Quyển 1 : Mưa Đông Hải - Chương 33 : Chuyện xưa của Hàn Gia

Quyền Thần

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Giao ước giữa Yến Quốc và Hàn gia sao?

Hàn Mạc nhíu mày, hắn trở nên trầm ngâm nhưng khoảnh khắc sau đã cười hỏi:

– Cha, ý của người là…Đây là giao ước của tổ tiên Thiên Nhai Công của chúng ta và Yến Quốc?

Trong mắt Hàn Huyền Xương lóe lên ngân quang, chỉ cần nhắc đến ba chữ Hàn Thiên Nhai thì mỗi người trong gia tộc họ Hàn đều cảm thấy cực kỳ vinh quang.

Trăm năm trước thì Hàn Thiên Nhai chính là Đông Hải Vương, ngày nay chính là tổ tiên của Hàn gia Đông Hải, là một vị thần trong lòng mỗi tộc nhân Hàn gia.

– Mạc Nhi, con cũng đã được đọc qua sách sử, con có biết bốn phần thiên hạ ngày nay sao mà có không?

Hàn Huyền Xương và Hàn Mạc đều có một thói quen, lão rất thích đưa tay nâng cằm lên, như vậy làm người khác sinh ra một loại cảm giác giống như bọn họ đang tự hỏi.

Hàn Mạc ngồi thẳng người trên ghế, hắn nghiêm mặt nói:

– Nhà Tấn thống nhất ba nước, phân ra Nam Bắc triều. Nhà Tề thống nhất thiên hạ được hai trăm năm, cuối cùng thiên hạ rối loạn, tứ quốc quật khởi đến tận ngày nay, tất cả đều đã phân chia trăm năm mà chưa được thống nhất.

Đây là những gì được ghi lại trong Hán sử, khi Hàn Mạc ba tuổi đã biết rõ tất cả, đồng thời cũng cảm thấy khiếp sợ vì những thay đổi của lịch sử.

Nam Bắc triều được thống nhất trong tay Dương Kiên Tùy triều, cuối cùng có mục tiêu lớn nhất chính là khôi phục thiên hạ trong tay Tấn Quốc. Thực ra Khánh Quốc lúc này chính là Tề Quốc lưu lại, vương tộc Khánh Quốc chính là họ ngoại của Yến Quốc trước đó, cộng thêm một Đại Tề Quốc làm thiên hạ rối loạn. Nam Phong Quốc thì địa thế hiểm trở, khỉ ho cò gáy, là một địa phương mà trước đó cũng không ai thèm để ý đến, nhưng ngày nay đã trở thành một nước riêng biệt.

Nói đến Yến Quốc thì phải nhắc đến vị hoàng đế khai quốc Yến Vũ Vương, người này tích góp vài phần lực lượng của các đại thế gia để khai sáng cơ nghiệp Yến Quốc, cũng vì được các đại gia tộc giúp đỡ khai sáng mà tình hình chính trị trong Yến Quốc chính là của các gia tộc thế gia.

…….

Hàn Huyền Xương gật đầu rất thỏa mãn, lão nói:

– Người có thể không biết mọi thứ nhưng không thể quên tổ tông của mình, không được quên nguồn gốc của chính mình.

– Phụ thân dạy bảo rất đúng!

Hàn Mạc cung kính nói:

– Hài nhi cả đời này đều khắc ghi mình là người Đông Hải, là con cháu của Thiên Nhai Công Đông Hải Vương.

Hàn Huyền Xương chậm rãi nói:

– Ngươi chắc cung đã biết Thiên Nhai Công chẳng qua chỉ là một ngư dân đánh cá trên biển Đông Hải, khi đó triều đình Tề Quốc hoang dâm vô đạo, sưu cao thuế nặng không thèm quan tâm đến sự sống chết của dân chúng. Các lão nhân thường nói khi đó phải bán cháu đợ con, ăn cỏ cây để khỏi chết đói, những lời nói đó cũng không phải bịa đặt, thậm chí tình hình chính thức còn khủng bố hơn rất nhiều lần.

Khóe mắt Hàn Mạc hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên cái nhìn ảm đạm.

Hán sử chính là văn hiến do Khánh Quốc biên soạn cho nên cũng không kiêng kị mà khuếch đại những tình cảnh chân thật đối với Tề Quốc. Những chính sách tàn bạo của Tề Quốc đã được miêu tả cực kỳ rõ ràng trong Hán sử. Hàn Mạc cũng đã từng đọc qua những tình cảnh cuộc sống dân chúng khó khăn, đói khát và không bằng cả cái chết, hắn cũng đã từng chảy nước mắt.

– Thiên Nhai Công sinh sống trên bờ Đông Hải, tất nhiên là dân chúng Tề Quốc, tất nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi chính sách tàn bạo lúc bấy giờ.

Trên mặt Hàn Huyền Xương lộ ra vẻ giận dữ:

– Sau khi Thiên Nhai Công bị sai nha Tề Quốc đánh chết đi sống lại, ngài và ba vị huynh đệ tiến vào trong nha môn chặt đứt đầu hôn quan, lại giết bỏ hơn mười ba tên ác quan, sau đó bốn người một thuyền xuôi theo Đông Hải.

Nói đến đây thì vẻ mặt Hàn Huyền Xương trở nên hồng nhuận, trong mắt bùng lên những luồng hào quang kích động. Dù là Hàn Mạc thì cũng không nhịn được phải trở nên nghiêm nghị, hắn nghĩ về tư thế oai hùng của Hàn Thiên Nhai năm xưa, sao mà phóng khoáng, sao mà anh hùng.

– Chính sách tàn bạo của Tề Quốc vẫn không giảm, càng ngày lại càng có nhiều ngư dân xuôi Đông Hải đi theo Thiên Nhai Công. Hai năm sau dưới trướng Thiên Nhai Công đã có hơn năm mươi chiến thuyền, bộ hạ có hơn sáu vạn người, hải tặc Đông Hải cũng vì vậy mà quy hàng, đều xưng Thiên Nhai Công là Đông Hải Vương hùng bá Đông Hải.

Hàn Huyền Xương nói về khởi đầu của Hàn gia mà giống như trở về thời điểm uy phong trước đây:

– Lúc đó Đông Hải Vương thuận theo lòng người mà giữ trong tay Đông Hải quận, nghiễm nhiên trở thành chư hầu một phương, có khí thế anh hùng trong thiên hạ.

– Phía tây có hậu duệ của vương tộc Tấn Quốc, phía bắc có họ ngoại của Khánh Quốc, phía nam là vùng khỉ ho cò gáy, phía đông đất rộng người đông sản vật phong phú. Yến Võ Vương nhất đại kiêu hùng muốn tiến về phía đông, sau khi liên hợp với vài thế gia thì chiếm được vài quận phía đông, người này đã từng cùng Thiên Nhai Công giao thủ vài lượt, tất nhiên có thắng có bại. Nhắc đến Yến Vũ Vương thì rõ ràng là một người hùng tài vĩ lược, lão biết Thiên Nhai Công có Đông Hải phía sau, hơn nữa lại có thủy sư hùng mạnh, dù có bại trên đất liền thì thật sự có thể rút ra Đông Hải, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công lục địa.

Hàn Mạc cười ha hả nói:

– Yến Vũ Vương quả nhiên thông minh, lão biết Hàn gia chúng ta không sợ cho nên mới nghĩ đến chuyện hòa đàm với Thiên Nhai Công.

Hàn Huyền Xương gật đầu đắc ý nói:

– Đúng vậy, Yến Vũ Vương phái sứ thần đến Đông Hải để bàn luận chuyện hòa đàm. Thiên Nhai Công thương xót cho dân chúng đã gánh chịu hậu quả chiến tranh thảm khốc nhiều năm nên cũng có ý gác chuyện binh đao để có được thời gian yên bình. Vào năm đó, Yến Vũ Vương tự mình đến nâng cốc bàn bạc cùng Thiên Nhai Công, chỉ trong khoảng thời gian nữa ngày đã coi nhau là tri kỷ. Từ đó Thiên Nhai Công đã đi theo Yến Vũ Vương chinh phạt các quận phía đông, chỉ sau ba năm thì sáu quận phía đông đều vào tay Yến Vũ Vương, mà tổ tiên Thiên Nhai Công của Hàn gia chúng ta cũng được xếp vào trong chín vị đại công thần đứng hàng đầu. Vì vậy mà Hàn gia trở thành một trong Cửu đại thế gia, chiếm một vị trí quan trọng trong triều đình, nắm giữa Đông Hải quận trong tay, thuần phục triều đình.

Đó là khoảnh khắc huy hoàng nhất của Hàn gia, cũng chính là thời đại mà con cháu Hàn gia cực kỳ tự hào.

Đông Hải đã làm cho Hàn gia chính thức bước lên vũ đài đế quốc, chính thứ trở thành một gia tộc danh gia vọng tộc.

Trong lòng tộc nhân họ Hàn và dân chúng Đông Hải, không ai có thể quên được một Hàn Thiên Nhai mà trăm năm trước đã tung hoành Đông Hải, tiến quân với khí thế mãnh liệt chèn ép thiên hạ. Trong lòng đám con cháu Hàn gia đều muốn được quay trở về thời đại huy hoàng trước đó.

– Nhưng, vì sao Hàn gia chúng ta nắm giữa Đông Hải quận trong tay mà muốn xuống biển mò ngọc phải cần chiếu chỉ của triều đình?

Hàn Mạc hỏi với giọng điệu rất khó hiểu, nhưng trong lòng hắn đã mơ hồ hiểu được một chút nguyên nhân. Hắn khẽ cúi đầu rồi hỏi:

– Cha, không phải triều đình sợ Hàn gia chúng ta lớn mạnh mà bắt buộc như vậy đấy chứ?

Hàn Huyền Xương khẽ vung ống tay áo, lão nói khẽ:

– Sau này đừng bao giờ nói lời phạm vào điều kiêng kị nữa.

– Vâng!

– Thật ra những lời con vừa nói cũng không sai.

Hàn Huyền Xương thở dài:

– Nếu nói về tài nguyên thì toàn bộ Yến Quốc chỉ có Đông Hải chúng ta xếp hạng nhất. Một gia tộc hùng mạnh hay suy yếu không những phải xem xét vào sự đoàn kết và cứng rắn mà điều quan trọng nhất chính là cần bạc, rất nhiều bạc.

Hàn Mạc gật đầu nói:

– Con biết rõ điều này, ăn uống bình thường cũng cần bạc, đừng nói đến một gia tộc cường thịnh.

– Nếu chúng ta tùy ý xuống biển khai thác châu ngọc, san hô và đủ loại vật phẩm quý giá, khi chúng ta bán ra thì không cần phải quan tâm đến bạc, sẽ có một số lượng bạc cực lớn tuồn vào trong gia tộc. Chúng ta là một trong cửu đại gia tộc, là gia tộc có nguồn gốc từ Đông Hải quận, nếu có bạc thì khí thế sẽ lớn mạnh, triều đình sao lại không sợ?

Hàn Huyền Xương nghiêm mặt nói:

– Cho nên khi Thiên Nhai Công vẫn còn thì Yến Vũ Vương đã nghĩ đến điều này, vì không muốn khơi mào tranh chấp với Thiên Nhai Công nên cả hai mới đạt thành hiệp nghị, Hàn gia chúng ta không được tự tiện xuống biển khai thác san hô, châu ngọc và hải bảo, mỗi năm chỉ được phép xuống vài lần, sau đó chọn lựa vài loại cực phẩm cống nạp cho triều đình mà thôi. Thiên Nhai Công đáp ứng yêu cầu này với đề xuất, ngoài mỗi năm nộp lên một chút hải bảo coi là cống phẩm thì triều đình cũng không được phép tùy ý cưỡng ép Đông Hải quận khai thác ngọc nộp lên trên. Đề xuất này để tránh khỏi tình cảnh hao người tốn của, làm cho cuộc sống của dân chúng không được yên ổn.

– Vì nguyên nhân đó mà Hàn gia chúng ta không được tùy tiện xuống biển sao?

Hàn Mạc mở lớn hai mắt nói.

Hàn Huyền Xương gật đầu nói:

– Đúng là như thế, thứ nhất là con cháu Hàn gia không được vi phạm giao ước giữa tổ tiên và triều đình, thứ hai là triều đình cũng âm thầm phái người giám sát động tĩnh của Hàn gia chúng ta. Nếu Hàn gia chúng ta tự mình khai thác châu ngọc, nếu để những thế lực bụng dạ khó lường trong triều đình biết được thì chẳng có điều gì tốt đối với Hàn gia chúng ta, hơn nữa còn sinh ra hàng loạt phiền phức.

– Thì ra là thế!

Hàn Mạc giống như đang có chút suy nghẫm.

Thì ra Hàn gia không lén lút khai thác ngọc vì sau lưng có nguyên nhân như vậy, lời dạy của tổ tiên là một chuyện, bận tâm trở thành một thế lực bị các thế lực khác trong triều đình đả kích là thứ hai.

Hai cha con Hàn Huyền Xương trở nên trầm ngâm, cả hai đều nâng cằm lên, hình như cũng vì Hàn gia rơi vào tình cảnh trói tay trói chân như vậy mà cảm thấy phiền muộn.

– Nếu như vậy thì cha có nghĩ rằng lần này triều đình có chỉ cho phép chúng ta xuống biển không?

Hàn Huyền Xương cầm lấy bầu rượu của mình, lão rót đầy rượu vào chung rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó mới thở dài:

– Cha hôm nay cũng đang lo lắng vì vấn đề này.

Hàn Mạc lại tiến lên cầm lấy bầu châm rượu cho Hàn Huyền Xương, sau đó hắn ngồi lại bên cạnh Hàn Huyền Xương. Hắn chống khuỷu tay lên mặt bàn, bàn tay nâng lấy má nhìn Hàn Huyền Xương hỏi:

– Cha lo lắng vì cái gì?

Hàn Huyền Xương nhìn thấy cặp mắt sáng như sao của Hàn Mạc thì lập tức giống như hiểu ra một điều gì đó, trong lòng cũng không quá mức trấn tĩnh, lão khẽ nói:

– Tất nhiên trong lòng cha rất muốn triều đình hạ chiếu chỉ cho phép Hàn gia chúng ta xuống biển khai thác châu ngọc, dùng trân châu để bổ sung lượng bạc đã bị cướp. Đại bá phụ của ngươi và những vị quan của Hàn gia trên Yên Kinh sẽ nhất định xuất toàn lực để bắt buộc triều đình phải làm như vậy.

Hàn Huyền Xương đột nhiên xiết chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, lão cười lạnh nói:

– Nhưng hai thế lực Tiêu gia và Tô gia sẽ không để Hàn gia chúng ta được toại nguyện. Bọn họ sẽ dùng tất cả mọi lý do để ngăn cản chiếu chỉ cho phép Hàn gia chúng ta xuống biển khai thác ngọc, hơn nữa sẽ thuyết phục triều đình bắt buộc con dân Đông Hải quận phải nộp thuế bổ sung, nếu thật sự là như vậy…Hì hì, nếu như vậy thì rõ ràng muốn ép dân chúng Đông Hải quận tạo phản, ép Hàn gia tạo phản, sau đó mượn cơ hội ngàn năm khó tìm để diệt sạch Hàn gia. Nếu có một cái cớ quang minh chính đại thì đám gia tộc kia hợp lực lại, tất cả đều núp dưới lá cờ triều đình tấn công Đông Hải quận, Hàn gia chúng ta căn bản không thể chống đỡ được.

Hàn Mạc nghe thấy những lời này mà tim đập chân run, hắn thật sự không thể ngờ, mình chỉ đánh chết Tiêu Cảnh, cướp đi một phần thuế, bày ra chút mê trận mà lại mang đến cho Hàn gia quá nhiều phiền phức như vậy.

Hàn Mạc hầu như đã muốn nói rõ ra những chuyện xảy ra đêm đó, sau đó hắn sẽ lấy ra phần bạc đã che giấu bổ sung vào tiền thuế thiếu hụt.

Nhưng khoảnh khắc sau thì Hàn Mạc đã hiểu rõ, đó hoàn toàn là cách giải quyết không thực tế. Nếu lấy tiền thuế ra thì những kẻ khác sẽ biết rõ Hàn gia gây chuyện, như vậy rõ ràng tình cảnh Hàn gia vấp phải lại càng nguy hiểm.

Trong lòng hắn trở nên cực kỳ ảm đạm.

– Thật ra cũng không cần phải lo lắng!

Hàn Huyền Xương thấy vẻ mặt Hàn Mạc ảm đạm thì còn tưởng rằng hắn lo lắng vì Hàn gia. Lão vung tay vỗ lên vai Hàn Mạc rồi dùng giọng hòa nhã nói:

– Đại bá phụ của ngươi rất có thế lực ở Yên Kinh, hơn nữa cũng chưa chắc tất cả gia tộc đều muốn diệt Hàn gia chúng ta như vậy. Hôm nay hai nhà Diệp Ngô trong Bột Châu quận đang rục rịch, triều đình cũng không dám gây xích mích để Hàn gia chúng ta liên minh với Diệp Ngô, chắc chắn tám chín phần là triều đình sẽ ban chỉ cho phép Hàn gia chúng ta khai thác ngọc. Mạc Nhi, cha nói cho ngươi biết những điều này chẳng qua muốn nhắc nhở, tình cảnh Hàn gia chúng ta nhìn có vẻ thái bình nhưng thật ra mỗi khắc đều có thể gặp phải khiêu chiến, con cháu Hàn gia như các ngươi nhất định phải cố gắng phát triển, văn ôn võ luyện để Hàn gia chúng ta đủ trí tuệ và vũ lực. Chỉ như vậy mới có thể bảo vệ gia tộc họ Hàn, bảo vệ dân chúng Đông Hải.