Quyển 1 : Mưa Đông Hải - Chương 22 : Ám lưu dũng động ( Sóng Ngầm )

Quyền Thần

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lời nói của Chu Tiểu Ngôn cực kỳ bình tĩnh, trong âm thanh không có chút dao động nào giống như hắn vừa giết một con heo chứ không phải một người.

Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào Chu Tiểu Ngôn rồi đột nhiên nở nụ cười cực kỳ quái dị giống như nhìn thấy một lão nhân tám mươi tuổi đang nghịch đất, cảm giác rất mới lạ, hoặc có thể nói từ sâu trong con ngươi bùng lên cái nhìn tán thưởng. Hàn Mạc thấy rõ sự trấn định về tâm tình và cực kỳ bình tĩnh đã chứng tỏ bản lĩnh và năng lực tâm lý của Chu Tiểu Ngôn còn mạnh hơn những gì chính hắn tưởng tượng rất nhiều lần.

– Sao ngươi không trốn đi?

Hàn Mạc nâng cằm hỏi:

– Giết người thì nên bỏ trốn, như vậy thì ít nhất ngươi có thể giữ được tính mạng của chính mình mà không để ta tự lựa chọn, rõ ràng đã bỏ lỡ cơ hội quý giá để bảo vệ tính mạng.

Trong chuồng ngựa bùng lên những mùi vị khó chịu, Hàn Mạc không nhịn được phải dùng tay phe phẩy nơi đầu chóp mũi. Thậm chí hắn còn nghe thấy mùi vị máu huyết từ tận trong khung xương của Chu Tiểu Ngôn, người này không ngờ là một thợ săn cực kỳ mạnh mẽ.

Chu Tiểu Ngôn trở nên trầm ngâm, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh rồi chậm rãi nói:

– Ngày hôm qua ngươi ra mặt thu ta, dù gì thì ta cũng thiếu nợ ngươi một phần nhân tình. Ta giết người thì đương nhiên có thể bỏ đi…Nhưng vì như vậy mà tội ác giết người của ta cũng được xác định. Ta không quan tâm đến vương pháp của Yến Quốc các ngươi, chẳng qua ta thấy tội danh đã được xác định thì Hàn gia chắc chắn sẽ gặp phải phiền phức. Giống như những lời ngươi đã nói, chuyện ngươi đưa ta về phủ được rất nhiều người biết, nếu ta đột nhiên bỏ đi thì chẳng phải Hàn gia các ngươi sẽ gánh vác tội danh sai hạ nhân giết người sao?

Chu Tiểu Ngôn đột nhiên cười nhạt một tiếng:

– Tội danh này chắc chắn Hàn gia các ngươi sẽ có biện pháp tẩy rửa, nhưng nếu như ta ở lại thì không phải Hàn gia hoàn toàn có thể rửa sạch tất cả sao?

Hàn Mạc cười nói:

– Thì ra ngươi cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, nhưng ngươi cũng đã quá tự tin, Tiêu Mạc Toản là người của Tiêu Thái Sư, nếu Hàn gia chúng ta có liên quan đến án mạng này thì Tiêu Mạc Toản nhất định sẽ làm ầm lên, thậm chí sẽ lợi dụng chuyện này để chủ nhân Tiêu Thái Sư cầm chắc cán dao chĩa vào người Hàn gia chúng ta…Thật ra ta cũng cảm thấy giao ngươi cho phủ nha, ngươi chủ động nhận tội, đồng thời cũng nói rõ không liên quan đến Hàn gia chúng ta là lựa chọn tốt nhất.

Chu Tiểu Ngôn đứng thẳng người lên, hắn thản nhiên nói:

– Ta đi với ngươi đến phủ nha!

– Không cần vội!

Hàn Mạc khoát tay bình tĩnh nói:

– Đợi đến khi ta gặp cha rồi nói sau, ta nghĩ rằng cha sẽ tìm chúng ta ngay thôi.

Hàn Mạc đột nhiên hỏi Chu Tiểu Ngôn:

– Ngươi có biết nói dối không?

Trên gương mặt như tảng đá của Chu Tiểu Ngôn không lộ ra chút biểu cảm nào, hắn hỏi ngược lại:

– Ngươi muốn ta nói dối sao?

Hàn Mạc cũng đứng thẳng người lên, hắn nắm chặt Âm Dương Côn rồi nói:

– Nếu ngươi thật sự muốn ta bảo vệ, thật sự nợ ta một mạng thì lúc này cần phải nói vài lời dối trá. Tướng mạo ngươi quá ác nghiệt, sợ rằng nếu nói dối thì người nghi ngờ cũng rất nhiều.

Hàn Mạc thở dài:

– Cũng không biết ngươi có từng nói dối với ta hay không.

– Ngươi dạy ta là được!

Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói.

– Còn lâu!

Hàn Mạc trừng mắt nhìn Chu Tiểu Ngôn, hắn bĩu môi nói:

– Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thiếu gia sẽ nói dối sao?

Chu Tiểu Ngôn liếc mắt nhìn Hàn Mạc, hắn cũng không trả lời thẳng mà thản nhiên nói:

– Hảo tiểu tử.

…….

…….

Tin tức về cái chết của Hoàng Ban Đầu đã được truyền ra ngoài rất nhanh, sau khi được truyền miệng qua rất nhiều người thì nhanh chóng tạo ra một dị bản cực kỳ thú vị. Tất cả mọi người đều nói Điền quả phụ thông dâm với ba bốn tên nam nhân khác nhau, có lẽ vì tranh giành tình nhân mà Hoàng Ban Đầu đã bị một kẻ khác giết chết.

Bị bản này được truyền đi rộng nhất, đồng thời cũng là nhanh nhất.

Những bà cô, nương nương hay thiếu phụ đều rất thích dị bản này, đám người nói ra quắn cả lưỡi. Các thiếu phụ đều rất thích bàn luận những chuyện có chút gió trăng hoang dâm, quan trọng là các nàng hy vọng nói ra những chuyện như vậy để nam nhân của mình cảm thấy sợ, sẽ không dám mò mẫm thông dâm bên ngoài, nếu không sẽ bị tình địch giết chết.

Dị bản được truyền khắp dân chúng chẳng qua chỉ là một tin tức nhỏ có tính chất tham khảo trong mắt quan phủ. Tiêu Mạc Toản không tin, lão không tin với uy quyền của Hoàng Ban Đầu ở Đông Hải thành thì có kẻ can đảm ra tay chỉ vì một quả phụ.

Hoàng Ban Đầu là thân tín được Tiêu Mạc Toản mang đến từ Yên Kinh khi nhận chức ở Đông Hải quận, đồng thời cũng có thể nói Hoàng Ban Đầu là bộ hạ mà lão tín nhiệm nhất. Những năm qua những chuyện sáng tối trong Đông Hải thành của Tiêu Mạc Toản đều do chính Hoàng Ban Đầu lo liệu.

Hoàng Ban Đầu chết chẳng khác nào chặt đi một cánh tay của Tiêu Mạc Toản, ngoài tức giận thì lão cũng cực kỳ lo lắng. Vì chỉ cần vài ngày nữa là tiền thuế mùa xuân sẽ lên đường đưa về Yên Kinh giao cho Hộ Bộ, trước đây kẻ phụ trách vận chuyển tiền đều là Hoàng Ban Đầu.

Vận chuyển tiền thuế về kinh là chuyện quan trọng bậc nhất trong quận phủ, không những phải phái ra đội ngũ hộ tống hơn trăm người mà quan trọng là tổng quản phải là thân tín của chính mình. Hơn nữa khi tiền thuế được đưa đến Yên Kinh thì không thể giao tất cả tiền cho Hộ Bộ, giống như Tiêu Mạc Toản, trước khi sắp xếp đội ngũ vận chuyển thuế phải dành ra một phần âm thầm giao cho chủ nhân của mình là Tiêu Thái Sư. Vì vậy những kẻ chấp hành mệnh lệnh không thể là người ngoài.

Điểm quan trọng nhất chính là tên thân tín của Tiêu Mạc Toản đột nhiên chết ngay vào lúc này, vì vậy mà lão cực kỳ tức giận, lão phái ra ban ban sai nha dùng toàn lực truy tìm hung thủ.

Tuy gian tình giữa Điền quả phụ và Hoàng Ban Đầu là một manh mối quan trọng, tuy những tên nam nhân từng gian díu với Điền quả phụ đều đã bị nhốt vào trong ngục dùng nghiêm hình tra tấn nhưng trong lòng Tiêu Mạc Toản vẫn nghi ngờ đối tượng duy nhất, đó chính là Hàn gia.

Thời gian vừa qua Tiêu Mạc Toản lão và Hàn gia đã tranh chấp với nhau, mọi người đã không còn nể mặt nhau, vì vậy Hàn gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, hành động âm thầm giết chết Hoàng Ban Đầu có lẽ là một thủ đoạn trả thù của Hàn gia. Vì vậy khi vừa nhìn thấy Hàn Huyền Xương thì vẻ mặt Tiêu Mạc Toản đã trở nên cực kỳ âm trầm, trong con ngươi lóe lên cái nhìn oán độc.

– Hàn đại nhân, vừa rồi bản quan vừa nghe được một tin tức…….

Gương mặt Tiêu Mạc Toản trở nên đen nhẻm, lão nói:

– Thiếu gia nhà ngươi hôm qua thu vào một phu ngựa đến từ Ngụy Quốc, ngươi có biết chuyện này hay không?

Hàn Huyền Xương vẫn cực kỳ tao nhã, trên mặt lộ ra nụ cười, lão lạnh nhạt nói:

– Quận trưởng đại nhân phải biết trong Thanh Lại Phủ chúng ta có vài trăm miệng ăn, mỗi ngày không có một trăm chuyện thì cũng là tám mươi, tất nhiên hạ quan không phải là thần mà tất cả đều biết rõ trong lòng bàn tay. Hơn nữa chẳng qua chỉ là một phu ngựa, dù là người Ngụy Quốc thì cũng chỉ là một phu ngựa, hạ quan cũng không nhàn hạ đến mức đến hỏi thăm một tên phu ngựa.

Tâm tình của Hàn Huyền Xương bây giờ rất tốt, Hoàng Ban Đầu là một tên mà Hàn Huyền Xương cực kỳ chán ghét, trước nay cũng vì vun đắp mối qua hệ giữa hai nhà Tiêu Hàn mà không dám ra tay. Lúc này Hoàng Ban Đầu đột nhiên bị giết chết, trong lòng Hàn Huyền Xương cảm thấy cực kỳ thích ý, ít ra Tiêu Mạc Toản cũng mất đi một con chó dữ chuyên vẽ đường cho hươu chạy.

Đông Hải thành mất đi một con chó dữ thì Đông Hải quận sẽ yên bình hơn một chút.

– Hàn đại nhân có lẽ không biết, hôm qua tên phu ngựa kia biểu diễn kỹ thuật cưỡi ngựa trên đường bị Hoàng Ban Đầu bắt gặp, hắn hoài nghi tên phu ngựa là thám thử Hắc Kỳ của Ngụy Quốc, đang định đưa về phủ thẩm tra thì lại bị thiếu gia nhà ngươi cậy thế thu về phủ, đồng thời còn sỉ nhục Hoàng Ban Đầu trước mặt tất cả mọi người.

Tiêu Mạc Toản cười lạnh nói:

– Chuyện này sao lại trùng hợp như vậy, chuyện xảy ra vào chiều qua, sáng hôm nay thì Hoàng Ban Đầu đã bị giết. Hàn đại nhân, ngài không thấy có chút kỳ quái sao?

– Cũng chẳng có gì kỳ quái!

Hàn Huyền Xương thản nhiên nói:

– Hoàng Ban Đầu thường làm hết bổn phận, lúc nào cũng lo lắng đến an nguy của Đông Hải thành, đã từng nhận lầm rất nhiều người là thám tử. Nếu phu ngựa kia là thám tử Ngụy Quốc thì ta nghĩ hắn sẽ không ra giữa đường cái mà rêu rao, như vậy chẳng phải lạy ông ta ở bụi này sao? Quận trưởng đại nhân, ngài thấy thế nào?

Tiêu Mạc Toản lạnh lùng nói:

– Hàn đại nhân, hư là thực mà thực cũng là hư, người Ngụy Quốc có rất nhiều thủ đoạn. Nếu Hàn đại nhân cho rằng tên phu ngựa kia không phải là thám tử thì không bằng đưa hắn đến đây tự mình thẩm vấn, để chính hắn bày tỏ sự trong sạch của mình. Hoàng Ban Đầu là người triều đình, gặp phải tai họa bất ngờ thì bản quan nhất định phải tra xét rõ ràng, nếu không làm rõ thì sợ rằng sau này người phải chết chính là bản quan.

Trong mắt Hàn Huyền Xương bùng lên hàn quang cực kỳ sắc bén, lão dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Tiêu Mạc Toản, giọng nói cũng cực kỳ bình tĩnh:

– Quận trưởng đại nhân, phu ngựa kia nếu đã được Mạc Nhi nhà chúng ta đưa vào phủ thì cũng là một thành viên của Hàn phủ, nếu đại nhân muốn đưa hắn đến nha môn thì cũng phải điều tra rõ ràng xem cái chết của Hoàng Ban Đầu có liên quan đến Hàn gia chúng ta hay không. Hàn gia chúng ta có danh dự hơn trăm năm, đồng thời cũng rất có danh tiếng trong Đông Hải quận, nếu có liên quan đến chuyện này chỉ sợ rằng sẽ làm hỗ thẹn tổ tiên. Nếu quận trưởng đại nhân muốn bắt người Hàn phủ thì phải đưa ra chứng cớ rõ ràng, chỉ cần có chứng cứ thì hạ quan sẽ đích thân áp giải tên phu ngựa kia đến nha môn chịu tội.

Bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ âm trầm, Tiêu Mạc Toản hầu như muốn cắn nát răng của chính mình còn Hàn Huyền Xương thì vẫn cực kỳ bình tĩnh, rõ ràng kiềm chế rất tốt.

– Hàn đại nhân, ý của ngươi là tên phu ngựa được Hàn gia che chở, không được tra hỏi sao?

Hàn Huyền Xương lắc đầu rồi nghiêm mặt nói:

– Mạng người cực kỳ quý giá, vụ án lớn như vậy xảy ra ở Đông Hải thành thì tất nhiên phải tra hỏi cho rõ ràng.

Hàn Huyền Xương dừng lại một chút rồi thản nhiên nói:

– Quận trưởng đại nhân đã nghi ngờ tên phu ngựa trong phủ của ta có vấn đề thì hạ quan sẽ tự mình về phủ tra hỏi, nếu thật sự có liên quan thì sẽ giao cho phủ quận trưởng, ngài xem thế nào?

– Ngươi tự mình tra hỏi sao?

– Chẳng lẽ quận trưởng đại nhân cho rằng hạ quan không thể đảm nhiệm chuyện này?

Tiêu Mạc Toản giận quá mà cười lớn nói:

– Tốt, tốt, tốt, Hàn đại nhân, ngươi trở về phủ tra hỏi đi, bản quan sẽ chờ đợi tin tốt của ngươi.

Hàn Huyền Xương đứng dậy chắp tay rồi xoay người bỏ đi ngay. Sau khi Hàn Huyền Xương khuất khỏi tầm mắt thì Tiêu Cảnh từ bên trong chui ra, hắn oán giận nói:

– Hàn gia thật sự quá mức cuồng vọng. Cha, chúng ta cần phải biên một phong thư cho can gia gia*, để gia gia trừng trị đám người Hàn gia.

(*: Ông nuôi.)

Tiêu Mạc Toản chắp tay sau lưng nhìn bóng dáng của Hàn Huyền Xương khuất hẳn, lão lạnh lùng nói:

– Hàn gia sớm muộn gì cũng sẽ bị các thế gia khác tiêu diệt.

– Hàn gia!

Tiêu Cảnh nghiến răng nghiến lợi, trong mắt bùng lên cái nhìn hung ác:

– Ta nhất định phải để đám khốn nạn này biết rõ lợi hại.