Quyển 1 : Mưa Đông Hải - Chương 7 : Thương nhân Quan Thiếu Hà

Quyền Thần

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch: Bạch Khiết

Tất cả đám người trên lầu ba đều trở nên ngây ngẩn, không kẻ nào có thể ngờ Hàn Mạc thật sự ra tay, hơn nữa lại ra tay nặng như vậy.

Tâm tình Hàn Mạc bây giờ giống như một đội bóng nhỏ như Hy Lạp tiến vào trận chung kết World Cup, toàn thân cực kỳ thông thái, cực kỳ vui sướng. Mà đám người trên bàn tiệc của Hàn Mạc thì giống như những cổ động viên cuồng của nước Anh, trong lòng đám người cực kỳ kích động, rõ ràng xem Hàn Mạc trở thành một vị anh hùng. Tiếc nuối duy nhất chính là kiêng kị thế lực của Tiêu Cảnh mà đám người không dám hoan hô, đám người chỉ thầm cười, trong lòng sướng đến mức thăng thiên.

Nửa ngày sau Tiêu Cảnh mới hồi khí trở lại, hắn được người hầu đỡ lên. Quả nhiên là loại người hung ác, lúc này cũng không chửi ầm lên, cũng không trợn mắt há mồm, hắn chỉ nhận lấy khăn lụa trong tay người hầu rồi lau sạch bọt mép trên khóe miệng, gương mặt lộ ra một nụ cười tà ác, hắn giơ ngón tay cái nói:

– Hàn Tiểu Ngũ, ngươi…Ngươi lợi hại, ta đánh không lại ngươi, cũng không sao, ta sẽ quay về. Các ngươi…Đại tông chủ nhà các ngươi sẽ đợi các ngươi ở nhà.

– Ôi dào, Tiểu Diêm Vương, lời nói của ngươi sao lại xoay ngược như vậy?

Hàn Mạc cầm lấy chiếc khăn lụa vẫn còn vương vết máu trên bàn, hắn thản nhiên nói:

– Hình như ngươi đang trách ta sao? Đây là chuyện ngươi cầu xin ta, rõ ràng là ta giúp ngươi, không ngờ ngươi lại hãm hại ta…Thật sự đáng tiếc.

Tiêu Cảnh được đám người nâng đỡ vừa đi vừa nói:

– Các ngươi hãy nhớ kỹ, ta sẽ làm các ngươi phải hối hận, nhất định sẽ để cho các ngươi hối hận.

Tiêu Cảnh được đám người đưa ra ngoài cực kỳ khốn khổ.

Đám người trên bàn tiệc Hàn Mạc thấy bộ dạng bỏ đi khốn khổ của Tiêu Cảnh thì lập tức cười rộ lên, Hàn Nguyên lúc này đã hết giận, hắn lập tức kéo Hàn Mạc xuống và rót một chén rượu đầy nâng lên:

– Tiểu Ngũ, ca ca đa tạ ngươi!

– Tứ ca, Tiểu Ngũ đã sớm muốn đánh hắn, chẳng qua chưa tìm được cơ hội mà thôi. Cũng không ngờ hôm nay Tiểu Diêm Vương hào phóng cầu xin ta đánh hắn, xem ra Tiểu Diêm Vương thật sự có khuynh hướng tự ngược đãi.

Hàn Mạc nâng chén uống cạn, hắn nở nụ cười thoải mái, hôm nay hắn thật sự rất thoải mái.

– Ngũ thiếu gia, ngươi rất giỏi.

Hoắc Thu Nguyên nâng chén nói:

– Ngươi khí phách như vậy rõ ràng trong Đông Hải thành không ai bằng, chư vị, chúng ta cùng nâng chén kính Ngũ thiếu gia một ly.

Mọi người đều xưng vâng, tất cả đều tán dương và nâng chén kính Hàn Mạc.

Hàn Nguyên ghé sát đầu vào tai Hàn Mạc, hắn dùng giọng lo lắng nói:

– Tiểu Ngũ, Tiểu Diêm Vương trở về chắc chắn sẽ nói với Hắc Diêm Vương, lúc đó Hắc Diêm Vương nhất định sẽ nói chuyện này với Tam thúc, ngươi cứ nói là ta ra tay. Ngươi đã làm ta hả giận, chuyện này Tứ ca không thể liên lụy ngươi được.

Hàn Mạc cười hì hì nói:

– Tứ ca, đánh một con chó việc gì phải lo lắng như vậy, đến, đến uống rượu.

Đột nhiên một tiếng vỗ tay vang lên, một âm thanh cởi mở cùng vang lên:

– Có khí phách, có bản lĩnh, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, rất giỏi, rất giỏi.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trước một gian phòng trang nhã làm một vị nam tử cẩm y bạch sắc dáng người cao ráo, người này mặt mũi tràn đầy nụ cười đứng đó nhìn Hàn Mạc.

Người này không thể nói là rất tuấn tú, nhưng cảm giác đầu tiên là cực kỳ ôn hòa, mặt mũi hiền lành, nhưng trong cặp mắt lại bùng lên hào quang khôn khéo.

Người này tùy tiện đứng đó nhưng bùng lên một luồng khí tức phú quý kinh người. Tất cả những kẻ nơi đây đều là công tử nhà giàu có, nhưng ngoài huynh đệ họ Hàn thì không còn kẻ nào bì kịp khí chất phú quý của nam tử kia.

Nam tử này chỉ khoảng hai bốn hai mươi lăm tuổi nhưng bộ dạng cực kỳ trưởng thành, ngay cả gương mặt vui vẻ cũng bùng lên vài phần ẩn giấu.

Hàn Mạc chỉ tủm tỉm cười nhìn người nam tử, hắn thản nhiên nói:

– Chẳng qua chỉ đánh một kẻ không ra gì, cũng chẳng có gì là khí phách, chẳng có gì là bản lĩnh, chẳng có gì là anh hùng xuất thiếu niên, chẳng qua chỉ làm việc mà ta cảm thấy thích mà thôi.

Hàn Mạc sờ lên cằm rồi cười nói:

– Ngươi là người Khánh Quốc sao?

– Thương nhân Khánh Quốc Quan Thiếu Hà xin ra mắt Ngũ thiếu gia.

Nam tử kia vội vàng cung kính thi lễ với Hàn Mạc, sau đó lại thi lễ với Hàn Nguyên:

– Xin ra mắt Tứ thiếu gia.

Hàn Nguyên chắp tay nói:

– Quan Thiếu Hà, các huynh đệ đang uống rượu, không bằng đến đây cạn với chúng ta một chén.

Nếu là thương nhân bình thường thì kết giao với con cháu Hàn gia đúng là một cơ hội cầu còn không được, nhưng Quan Thiếu Hà lại chỉ mỉm cười, hắn nói:

– Tạ ơn Tứ thiếu gia, trong gian phòng này Thiếu Hà cũng chuẩn bị chút tiệc rượu, nếu hai vị thiếu gia không chê thì mời vào, Thiếu Hà vô cùng cảm kích.

Hàn Nguyên thấy Quan Thiếu Hà cự tuyệt chân tình và mời ngược lại, nếu hắn lại từ chối thì cũng không hay, nhưng nếu cả hai huynh đệ cùng vào thì cũng không khỏi mất mặt đám Hoắc Thu Nguyên ở ngoài. Hàn Nguyên biết rõ trong lòng Hàn Mạc cũng không tình nguyện ngồi chung chỗ với đám Hoắc Thu Nguyên, vì vậy hắn nói:

– Tiểu Ngũ, nếu ông chủ Quan đã nói thế thì ngươi vào trong phòng ngồi một chút.

Hàn Mạc rất ghét những chuyện nhàm chán, hắn cũng không có hứng thú ngồi nói chuyện phiếm với đám người Hoắc Thu Nguyên. Hắn thấy Quan Thiếu Hà rất cung kính thì gật đầu nói:

– Nếu ông chủ Quan đã thịnh tình như vậy thì xin được quấy rầy.

Hàn Mạc lập tức đứng dậy rồi đi theo Quan Thiếu Hà vào trong gian phòng.

Trong gian phòng thanh nhã là một bàn tiệc đầy rượu và thức ăn, trên bàn đã có ba bốn người ngồi sẵn. Khi Hàn Mạc tiến đến thì tất cả đều đứng dậy hành lễ.

Quan Thiếu Hà khua tay nói:

– Các ngươi cứ đi trước!

Mọi người lập tức từ biệt rồi nối đuôi nhau đi ra, Quan Thiếu Hà lại gọi tiểu nhị, lại đặt một bàn tiệc khác, lúc này mới cung kính mời Hàn Mạc ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống thì Quan Thiếu Hà vội đứng lên nâng chén nói:

– Thiếu Hà kính Ngũ thiếu gia.

Hàn Mạc cười ha hả nói:

– Cứ ngồi xuống mà uống thôi, nếu ngươi đứng lên mà ta không đứng thì rõ ràng không giữ lễ.

Quan Thiếu Hà cười ha hả rồi ngồi xuống, hai người chạn chén rồi uống một hơi cạn sạch.

– Thanh danh của Ngũ thiếu gia trong Đông Hải quả thật như sấm nổ bên tai.

Quan Thiếu Hà mỉm cười nói:

– Thiếu Hà đã nghe qua đại danh Ngũ thiếu gia từ lâu, chỉ là không có duyên gặp mặt, cũng không ngờ hôm nay có cơ hội nâng chén với Ngũ thiếu gia, quả nhiên tam sinh hữu hạnh.

Hàn Mạc khoát tay nói:

– Ta cũng không phải loại người văn nhã, ngươi cũng đừng nên quá mức chữ nghĩa. Người làm thương gia không nói dối, ngươi mời ta tới chắc chắn sẽ có chuyện, ngươi cứ nói thẳng, không cần lòng vòng.

Quan Thiếu Hà chợt giật mình, hắn cười ha hả nói:

– Ngũ thiếu gia quả nhiên là người sảng khoái.

Hàn Mạc cười híp mắt nói:

– Ông chủ Quan, đứng trách ta không nhắc ngươi trước, vai vế của Tiểu Ngũ trong tộc cũng không quyền không thế, trong mắt người ngoài chẳng qua chỉ là một công tử nhà giàu, cũng không có bản lĩnh gì cả. Dù ngươi muốn tìm sự hỗ trợ từ ta, có lẽ cũng không giúp được gì.

– Không dám, không dám!

Quan Thiếu Hà liên tục nói:

– Ngũ thiếu gia nói chuyện thẳng thắn, Thiếu Hà thật sự khâm phục. Thiếu Hà tuy chỉ là một thương nhân, trong mắt người ngoài là một kẻ hám lợi nhưng Thiếu Hà cũng cực kỳ thích thú những người tính tình ngay thẳng như Ngũ thiếu gia.

Hàn Mạc sờ lên cằm, hắn cười nói:

– Cũng xin đa tạ sự khen ngợi của ông chủ Quan.

Quan Thiếu Hà trở nên trầm ngâm, cuối cùng hắn cũng mở lời:

– Ngũ thiếu gia, Thiếu Hà xin mạo muội có chuyện muốn hỏi, nếu có gì mạo phạm xin đừng trách, thứ tội, thứ tội…….

– Ngươi chưa hỏi sao biết sẽ mạo phạm?

Hàn Mạc cầm lấy một cây tăm xỉa răng, hắn vừa xỉa răng vừa nói:

– Ngươi muốn hỏi điều gì?

Quan Thiếu Hà nở nụ cười hòa ái như gió xuân, hắn khẽ nói:

– Cũng không biết mỗi tháng Ngũ thiếu gia có bao nhiêu tiền để tiêu vặt?

Hàn Mạc sửng sờ, hắn không ngờ Quan Thiếu Hà lại đột nhiên hỏi như vậy.

Nếu nói theo cách bình thường thì con cháu nhà giàu sẽ không lo đến chuyện tiền bạc, nhưng Hàn gia cực kỳ uy nghiêm, vì sợ con cháu sống phung phí nên tiền bạc cũng thấp hơn sự tưởng tượng của người ngoài rất nhiều.

Nếu nói là Hàn Mạc thì mỗi tháng chỉ được năm lượng bạc, cũng may Hàn phu nhân thương nhi tử, thường xuyên ném cho hắn chút bạc vụn. Dù là như vậy thì mỗi tháng Hàn Mạc cũng chỉ được mười hai lượng, tất nhiên nếu là nhà bình thường thì rõ ràng là một số tiền lớn, nhưng nếu so sánh với con cái nhà giàu thì ít đến mức đáng thương.

Hàn Mạc cười hì hì nói:

– Tiền của ta trong một tháng chẳng qua cũng chưa bằng một chiếc lông trâu đối với ông chủ Quan. Thế nào? Ông chủ Quan muốn tiếp tế cho Tiểu Ngũ ta sao?

– Ngũ thiếu gia cứ thích nói đùa.

Quan Thiếu Hà cười ha hả nói:

– Chù Thiếu Hà muốn tặng tiền bạc chỉ sợ Ngũ thiếu gia cũng cảm thấy chướng mắt.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

– Ông chủ Quan đã hỏi như vậy thì rõ ràng có thâm ý, xin cứ nói rõ đừng ngại.

Quan Thiếu Hà cũng không thừa nước đục thả câu, hắn nói thẳng:

– Ngũ thiếu gia có hứng thú làm một cuộc buôn bán không?

– Buôn bán sao?

Hàn Mạc trở nên sửng sốt, sau đó hắn lại cười nói:

– Đồng hành là kẻ thù, nếu ta muốn buôn bán chẳng phải sẽ cướp lấy phần lợi nhuận trong tay ông chủ Quan sao? Ngươi không sợ Tiểu Ngũ ta sẽ chèn ép sao?

Quan Thiếu Hà dứt khoát vung tay, hắn nói:

– Không sợ, không sợ, nếu Ngũ thiếu gia thật sự muốn làm ăn thì Thiếu Hà sẽ không suy sụp, ngược lại sẽ là phúc của Ngũ thiếu gia, sẽ cùng Ngũ thiếu gia kiếm được rất nhiều bạc.

Hàn Mạc thấy vẻ mặt Thiếu Hà nghiêm túc, cũng không phải nói giỡn thì lập tức nhíu mày hỏi:

– Ông chủ Quan, lời này của ngươi ta nghe không hiểu?

– Ngũ thiếu gia đừng nóng vội!

Quan Thiếu Hà khẽ nói:

– Người cứ nghe Thiếu Hà nói rõ là được.