Quyển 1 : Mưa Đông Hải - Chương 9 : Hắc Diêm Vương

Quyền Thần

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch: Bạch Khiết

Trong chính sảnh Hàn gia Đông phủ, Hàn Huyền Xương đang ngồi cùng bàn với một vị quan viên mặc quan phục. Dù trà nước đã sớm được đưa lên nhưng vẻ mặt vị quan lại rất âm trầm, mặt lạnh và cực kỳ hờ hững.

Vị quan viên này gần năm mươi, thân hình cường tráng, gương mặt ngăm đen, cặp mắt xếch hình tam giác, rõ ràng là loại người xảo trá âm độc, đây chính là Tiêu Mạc Toản quận trưởng Đông Hải quận.

Vừa mới sáng sớm Tiêu Mạc Toản đã dẫn theo vài tên nha môn vác gậy bổng chạy đến Hàn phủ, Hàn Huyền Xương còn chưa biết đầu cua tai nheo ra sau thì hắn đã gào rống kêu tên Hàn Mạc. Hàn Huyền Xương sinh ra cảm giác hòa thượng không sờ được đầu, lão chỉ vừa sai người đi gọi Hàn Mạc vừa mời Tiêu Mạc Toản vào ngồi trong chính sảnh rồi phân phó hạ nhân dâng trà. Dù lão cũng không có chút ấn tượng đối với Tiêu Mạc Toản nhưng người này dù sao cũng là quận phủ, hơn nữa bối cảnh sau lưng cũng khá phức tạp. Hàn Huyền Xương cũng chỉ biết nói trái nói phải, cố gắng duy trì gương mặt tươi cười.

– Quận trưởng đại nhân, mới sáng sớm ngài đã đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?

Hàn Huyền Xương mỉm cười nói:

– Có chuyện gì xảy ra sao?

– Chuyện gì sao? Chuyện lớn!

Tiêu Mạc Toản đảo cặp mắt hình tam giác, lão cười lạnh nói:

– Hàn đại nhân, Hàn gia các người không hỗ danh là đệ nhất gia trong Đông Hải quận. Con cháu Hàn gia ngang ngược quê nhà, trong mắt không có pháp nước, ngươi ngược lại cũng không quan tâm, bản quan hôm nay đến đây là muốn giúp ngươi dạy bảo đứa con.

Hàn Huyền Xương vừa nghe đến đây thì trong lòng đã cực kỳ mất hứng, lão là một người rất biết giữ thể diện, rõ ràng những lời nói của Tiêu Mạc Toản là trách lão không biết dạy con. Lão cố gắng nén giận rồi thản nhiên hỏi:

– Quận trưởng đại nhân, lời này từ đâu ra? Hàn gia chúng ta trước nay quy củ uy nghiêm, đối với con cháu trong bộ tộc cũng cực kỳ nghiêm khắc, dù là khuyển tử cũng phải thành thật làm theo quy củ, cũng đâu cần quận trưởng đại nhân đến dạy bảo?

Hàn Huyền Xương đảo mắt nhìn Tiêu Mạc Toản rồi tiếp tục nói:

– Quận trưởng đại nhân, hôm qua ngư dân đã phái đại biểu đến kêu khổ với hạ quan, thương thuế tăng vọt, giá cá suy giảm, dân chúng cực kỳ oán giận.

Tiêu Mạc Toản cũng không thèm nhìn Hàn Huyền Xương mà lạnh nhạt nói:

– Lần trước ta cũng đã giải thích với ngươi rồi, triều đình cần bạc, Đông Hải quận chúng ta tài nguyên phong phú tất nhiên phải làm phiền dân chúng, rõ ràng là lo nghĩ cho hoàng thượng. Thương nhân Khánh Quốc đã kiếm được rất nhiều bạc ở Yến Quốc chúng ta, dù sao cũng phải xuất ra một chút.

– Quận trưởng đại nhân, người nhỏ máu không phải là đám thương nhân mà chính là dân chúng trong Đông Hải thành.

Hàn Huyền Xương nghiêm mặt nói:

– Nếu làm như vậy thì rõ ràng cắt đứt con đường sống của con dân Đông Hải.

– Hàn đại nhân, lời này của ngài có ý gì?

Tiêu Mạc Toản lạnh lùng nói:

– Ngươi nói bản quan tàn khốc thô bạo sao? Bản quan là quan viên triều đình, không phải quan của Hàn gia các người, bản quan phải làm việc một lòng với triều đình. Còn đám ngư dân náo loạn kia, ta nghe nói kẻ dẫn đầu chính là một tên trong tộc nhánh của Hàn gia, vì vậy Hàn gia các ngươi không quan tâm sao lại chất vấn bản quan. Hì hì, Hàn đại nhân, ngươi cũng không quá mức khinh người đấy chứ?

Hàn Huyền Xương ngày thường làm việc cực kỳ kín kẽ và cẩn thận, lúc này trong lòng lão cũng không khỏi tức giận, lão chắp tay nói:

– Hạ quan không dám, nhưng thu nhập từ thuế nếu đại nhân cứ tiếp tục định giá thì nhân tâm dân chúng trong Đông Hải sẽ sinh biến, như vậy sẽ gây ra dân biến, đối với tất cả đều không có lợi.

Tiêu Mạc Toản điềm nhiên nói:

– Hàn đại nhân, ngươi đang uy hiếp bản quan sao?

Khi hai bên mười phần hỏa khí thì Hàn Mạc đã khoan thai đi vào chính sảnh, hắn cũng không thèm nhìn Tiêu Mạc Toản mà đi thẳng đến trước mặt Hàn Huyền Xương cung kính nói;

– Cha, ngài gọi con có chuyện gì dạy bảo?

Hàn Mạc ở hậu hoa viên đã được chính miệng Hàn Thanh nói Hắc Diêm Vương kéo người đến, hắn biết chuyện này chắc chắn sẽ có liên quan đến cuộc hành hung Tiêu Cảnh ngày hôm qua, có chín phần khả năng Hắc Diêm Vương đến hỏi tội hắn.

Dù biết là như thế nhưng Hàn Mạc vẫn cố ý kéo dài thời gian, trước tiên là tắm rửa sạch sẽ, thay đổi y phục, thậm chí còn đi xuống nhà bếp uống một chén cháo mới chậm rãi đi đến.

Hàn Huyền Xương còn chưa kịp nói thì Tiêu Mạc Toản đã vỗ bàn quát lớn:

– Ngươi chính là Hàn Mạc?

Hàn Huyền Xương lạnh nhạt nói:

– Đúng là khuyển tử, không biết quận trưởng đại nhân kêu gọi hắn có chuyện gì phân phó?

– Phân phó sao?

Tiêu Mạc Toản cười lạnh nói:

– Con cháu Hàn gia ta nào dám phân phó. Hàn đại nhân, khuyển tử nhà ngươi bản lĩnh cũng không nhỏ, ngươi hỏi hắn xem tối qua đã gây ra chuyện gì?

Hàn Huyền Xương gọi Hàn Mạc là khuyển tử chính là cách gọi khiêm nhường, không ngờ Tiêu Mạc Toản lại cố ý gọi Hàn Mạc là khuyển tử, rõ ràng có ý nhục mạ, không những mắng Hàn Mạc mà còn lôi Hàn Huyền Xương vào tròng.

Hàn Mạc là khuyển tử thì không phải Hàn Huyền Xương là khuyển phụ sao? Hàn Huyền Xương cố gắng áp chế cơn giận, lão hỏi:

– Ngươi hôm qua đã làm gì?

– Hôm qua…….

Hàn Mạc nhìn Hàn Huyền Xương bằng ánh mắt cực kỳ vô tội:

– Hôm qua ở trong phủ xem sách, sau đó ra ngoài đi dạo, tối cơm nước xong thì đi ngủ.

Gương mặt Tiêu Mạc Toản trở nên đen bóng, lão cười lạnh nói:

– Hàn Mạc, hôm qua ở Bát Trân Các ngươi vô duyên vô cớ đánh Cảnh Nhi nhà ta cực kỳ tàn nhẫn, chẳng lẽ quên rồi sao? Đến lúc này Cảnh Nhi nhà ta vẫn còn nằm trên gường, ngực đau đớn dữ dội, mời đại phu thì rõ ràng là xương ngực rạn nứt. Hàn Mạc ơi Hàn Mạc, ngươi ra tay cũng cực kỳ thâm độc.

Tuy Hàn Huyền Xương và Tiêu Mạc Toản cũng không hợp nhau nhưng lão cũng biết rõ Tiêu Mạc Toản là đại biểu cho thế lực Tiêu gia. Ngày nay trong Cửu đại thế gia thì thế lực Tiêu gia đã đạt đến đỉnh phong, ngoài hai thế lực họ Diệp và họ Ngô thường đối chọi gay gắt với Tiêu gia, những gia tộc khác tuy trong lòng cực kỳ ghen ghét Tiêu gia quyền thế lấn thiên nhưng cũng không kẻ nào dám ra mặt chống đối.

Hàn Chính Càn đã nhiều lần nhắc nhở con cháu Hàn gia không được phát sinh xung đột với quận phủ, cho nên trước nay Hàn Huyền Xương cũng cực kỳ nhường nhịn. Lúc này nghe thấy Tiêu Mạc Toản nói như vậy thì đột nhiên trở nên sợ hãi, lão vỗ bàn quát lớn:

– Nghiệt súc, còn không mau quỳ xuống.

Hàn Mạc đã sớm biết tình cảnh sẽ trở nên như vậy, lúc này hắn liền quỳ xuống, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không chút sợ hãi, hắn quay về phía Tiêu Mạc Toản nói:

– Quận trưởng đại nhân, có phải công tử nhà đại nhân đã quên nói ra vài lời không?

Lúc này ánh mắt Tiêu Mạc Toản đã giống như muốn xé nhỏ Hàn Mạc ra thành từng mảnh, lão lạnh lùng cười nói:

– Hắn đã quên nói những gì?

– Hôm qua ở Bát Trân Các Hàn Mạc đã dựa theo những gì Tiêu thiếu gia phân phó, giúp hắn làm một chuyện nhỏ.

Trên gương mặt Hàn Mạc thậm chí còn lộ ra nụ cười:

– Tiêu thiếu gia nhà đại nhân ngày hôm qua tâm tình cực tốt, thậm chí còn cầu xin Hàn Mạc đánh hắn một trận. Hàn Mạc trước nay luôn kính ngưỡng quận trưởng đại nhân, tất nhiên cũng cực kỳ khâm phục Tiêu thiếu gia, hắn đã chân thành thỉnh cầu thì sao ta dám cự tuyệt, vì vậy mới tiến lên đánh hắn. Chuyện này có rất nhiều người biết rất rõ ràng, đại nhân có thể minh xét. Hôm nay nghe nói đại nhân đến phủ, ta còn tưởng rằng quận trưởng đại nhân muốn thay mặt Tiêu thiếu gia đáp tạ Hàn Mạc ta, Hàn Mạc còn nghĩ rằng sẽ khiêm tốn chối từ, cũng không ngờ quận trưởng đại nhân lại…Lại đến hỏi tội. Hàn Mạc cảm thấy rất thất vọng.

Hàn Mạc nói xong thì thở dài một tiếng cực kỳ thương cảm.

Hàn Huyền Xương trợn mắt há mồm, không ngờ Hàn Mạc có thể trả lời bằng những câu vớ vẩn như vậy. Mà lúc này Tiêu Mạc Toản đã tức giận đến mức mặt nổi đầy gân xanh, lão chỉ thẳng vào mặt Hàn Mạc nói:

– Tiểu súc sinh, ngươi đang nói hươu nói vượn gì vậy? Cảnh Nhi nhà chúng ta sao lại đưa ra yêu cầu vớ vẩn như vậy? Dù hắn có nói cũng chẳng qua chỉ là đùa giỡn, ngươi…Ngươi lại cho là thật sao? Rõ ràng cả vú lấp miệng em.

– Quận trưởng đại nhân!

Trong mắt Hàn Mạc chợt lóe lên hào quang, hắn thản nhiên nói:

– Người đang nhục mạ ta là tiểu súc sanh ngay trước mặt gia phụ, chẳng phải cũng không hiểu lễ nghĩa sao? Ngài nói thiếu gia nhà mình đã đưa ra yêu cầu vớ vẩn, Hàn Mạc cho rằng trên thiên hạ này thiếu gì yêu cầu vớ vẩn, quận trưởng đại nhân không quan tâm đến dân chúng sống chết, chỉ đơn giản muốn nâng thuế thu bạc, chẳng phải vớ vẩn sao? Ngài thân là cha có thể đưa ra yêu cầu vớ vẩn, vì sao thiếu gia nhà ngài không thể đưa ra yêu cầu vớ vẩn? Những yêu cầu vớ vẩn của ngài đã được áp dụng tại Đông Hải, sao những yêu cầu vớ vẩn của thiếu gia nhà ngài không được Hàn Mạc phục tùng mệnh lệnh?

Tiêu Mạc Toản thật sự không thể ngờ Hàn Mạc còn nhỏ tuổi mà đã nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nếu không có Hàn Huyền Xương đứng bên cạnh thì lão đã tức giận đến mức nhào lên đánh đấm Hàn Mạc rồi.

– Hàn đại nhân, ngươi sinh được đứa con quá tốt!

Tiêu Mạc Toản chống tay lên bàn rồi cười lạnh nói.

Hàn Huyền Xương thấy Tiêu Mạc Toản luôn miệng mở lời mà không để ý đến cảm nhận của mình, rõ ràng không thèm quan tâm đến chính mình. Lão không nhịn được phải nói:

– Con của hạ quan cũng không thể nói là tốt nhưng cũng hiểu rõ trắng đen, ghét ác như địch mà thôi.

Hàn Huyền Xương dừng lại một chút, lão cũng không muốn quá mức trêu chọc đối phương mà chắp tay nói:

– Quận trưởng đại nhân, chuyện này hạ quan sẽ khiêm khắc dạy bảo con cháu, sau khi mọi chuyện ổn thỏa sẽ đưa Hàn Mạc đến quý phủ tạ lỗi.

– Đến nhà tạ lỗi sao?

Tiêu Mạc Toản xiết chặt nắm đấm nói:

– Hàn đại nhân, theo ý của ngươi thì Cảnh Nhi nhà ta nằm trên giường chịu đau còn Hàn Mạc con ngươi chỉ phải đến nhà tạ lỗi thôi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn con mình nghênh ngang hống hánh ở Đông Hải quận sao?

Hàn Huyền Xương lập tức cau mày nói:

– Quận trưởng đại nhân, ý của ngài là?

– Bản quan nghe nói gia pháp Hàn gia uy nghiêm, chẳng lẽ đây là lời nói hoang sao?

Hàn Huyền Xương lập tức hiểu rõ ý tứ của Tiêu Mạc Toản, lão trợn mắt nhìn Hàn Mạc rồi chắp tay nói:

– Quận trưởng đại nhân yên tâm, Hàn Mạc tùy ý làm bậy sẽ không thiếu gia pháp, hạ quan sẽ nghiêm khắc trị tội.

– Cũng không cần sau đó mới trừng phạt.

Tiêu Mạc Toản hừ lạnh một tiếng, lão điềm nhiên nói:

– Bản quan đã cho nha môn vác theo gậy gỗ, Hàn đại nhân có thể thực hành gia pháp ngay lập tức, bản quan sẽ ở bên cạnh xem xét. Nếu Hàn đại nhân không đành lòng động thủ thì bản quan có thể bỏ ra chút sức lực.

Gương mặt Hàn Huyền Xương khẽ biến đổi, lão đang muốn trả lời thì ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh trong trẻo:

– Kẻ nào dám đánh Mạc Nhi nhà ta? Mạc Nhi chúng ta xúc phạm đến vương pháp của kẻ nào mà dám dùng gậy gỗ trừng phạt???