Chương 170: Tái hiện một đời

Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

oOo

– Chén này chúc cho chúng ta hợp tác khoái trá!
Theo sau tiếng chạm ly thanh thúy, rượu hơi bắn ra, nhìn trong ánh lửa vừa lấp lánh vừa kỳ ảo.

Hoàng Bào Quái tâm tình khoái trá cạn chén, rồi lại cười lớn vỗ vỗ tay, gọi một đám hồ yêu tiến lên nhảy múa, trong phút chốc toàn động đều bao phủ trong không khí vui vẻ.

– Zô zô zô! Chúng ta lại cạn tiếp nào!
Hứng thú tràn đầy bưng lên bình rượu, Hoàng Bào Quái tự mình rót cho Trần Mặc một chén rượu ngon, sau đó tỏ kính ý uống trước.

Thái độ ân cần này của hắn làm đám tiểu yêu rất giật mình — từ lúc nào mà vị đại vương sắc mặt luôn âm trầm này trở nên dễ nói chuyện như vậy?

– Tửu lượng của ta không tốt lắm, nhấp môi chút thôi nhé!
Khẽ nhấp một ngụm, Trần Mặc liền đưa mắt nhìn sang một góc.

Ngồi nơi đó là một tiểu mỹ nhân nhu nhược, cũng chính là Bách Hoa công chúa. Nhìn biểu tình tràn ngập sợ hãi mà lại không dám rời đi của nàng, hiển nhiên thấy được hoàn toàn không tiếp nhận Hoàng Bào Quái.

Ngay sau đó, đại khái là đã phát hiện Trần Mặc nhìn chăm chú mình, vị tiểu mỹ nhân này khẽ nhíu mày, vội vàng cúi đầu xuống.

– Xem ra nàng cũng coi ta là yêu quái rồi!
Cười hì hì uống rượu, Trần Mặc không khỏi nhìn đối phương thêm mấy lần.

Chú ý tới ánh mắt của hắn, Hoàng Bào Quái ngẩn ra, đột nhiên thấp giọng thở dài:
– Hiền đệ à! Đệ cũng thấy đấy, Bách Hoa nàng nhìn chúng ta lại giống như là nhìn thấy quỷ, dưới loại tình huống này phải như thế nào để vãn hồi tâm của nàng?

Trên thực tế, cho dù mới vừa rồi bị Trần Mặc hứa hẹn làm rung động, cho dù đã mời đối phương vào trong yêu động làm khách, nhưng Hoàng Bào Quái vẫn còn có chút bán tín bán nghi.

Mấy năm qua này, hắn cơ hồ là vắt óc lấy lòng Bách Hoa, nhưng dù làm gì cũng đều vô dụng.

Cho nên, không biết mấy vị mới tới này tới cùng có bản lãnh gì, có thể làm cho cuộc sống hôn nhân bế tắc này trở nên mỹ mãn?

– Lấy lòng có ích lợi gì? Không thích chính là không thích, ngươi đưa cả núi vàng đến tặng cũng vô dụng!
Trần Mặc thầm nói, nhưng như cũ vẻ mặt tươi cười nói:

– Yên tâm! Yên tâm! Chỉ cần huynh hết thảy đều nghe đệ chỉ huy, đệ cam đoan hai người sẽ chàng chàng thiếp thiếp ngọt ngào như mật… Có điều trước đó đệ muốn cùng đại tẩu nói vài lời, huynh không phiền chứ?

– Tốt!
Hoàng Bào Quái ngẩn ra, lập tức gật đầu đồng ý.

Trần Mặc điềm nhiên như không đứng dậy, chậm rãi đi tới trước bàn của Bách Hoa, cười hì hì rồi kín đáo thò tay lên ngực mình.

Nhận thấy được hắn đến, Bách Hoa không khỏi thở nhẹ một tiếng, vội vàng đứng dậy chúc rượu, thoạt nhìn đủ lễ mạo, nhưng nàng khe khẽ run rẩy bả vai, lại cho thấy nàng khẩn trương cùng sợ hãi.

– Chớ khẩn trương, có vật này muốn cô xem!
Vô nghĩa nhún nhún vai, Trần Mặc cũng đã đem lá thư trong ngực nhè nhẹ đặt lên bàn.

Bách Hoa hơi do dự một chút, rồi chần chờ cầm lấy bức thư… Mấy phút sau, đợi nàng nhìn rõ nội dung trong đó thì đột nhiên sắc mặt tái nhợt run giọng nói:
– Tại sao… Tại sao ngươi có thư của phụ thân ta?

– Đây không phải việc chính! Quan trọng là cô có muốn thoát khỏi cuộc sống thống khổ hiện tại không?
Trần Mặc nói khẽ, đợi khi thấy Bách Hoa gật đầu, hắn mới cười hì hì nói:
– Vậy cô cứ làm như phụ thân cô nói đi, toàn bộ nghe theo chỉ huy của ta, có thể chứ?

– Có thể!
Bách Hoa hơi có vẻ do dự, rồi cũng đáp.

Trần Mặc thở phào một cái, lập tức đứng dậy, hướng Hoàng Bào Quái đang căng thẳng chờ tin mà ra hiệu:
– Lão Hoàng, để những hồ nữ đều đi xuống đi! Huynh cùng đại tẩu đi theo đệ, chúng ta đến hậu hoa viên diễn một vở kịch.

– Diễn kịch?
Hoàng Bào Quái cùng Bách Hoa đối mắt nhìn nhau một cái, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Trần Mặc lôi kéo xông ra ngoài.

Mấy đồ điện đang trong hậu hoa viên bố trí cảnh tượng, thấy bọn hắn sắp tiến vào, vội vàng lớn tiếng nói:
– Lão đại, bọn em chuẩn bị xong rồi… Ấy, cẩn thận chút, cái đèn trên đầu anh kìa!

– Được rồi! Thoạt nhìn tạm được, có hương vị của Thiên Cung super fake!
Nhìn hậu hoa viên đã được bố trí style Thiên Cung, Trần Mặc vừa lòng gật đầu, lại vỗ nhẹ bả vai Hoàng Bào Quái.

– Để ta giải thích đơn giản mấy câu, tiếp theo đây chúng ta muốn hai vị làm nhân vật chính, tái diễn đoạn tình duyên lúc trước trên Thiên Cung. Cho nên, mời lão Hoàng kể lại chuyện hồi đó thật chi tiết, để cho Nặc Nặc biên soạn kịch bản…

– Hả? Nói trước mặt mọi người sao?
Hoàng Bào Quái ngẩn ra, ngượng ngùng đỏ mặt.

Trần Mặc không nói gì nhìn hắn, thầm nghĩ người này bộ dạng mạnh mẽ như thế, trong lòng lại một thiếu nam ngây thơ, cũng khó trách ngốc đến độ thiên quân cũng không muốn làm chạy xuống trần tìm lão bà.

– Muốn lão bà không? Muốn thì thật thà mà kể cho kỹ, ngay cả khi nào thì nắm tay khi nào thì có nụ hôn đầu tiên cũng kể ra!
Không đợi Trần Mặc mở miệng, Nặc Nặc đang bị lửa tò mò thiêu đốt hừng hực liền nhảy ra.

Hoàng Bào Quái đỏ bừng khuôn mặt im lặng hồi lâu, lúc này mới cố lắp bắp nói:
– Để ta nhớ, ngày đó là hôm ta phải tới Phi Hương Điện đảm nhiệm việc canh gác…

Lắp bắp tự thuật, năng lực biểu đạt của Hoàng Bào Quái tuy rằng không mạnh, nhưng cũng đủ để đem chuyện cũ nhất nhất kể ra.

Mọi người mới đầu nghe hắn giảng thuật không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nghe mấy phút sau lại bất tri bất giác bị cảm động.

Bất kể nói tối nghĩa ra sao, vẻ mặt xấu hổ thế nào, nhưng nỗi thâm tình của Hoàng Bào Quái là không thể che giấu.

Trên thực tế Bách Hoa công chúa nguyên bản sợ hãi đứng một bên, nghe xong câu chuyện cũng không nhịn hơi có chút cảm động.

Đương nhiên cảm động thì cảm động, nàng bất kể như thế nào cũng không chịu tin tưởng, mình chính là ngọc nữ Phi Hương Điện trong miệng yêu quái kia.

Mà giờ khắc này, Nặc Nặc sớm đã ghi lại toàn bộ câu chuyện, đợi cho Hoàng Bào Quái tự thuật xong, nó cũng đánh xong chữ cuối cùng của kịch bản:
– Xong! Ta thật sự là thiên tài! A Hoàng lại đây xem một lần, không có vấn đề gì chúng ta sẽ bắt đầu!

– A Hoàng?
Đờ người ra mấy giây, Hoàng Bào Quái không sao quen được cái xưng hô cho chó này, nhưng Nặc Nặc đã chặn trước đưa kịch bản đưa tới.

Lật lật mấy tờ, Hoàng Bào Quái sắc mặt trở nên đỏ ửng, hắn nhịn không được quay đầu nhìn Bách Hoa xa xa, thấp giọng nói:
– Ta không có vấn đề gì, nhưng Bách Hoa bên kia…

– Không thành vấn đề, chỉ cần cố gắng biểu diễn tốt là được!
Trần Mặc cười hì hì gật đầu, vỗ nhẹ bả vai Hoàng Bào Quái.

Chần chờ cắn răng, Hoàng Bào Quái xem lại kịch bản trong tay, rốt cục cố lấy dũng khí, sải bước hướng Bách Hoa đi đến.

Mà ngay lúc hắn chậm rãi tới gần, bỗng nhiên tự phát thanh quang bao phủ toàn thân, nguyên bản bề ngoài tà ác dữ tợn, giờ phút này đột nhiên chuyển hóa thành khôi ngô tuấn lãng…

– Ặc… Tại sao bình thường hắn không dùng tạo hình này?
Tròn mắt mà xem, Trần Mặc nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, bình thường đều lấy tạo hình này mà tán, có lẽ sớm đã thu phục được Bách Hoa công chúa.

Trên thực tế, Bách Hoa công chúa thấy Hoàng Bào Quái biến hình cũng không nhịn được hơi lộ vẻ mặt tán thưởng, nhưng chỉ là trong nháy mắt ngạc nhiên, ý thức lại được thân phận chân thật của đối phương, nàng liền liên tục không ngừng lui về phía sau tránh.

– Đừng nhúc nhích!
Ngăn lại đường đi của nàng, nhìn Bách Hoa công chúa khẩn trương, Trần Mặc dường như không có việc gì mỉm cười nói:
– Không nên quên, trong lá thư của phụ thân cô đã viết cô hết thảy đều phải nghe theo chỉ huy của ta… Cho nên, cô hiện cần phải làm là thả lỏng, không nên làm ra chuyện gì ngoài ý.

Do dự vài giây, Bách Hoa công chúa mới cắn chặt môi anh đào, miễn cưỡng đứng tại chỗ, hít thở thật sâu.

Ngay sau đó, Nặc Nặc lập tức nhảy đến trên vai Trần Mặc, hướng về Bách Hoa công chúa bật một đoạn nhạc, chậm rãi chỉ thị nói:
– Tốt lắm! Bây giờ hãy nhìn lên màn hình của ta, tập trung chú ý nghe nhạc, không cần nghĩ nhiều… Cô đang cảm thấy mệt chết đi được, muốn ngủ một giấc, không có bất kỳ lo lắng…

Nhiếp Hồn Ma Âm có chứa công năng thôi miên, giờ phút này Bách Hoa công chúa đã buông tha cho chống cự càng dễ dàng thành công.

Nặc Nặc toàn lực làm, Bách Hoa công chúa rất nhanh tiến nhập trạng thái bị thôi miên vô ý thức, mà Nặc Nặc cũng lúc này dịu giọng dẫn đường:
– Đúng rồi! Trở lại thật lâu thật lâu trước kia, khi đó, cô chính là ngọc nữ trong Phi Hương Điện, dưới tình huống ngẫu nhiên, gặp…

Vừa nhẹ giọng chỉ dần, Nặc Nặc vừa đánh mắt ra hiệu cho Hoàng Bào Quái. Hắn ngẩn ra rồi lập tức tỉnh ngộ tiến lên vài bước, dựa theo kịch bản khẽ tiến sát tới cạnh Bách Hoa.

Sau đó, giống như là cái lần gặp nhau ở kiếp trước, hắn như có suy nghĩ gì quay đầu, lộ ra nụ cười ôn hòa.

Cơ hồ là đồng thời, hình như cảm ứng được bị hắn nhìn chăm chú, Bách Hoa công chúa vẫn trong thôi miên cũng đồng dạng như có suy nghĩ gì quay đầu nhìn lại.

Sau đó, trên mặt của nàng đã không còn lắng cùng sợ hãi, mà thay thế bằng nụ cười e ấp ngượng ngùng.

– Này…
Tựa hồ rất muốn tìm lý do bắt chuyện, mà lại không thể nghĩ ra cách nào cho tốt, Hoàng Bào Quái chỉ có thể ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng tại chỗ.

Vài giây sau, đánh giá tình huống bốn phía, hắn đột nhiên từ trên mặt đất nhặt lên một hòn đá, rồi bắt chuyện cùng Bách Hoa công chúa:
– Này… Vị tiên tử kia ơi, ngài đánh rơi vật này phải không! (Vãi cả bắt chuyện )

– Đệch! Cách bắt chuyện ngu xuẩn gì đây!
Cho dù đã nghe Hoàng Bào Quái tự thuật qua một lần, nhưng giờ phút này chứng kiến hắn biểu diễn hiện trường, Trần Mặc cùng mấy đồ điện vẫn chỉ có thể há hốc mồm.

Nhưng trong ánh mắt kinh ngạc của bọn hắn, Bách Hoa công chúa lại đưa tay tiếp nhận hòn đá, nở nụ cười e thẹn:
– Vâng… Cảm ơn ngài đã nhắc nhở, cảm ơn ngài!

Giờ khắc này, ánh mắt hai người đan vào nhau, thật lâu không có di động, thời không giống như đã đọng lại.

Trong không khí ngọt ngào như vậy, Trần Mặc rốt cục thở phào một cái, thấp giọng nói:
– Có vẻ là thành công rồi!