nhìn không được nữa, vội cúi đầu giải thích nói:
– Thí chủ, xin hãy nén bi thương! Hết thảy chuyện này đều là trách nhiệm của bần tăng, là bần tăng quản thúc không được, mới khiến đồ đệ gây ác nghiệt… Nghiệt đồ, còn không mau lại đây chịu lỗi!

– Chịu lỗi?
Tôn Hành Giả ngẩn ra, không khỏi cười lạnh nói:
– Sư phụ, người mắt mờ hay sao? Người này khóc nhìn như thương tâm, nhưng miệng toàn là nói loạn… Lẽ nào lại như vậy! Một con tiểu yêu cũng dám đến gạt ta, nghĩ rằng có thể giấu diễm Hỏa Nhãn Kim Tinh của lão Tôn sao?

– Câm mồm!
Nghe câu mỉa mai thế, Đường Tăng không thể kìm được, nhất thời tức giận đến cả người run rẩy.

Hắn chỉ thẳng ngón tay vào Tôn Hành Giả, mặt xanh mét quát:
– Con khỉ này, tại sao lại còn không biết hối cải? Mới vừa rồi ngươi đã đánh chết hai người, hiện lại nói năng bậy bạ… Thôi! Thôi! Nơi này ta lưu ngươi không được, tự ngươi rời đi đi thôi!

– Ầu dê! Thành công!
Nghe được câu mong chờ đã lâu này, Trần Mặc nhất thời mở cờ, hận không thể nhào lên hôn thưởng Đường Tăng một cái.

Chẳng qua, đồng thời với khoái trá hắn cũng có chút không đành lòng. Dù sao vị Tôn Hành Giả trước mặt này vẫn là nhân vật thần thoại từ nhỏ hắn sùng bái:
– Chuyện này cũng chỉ có thể xin lỗi ngài! Bất quá, ngài sớm hay muộn cũng sẽ trở lại, mà ta cũng không định ăn thịt Đường Tăng!

Trong lúc hắn thầm giải thích, Đường Tăng cùng Tôn Hành Giả mâu thuẫn cũng đã toàn diện bạo phát, trong khoảnh khắc liền trình diễn trích đoạn sư đồ đoạn tuyệt.

Trải qua giải thích đều không có hiệu quả, Tôn Hành Giả rốt cục quỳ xuống dập đầu ba cái, rồi oán hận nói:
– Cũng được! Nếu sư phụ đã nói như vậy, Ngộ Không xin đi… Yêu quái, ăn của lão Tôn một gậy!

Lời còn chưa dứt, Kim Cô Bổng kim quang bao phủ đã mang theo cuồng phong gào thét nện xuống. Trần Mặc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đợi cho hắn lần thứ hai mở to mắt thì thân đã ở trong bụi cỏ cách đó mấy chục mét.

Mấy đồ điện vội vàng xông lên, liên tục hô:
– Lão đại! Anh không sao chứ? Con khỉ kia thật ác độc, trước khi đi còn đánh lén… Lão đại, anh sẽ không sợ đến choáng váng đấy chứ!

Há lại chỉ là sợ đến choáng váng. Cảm thụ được trên mặt đau đớn, Trần Mặc lòng còn sợ hãi thở phào một cái. May mắn Thế Thân Phù của Huân Nhi lần này không xảy ra vấn đề, bằng không muốn thật sự nằm lại xanh cỏ nơi đây.

Nhưng cho dù là như thế, mới vừa rồi một kích kia dư lực chưa tan cũng khiến hắn bị đó nội thương. Bất quá nhìn thấy kế hoạch sắp thành công, chút trả giá này là vẫn đáng.

– Bí mật! Chú ý bí mật!
Vài giây sau, ý thức được kế hoạch còn chưa hoàn toàn thành công, Trần Mặc lập tức trốn vào trong bụi cỏ.

Ngay sau đó, chỉ thấy một đạo kim quang bay lên không, nhanh chóng biến mất cuối chân trời.

Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở phào:
– Tốt lắm! Con khỉ kia rốt cục ly đi rồi… Lão đại, chúng ta có thừa dịp động thủ luôn không?

– Không, chờ một chút!
Trần Mặc thầm may mắn, bất quá hơi hơi do dự một lát, hắn vẫn bỏ qua ý tưởng lập tức động thủ.

Tuy rằng Tôn Ngộ Không đã rời đi, nhưng thực lực của Trư Bát Giới cùng Sa Tăng vẫn không thể khinh thường, nếu gặp phải phiền toái không cần thiết, vậy được không bù nổi mất.

Dựa theo nội dung trong nguyên tác Tây Du Ký, tổ bốn người… Không, ba người đi thỉnh kinh này sẽ tiếp tục đi tới, đợi cho Trư Bát Giới hoặc là Sa Tăng đi ra ngoài tìm thức ăn mới là thời cơ tốt nhất để xuống tay.

– Đi theo bọn hắn!
Nhìn ba thân ảnh kia xa dần, Trần Mặc không chút do dự làm ra quyết định.

Vì thế, cảnh tượng tiếp theo là tổ ba người đi thỉnh kinh đằng trước, một đám yêu quái xa xa bám theo sau, cứ thế mà đi trời chiều.

Mà trong quá trình này, Trần Mặc giờ mới ngồi trên Xa Xa ăn được bữa trưa, đang tự hỏi làm thế nào để giảm bớt tổn thất, cũng không thể làm cho một đám yêu quái đi lên chơi chiến thuật biển người đi!

– Lão đại, em có cách rồi, anh còn nhớ Kế phân biện mai hoa không?
Vừa nói, Bản Bản đã mở màn hình lên, phát một đoạn trong Tây Du Ký:
– Con báo nhỏ yếu đến không thể yếu hơn kia chính là bằng biện pháp này bắt được Đường Tăng…
(Kế này được trong tập đánh Hoa Bì Báo là con báo ở gấm ở núi Ẩn Vụ, động Liên Hoàn. Đã bắt cóc tiều phu rồi bắt luôn Đường Tăng. Mưu đem khúc gỗ biến thành đầu Đường Tăng trả lại. Sau bị thua trận. Đại khái của kế này là điệu hổ ly sơn, chia ba đồ đệ của Đường Tăng ra ba hướng mà bắt sư phụ)

– Ừm? Vậy ý mày là điệu hổ ly sơn?
Trần Mặc ngẩn ra, bất quá chờ hắn xem xong đoạn phim kia thì lập tức kịp phản ứng.

Nghĩ qua thoáng chốc, hắn liền liên tục gật đầu nói:
– Ý kiến hay! Chúng ta cứ làm như thế đi. Xa Xa, lần này cần dựa tốc độ của mày!

Vỗ tay ý bảo một đám yêu quái đều tụ tập lại đây, Trần Mặc ngay lập tức bố trí nhiệm vụ tác chiến. Chỉ lát sau, trên sơn đạo đã vang lên tiếng cười quỷ dị.

Mà bên kia, Trư Bát Giới đang định rời đi tìm thức ăn không khỏi rùng mình một cái:
– Thật là kỳ quái, ta như thế nào cảm thấy hết hồn… Sư đệ, bảo vệ sư phụ cẩn thận, ta sẽ mau chóng trở về!

Ngoe nguẩy cái tai lớn, Trư Bát Giới dẫm lên mây mà rời đi. Sa Tăng tự nhiên là ở lại một tấc không rời Đường Tăng.

Nhìn cánh rừng chung quanh im lặng lạ thường, hắn không khỏi thở dài, lẩm bẩm nói:
– Nếu đại sư huynh còn ở nơi này thì tốt rồi, ta cảm giác… Người nào! Đi ra!

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe trong rừng truyền đến thanh âm thưa thớt, một đám yêu quái chợt đột nhiên lao ra, không nói hai lời liền hướng bên này kêu gào chạy tới.

Sa Tăng lắp bắp kinh hãi, vội vàng múa thiền trượng tiến ra đón. Nhưng vài giây sau, chờ hắn chứng kiến con yêu quái cầm đầu thì lại nhất thời ngạc nhiên không nói gì:
– Là yêu vật phương nào? Lại hình thù kỳ quái nhường này?

Cũng khó trách Sa Tăng kinh ngạc như thế, cho dù hắn từng là Quyển Liêm Đại Tướng nhưng cũng chưa từng thấy qua yêu quái kỳ lạ như thế.

Một đám yêu vật vây quanh, cầm đầu là một quái vật thân hình trụ bằng kim loại, nó lớn tiếng quát:
– Nhìn cái gì, chưa từng thấy qua nồi cơm điện nào anh tuấn thế này sao? Hãy bớt sàm ngôn đi, bỏ vũ khí xuống giơ hai tay lên ôm đầu ngồi đầu hàng, bằng không chúng ta liền bão nổi!

Sau một lúc lâu ngạc nhiên không biết nói gì, Sa Tăng cơ hồ hoài nghi tai của mình có vấn đề, thế nhưng chỉ vài giây sau hắn liền tức giận quát lớn một tiếng, quơ thiền trượng xông thẳng lên trước.

Chỉ ầm ầm mấy tiếng, thiền trượng đã đập bay mấy yêu binh, sau đó lại mang gió rít gào mà đánh hướng nồi cơm điện.

Chỉ nghe trong tiếng nổ vang, Oa Oa nhất thời bay ngược năm sáu mét, lập tức buồn bực phẫn nộ quát:
– Con bà nó chứ! Nồi cơm điện không phát uy thì bị người coi là đồng nát sao? Các con, lên, cho hắn biết lợi hại, ta lên trước!

Nếu như sau mấy câu hùng hồn khiến sĩ khí sục sôi này Oa Oa không quay đầu chạy trốn thì hẳn một đám yêu quái cũng sẽ không đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức lựa chọn chạy tứ tán như hiện tại.

Sa hòa thượng ngẩn ra, bản năng muốn truy cản, nhưng khi nhìn lại Đường Tăng còn đang ở đằng sau, hắn chỉ đành do dự mà dừng bước.

Chính là lúc này, cái nồi cơm điện nguyên bản sắp rút lui kia lại quay lại đầu, càn rỡ cười to nói:
– Ha ha! Ngươi chỉ thế thôi hả… Đã biết cái gã năm đó đánh vỡ cái chén lưu ly bị đày thì làm gì có dũng khí giết địch!

Nói cái khác cũng thôi, đằng này ngang nhiên động vào vết sẹo của người khác, phải biết rằng sự kiện chiếc chén lưu ly kia chính là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Sa Tăng.

Cho dù tính tình có ôn hòa hơn nữa, nghe thấy đến những lời này thì Sa Tăng cũng không kìm lại được cơn tức giận, nhất thời hét lớn một tiếng xông tới.

Bất quá bạo phát thì bạo phát, trước khi nhảy vào rừng cây hắn vẫn kịp quay đầu lại, hướng về bạch long mã quát:
– Tứ sư đệ, sư phụ giao cho đệ bảo hộ, ngàn vạn lần cẩn thận!

– Tam sư huynh yên tâm! Nếu tình huống không ổn, ta sẽ chở sư phụ rời đi trước!
Bạch long mã bỗng bật thốt tiếng người, khẽ đạp đạp chân hồi đáp.

Sa hòa thượng nghe vậy hoàn toàn yên tâm, ngay lập tức vác thiền trượng vọt tới, chỉ nghe tiếng hô quát liên tục vang lên, hắn càng ngày càng bị dẫn đi xa.

Cơ hồ đồng thời, không đợi bạch long mã hóa thành người bảo hộ Đường Tăng, chợt nghe trong rừng lại truyền đến tiếng vang:
– Ơ? Con ngựa này nhìn qua rất quen mắt, bọn mày có nhớ gặp qua ở đâu không?

– Chưa thấy qua, nhưng nghe nói hắn bất hiếu cho nên bị cha đày đi!
Trả lời câu hỏi là một giọng nói the thé rất châm chọc:
– Mày biết không, làm một con ngựa kỳ thật rất thảm, ban ngày bị người cưỡi, buổi tối bị người cưỡi… Đi chậm thì cái mông còn bị ăn roi, thật thê thảm!

Không hề nghi ngờ, trả lời khiến người phát hỏa như vậy, nhất định là xuất phát từ miệng của Nặc Nặc.

Bạch long mã ngẩn ra, nhất thời giận tím mặt trực tiếp phóng đi, móng trước giơ lên cao ầm ầm nện xuống:
– Khốn khiếp! Là tên khốn đui mù nào lại dám vô lễ thế, có giỏi thì đừng chạy trốn…

– Chính là lúc này! Động thủ!
Cơ hội đến, Trần Mặc trốn sau triền núi làm sao còn có thể do dự, ngay lập tức quát.

Lời còn chưa dứt, Xa Xa sớm phát động động cơ gào thét mà ra, trong khoảnh khắc đã xông qua khoảng cách mấy chục mét.

Đợi cho bạch long mã nghe được tiếng gầm rú mới ngạc nhiên quay đầu lại thì Xa Xa sớm đã cách Đường Tăng không đến hai mét. Trần Mặc vội vươn tay tới, miệng vẫn không quên giải thích:
– Đường trưởng lão, xin lỗi ngài, ta muốn mượn áo cà sa của ngài dùng một chút!