Chương 1141: Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung (Hết)

Quyền Thần

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch: Bạch Khiết

Đông Hải rộng lớn, một ngày hè ánh mặt trời chiếu xuống lóng lánh trên mặt biển. Mặt biển tựa như được phủ thêm một màng lụa mỏng màu vàng. Đàn hải âu chao nghiêng cánh bay lượn. Một làn gió biển thổi vào mát rượi, khiến cho tinh thần của người ta lập tức sảng khoáng, cực kỳ phấn chấn.

Tiên Nhân đảo đã trải qua một hồi tu kiến trở thành một đình viện tao nhã, hằng năm vào mùa hè, đều có một đám người tới đảo xem thủy triều lên xuống, xem mặt trời mọc và thưởng thức hải sản.

Trong đình viện lịch sự tao nhã lúc này đang có một bàn chơi mạt chược. Ba thiếu phụ xinh đẹp cùng một thiếu nữ thanh tú ngồi vây quanh bàn, hứng thú đập bài xuống lia lịa.

(e k biết chơi mạt chược, nên k chắc dùng từ vậy là đúng, mong các bác thông củm hí)

– Một lưỡi câu hai đầu.

Thiếu phụ phía Tây chạm đến một quân bài, lập tức hiện ra vẻ hưng phấn:

– Đây là vòng thứ 8, rốt cuộc khai mở hồ rồi, nếu không sờ một bả, ngày mai sẽ không có bạc chơi cùng các nàng.

(em nghĩ ý là lần này thắng rồi đấy)

Phạm Tiểu Thiến xinh đẹp ngồi ở phía Đông đếm từng đồng tiền đưa tới, oán giận nói:

– Nàng khai mở hồ thật lớn, ta hồ năm thanh, mà không bằng một bả này của nàng.

Thiếu nữ thanh tú cười khanh khách:

– Thiến tỷ tỷ, hôm qua vận khí của tỷ quá tốt, ngày hôm nay không thể tiếp tục như thế nữa, nếu như ngày nào cũng như vậy, chúng ta không dám chơi với tỷ.

Thiếu phụ phía Tây nhìn thiếu nữ, nói:

– Sương nhi, ta hôm qua cũng không còn hồ vài thanh, ngày hôm nay vì sao vẫn không thắng?

Nàng nhìn Hồng Tụ ngồi đối diện mặt không có chút biểu cảm:

– Mấy ngày nay, bạc của chúng ta đều ở trên người Hồng Tụ rồi.

Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn Thiếu phụ phía Tây, nói ngắn gọn:

– Lòng ta không vội, vận khí tốt!

Sương nhi cười khanh khách:

– Linh Chỉ tỷ tỷ, lần trước muội nghe Mạc ca ca nói, chơi mạt chược cũng không thể tham được, vô luận lớn nhỏ đều muốn hồ, sẽ hỏng mất vận khí của mình. Hơn nữa, hắc hắc, Mạc ca ca nói, chơi mạt chược nếu như quá thông minh, muốn quá nhiều, tính toán quá nhiều, ngược lại không vui. Tối hôm qua Mạc ca ca cùng muội đánh cược, đảm bảo ngày hôm nay tỷ nhất định sẽ thua.

Tiêu Linh Chỉ lông mày dựng thẳng lên, cả giận nói:

– À, ta cứ bảo vận may sao lại quay lưng lại với ta, hóa ra là do hắn ở sau lưng ta thầm chú, chút quay về ta xem sẽ sửa trị hắn thế nào.

Sương nhi đưa ngón tay lên miệng, suỵt khẽ:

– Linh Chỉ tỷ tỷ, tỷ đừng nói là muội tiết lộ nhé, kẻo Mạc ca ca lại bảo muội bán đứng huynh ấy.

– Không biết.

Tiêu Linh Chỉ cười tinh quái:

– Muốn đối phó hắn, lý do còn nhiều mà.

Phạm Tiểu Thiếu chớp chớp đôi mắt:

– Linh Chỉ tỷ tỷ, bình thường tỷ giáo huấn tướng công như thế nào, mách lại cho bọn ta được không? Tối hôm kia, ta nghe hắn trong phòng tỷ nói: chết ta rồi, chẳng lẽ tỷ thiếu chút nữa đã đánh hắn chết? Tỷ dạy hắn như thế sao? Là đánh cho hắn đến chết à?

Tiêu Linh Chỉ nghe vậy, lập tức đỏ mặt lên, lúng túng nói:

– Cái này… cái kia là hắn nói lung tung…

Nghĩ đến chuyện đêm trước cùng Hàn Mạc thử mấy trò quái đản, cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, nóng ran.

Phạm Tiểu Thiến cũng đã từng trải, thấy Tiêu Linh Chỉ có thái độ lạ, lập tức hiểu được, hai má cũng đỏ lên, lập tức cười khanh khách.

Sương nhi không rõ nguyên do, ngồi vừa rải bài vừa nói:

– Mạc ca ca tại sao lại kêu lung tung vậy? Hắn tại sao phải chết?

Tiêu Linh Chỉ càng xấu hổ, vội vàng chuyển đề tài nói:

– Đúng rồi, Hồng Tụ muội muội, bà bà (mẹ chồng) bên kia có tin tức gì không? Công công (bố chồng) thương thế khôi phục chưa?

Hồng Tụ bắt đầu bắt bài, đáp:

– Công công cùng bà bà hôm nay ở trong thành Thần Sơn, Phong Quốc Đại tế ti tìm vu y cao minh nhất Phong quốc, mấy năm nay khám và chữa bệnh, gân mạch trong đầu đang dần khôi phục, chỉ là dược tính quá mức ác độc, muốn hoàn toàn khôi phục, chắc có lẽ cũng còn lâu.

Nghe nói đến đây, mấy thiếu phụ đều ảm đạm.

– Muội phải chăng cũng mới đi Thần Sơn thành với tướng công?

Tiểu Thiến nháy mắt hỏi.

Hồng Tụ gật gật đầu.

– Tướng công thật sự là người đệ nhất hiếu thuận trong thiên hạ, mấy năm nay hằng năm đều đi thành Thần Sơn vấn an bố mẹ.

Tiểu Thiến buồn bã nói:

– Hơn nữa, lần nào đi cũng ở lại mười ngày nửa tháng.

Hồng Tụ lộ vẻ kỳ quái, thản nhiên nói:

– Thăm bố mẹ tất nhiên không giả, chỉ là hắn đến Phong quốc cũng rất bận rộn.

– Ah?

Tiêu Linh Chỉ con ngươi đảo môt vòng:

– Chẳng lẽ hắn tại Phong quốc còn phải xử lý quốc sự?

– Ta cũng không biết quốc sự hay là việc tư?

Hồng Tụ mặt vẫn lạnh như băng:

– Thường xuyên cùng Phong quốc Đại tế ti nói chuyện thâu đêm suốt sáng, chắc hẳn là việc quốc gia đại sự a!

Phạm Tiểu Thiến tuy đã mang phong thái thiếu phụ thành thục hơn nhiều, nhưng tâm tư vẫn còn hồn nhiên lắm, nghe Hồng Tụ nói vậy, nàng còn trìu mến bảo:

– Tướng công thật sự là vất vả, đêm hôm còn phải trao đổi quốc sự với Đại tế ti. Trách không được năm trước Phong quốc phái sứ thần đến đây triều cống, nguyện ý trở thành nước phụ thuộc Đại Yến đế quốc ta. Hiện tại xem ra, tướng công là vì phải thuyết phục vị Đại tế ti này rồi.

Tiêu Linh Chỉ tất nhiên không hồn nhiên như Phạm Tiểu Thiến, cười mà như không cười:

– Xem ra vị Nhiếp Chính vương kia thật là vất vả. Hồng Tụ muội muội, quay trở về chúng ta phải hầu hạ hắn thật tốt.

Sương nhi mở trừng hai mắt, lập tức che miệng cười rộ lên.

Lại đánh thêm hai vòng, đột nhiên một tiểu cô nương 5, 6 tuổi tiến vào, mặc váy 6 màu, tướng mạo thanh tú, làn da trắng ngời, tới bên Tiêu Linh Chỉ phụng phịu:

– Mẹ, phụ thân sao vẫn chưa về? Con đói gần chết. Không phải người nói hôm nay sẽ nướng cá ăn sao?

Tiêu Linh Chỉ lập tức trìu mến dịu dàng nói:

– Lâm nhi, mẹ dặn con luyện ca, đã luyện chưa?

Tiểu cô nương gật đầu đáp:

– Dạ như mẹ dặn dò, con đã luyện rồi.

Phạm Tiểu Thiến ngồi một bên thở dài:

– Lâm nhi của chúng ta ngoan quá, tuổi còn nhỏ mà đã biết học cầm kỳ thư họa, trưởng thành nhất định có bản lĩnh tốt. Không giống như đại ca, không có lúc nào chịu ngồi yên, nghịch ngợm hết biết, hở tý là gây họa.

Tiêu Linh Chỉ cười:

– Định nhi không gọi là nghịch ngợm được. Theo lời phụ thân hắn nói thì đó là biểu hiện có tiền đồ. Lần trước gây họa, phụ thân hắn không phải đã nói hồi nhỏ cũng như hắn sao? Khi còn bé sống yên ổn quá, trưởng thành sẽ không có khí phách gan dạ bản lĩnh nam nhân.

Quay đầu lại kêu:

– Tiểu Quân, muội xuống bờ biển nhìn xem, xem Vương gia có định về hay không? Nói cho hắn biết con gái của hắn đã đói bụng rồi.

Tiểu Quân đang cùng nha hoàn Vân Thiến của Tiểu Thiến ở bên ngoài chơi cờ nhảy, nghe Tiêu Linh Chỉ gọi liền đáp ứng. Hàn Lâm cũng nói:

– Mẹ, con cũng đi!

Tiêu Linh Chỉ khoát tay:

– Đi đi, đừng chạy lung tung.

Hàn Lâm cười hì hì, lúc này mới như con chim con chạy ù đi, cùng Tiểu Quân ra bờ biển xa xa, thoáng nhìn trên biển chỉ có một con thuyền cô độc, trên thuyền không thấy bóng dáng nào cả.

Mặt biển xanh thẳm vỗ rì rào, thỉnh thoảng có đàn hải âu tung cánh bay qua.

Dưới mặt biển, Hàn Mạc lúc này mặc mỗi quần ngắn, tay phải nắm một xiên cá, cả người như một con cá, bơi đuổi theo một con cá mập loại nhỏ.

Tuy trong nước có lực cản lớn, nhưng thể lực của hắn vốn không bình thường, tốc độ bơi cực nhanh, quần con cá mập kia hồi lâu, rốt cuộc tìm được cơ hội, dùng xiên cá hung hăng cắm vào bụng con cá mập, lại cùng cá mập vật lộn một hồi, cuối cùng đem cá mập kia chế ngự.

Hắn một tay kéo xiên cá, nổi lên trên mặt nước. Thấy cách đó không xa, một thiếu niên 7, 8 tuổi cũng đang cưỡi trên đầu một con cá mập, nắm đấm tuy không lớn, nhưng cực kỳ hung hãn, đấm liên hồi vào đầu con cá mập. Cá mập hiển nhiên là rất đau, hết ngoi lên lại ngụp xuống. Nhưng thiếu niên kia lại như được dính vào lưng cá mập, bất luận thế nào cũng không rời khỏi. Mà cá mập kia dưới nắm đấm của thiếu niên, càng lúc càng yếu, sự phản kháng dãy dụa cũng càng lúc càng nhỏ.

Hàn Mạc bơi vào thấy Hàn Lâm đang đứng trên bờ chờ đợi, trên mặt lập tức hiện ra vẻ ôn nhu lạ thường, quay đầu lại kêu lên:

– Hàn Định, con mồi của ta đã chết, quay vào đi, có hai con mồi này, cũng đủ cho chúng ta một bữa thỏa thuê rồi.

Cũng không nói nhiều, bơi về phía bờ biển, cầm theo xiên cá đi dọc bờ biển, vừa cười vừa nói:

– Nữ nhi ngoan, đói bụng rồi phải không? Không nên gấp, lão tía lập tức nướng cá mập cho các con ăn, rất thơm rất thơm.

Hàn Lâm đi tới, bàn tay nắm lấy một ngón tay Hàn Mạc, chỉ vào Hàn Định đang chiến đấu cùng cá mập trên biển, có chút sợ hãi nói:

– Cha, đại ca sẽ không sao chứ? Cá mập kia dữ quá!

Hàn Mạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hàn Lâm, dịu dàng nói:

– Không cần lo lắng, hắn có bản lĩnh đó. Nếu ngay cả một con cá mập cũng không thể đối phó, lớn lên làm sao bảo hộ các ngươi?

Hàn Lâm cười hì hì. Hàn Định bên kia cũng không phí bao nhiêu thời gian, rốt cuộc hạ gục con cá mập kia, quay đầu bơi vào bờ, tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã sớm lộ ra vẻ tráng kiện, hơn nữa, y chang phụ thân hắn: một thân màu đồng cổ.

Đem con cái mập kia kéo đến cạnh bờ, Hàn Định nhìn Hàn Lâm, mở nắm tay ra, lạnh lùng nói:

– Cho này.

Trong bàn tay nhỏ của hắn, có một hòn đá nhiều màu sặc sỡ. Hàn Lâm nhìn thấy, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, lập tức nhận lấy, cười ngọt ngào:

– Cám ơn ca ca!

– Không cần cám ơn!

Hàn Định lạnh nhạt.

Nhìn Hàn Lâm hưng phấn cầm hòn đá nhỏ, Hàn Mạc cũng đầy vẻ vui mừng. Hắn nhìn về phía biển, đột nhiên nhìn thấy một con thuyền lớn đang chạy tới phía này, không khỏi nhíu mày.

Thuyền dừng lại, đầu thuyền thả xuống một con thuyền nhỏ, sau đó thuyền nhỏ từ từ vào bờ. Hàn Lam nhìn thấy người trên thuyền, liền hô to vui mừng:

– Tiểu Tuyết nhi đến, Tuyết di nương đến!

Vừa nói vừa buông tay Hàn Mạc chạy về phía con thuyền nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ vui mừng.

Hàn Mạc thở dài, lúc này mới chậm rãi đi đến.

Trên thuyền nhỏ, Trấn Đông tướng quân Hàn Nguyên khươ mái chèo, mà Diễm Tuyết Cơ ôm Hàn Tuyết hơn 3 tuổi đứng ở đầu thuyền, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười ma mị. Hàn Tuyết nhìn thấy Hàn Lâm đang đứng cạnh bờ, cũng háo hức hẳn lên, cả người chỉ chực chuồi khỏi tay mẹ. Diễm Tuyết Cơ vỗ nhẹ mông Hàn Tuyết. Tiểu gia hỏa hiển nhiên đối với mẫu thần cực kỳ kiêng kỵ, liền yên tĩnh trở lại.

Nàng đến bên cạnh bờ, Hàn Lâm đã ngọt ngào kêu:

– Tuyết di nương, Tứ bá!

Hàn Nguyên từ trên thuyền nhỏ nhảy xuống, tiến lên vuốt đầu Hàn Lâm, cười nói:

– Tiểu nha đầu này mồm miệng thật là ngọt.

Một tay ôm lấy Hàn Lâm:

– Đến đây, để Tứ bá ôm một cái!

Hàn Mạc cũng đã tiến lên, thò tay giữ thuyền cho Diễm Tuyết Cơ:

– Trước kêu cho nàng đi theo cùng, nàng không đi, bây giờ lại…

Diễm Tuyết Cơ chưa kịp đáp, Hàn Tuyết đã duỗi hai cánh tay ra, nũng nịu:

– Phụ thân ôm một cái, phụ thân ôm một cái…

Hàn Mạc ôm lấy khôn mặt xinh đẹp của tiểu Hàn Tuyết, cười tủm tỉm:

– Tiểu Tuyết nhi có nhớ phụ thân không?

Hàn Tuyết rúc cái đầu nhỏ vào ngực hắn:

– Nhớ…

Hàn Mạc lập tức cười tươi. Diễm Tuyết Cơ đã lớn tuổi, nhưng lại không có chút dấu vết thời gian trên mặt nàng. Không những thế, mà còn thấy trẻ hơn. Vẫn như cũ, vẻ quyến rũ càng thêm nồng đậm.

Kỳ thật, chẳng những là nàng, mà cả Tiêu Linh Chỉ, Phạm Tiểu Thiến cũng mấy người bọn họ cũng càng ngày càng trẻ ra, hết thảy đều là nhờ có Hóa tâm công của Hiên Viên vô danh năm đó đưa tặng.

Năm đó Hàn Mạc được Hóa tâm công mặc dù biết đó là tâm pháp cực hay nhưng lại cũng chưa biết hết tác dụng, sau này càng tập càng phát hiện Hóa tâm công làm cho người tập làn da càng ngày càng săn cứng, mịn màng, nói cách khác, nếu trường kỳ tu luyện Hóa tâm công chẳng khác nào là biện pháp kéo dài tuổi xuân rất hiệu quả. Hơn nữa, công phu này cũng không phải quá khó luyện. Hàn Mạc đem Hóa tâm công truyền lại cho thê thiếp của mình, quả nhiên hiệu quả phi phàm. So với bạn cùng lứa, thê thiếp của hắn càng ngày càng trẻ đẹp.

Diễm Tuyết Cơ uốn éo vòng eo, tiến lên nhéo vào mũi Hàn Mạc, cười dịu dàng:

– Từ lúc ngươi giúp đỡ thiết lập tổng hội từ thiện đến nay, các phân hội không tháng nào không có việc. Thiên hạ này tuy yên ổn rất nhiều, nhưng người khốn khổ còn nhiều hơn so với ngươi biết. Muốn an dân, còn cần rất nhiều bạc.

Đôi mắt đẹp chuyển động, quét qua cảnh đào nguyên một lượt, sâu kín thở dài:

– Có ai được như ngươi, mang theo mỹ nữ du ngoạn vui thú, tiêu dao tự tại.

– Thêm bạc?

Hàn Mạc nói:

– Không phải hằng năm Hộ bộ đã hướng hội từ thiện của nàng cấp một khoản tiền sao? Lại còn cho phép nàng hướng các tỉnh quyên tiền? Như thế mà vẫn còn thiếu?

Diễm Tuyết Cơ mắt trợn lên:

– Hộ bộ thì cấp được bao nhiêu? Cho dù quyên tiền, ngươi nghĩ các phú thương đại cổ kia sẽ dễ dàng mở túi lấy bạc ra sao?

Hàn Mạc cười khổ:

– Ta hiểu rồi, nàng đến lần này, là có âm mưu?

Diễm Tuyết Cơ cười hối lỗi, tới gần, kéo cánh tay hắn, nũng nịu nói:

– Cái gì mà âm mưu với không âm mưu. Nói chuyện khó nghe vậy? Người ta thỉ là muốn thương lượng một chút. Ta thấy ngươi mậu dịch trên biển rất tốt, chính ngươi cũng là người đại phú, muốn quyên tiền, nên tìm tới vị đại từ đại bi này mới đúng.

Hàn Mạc vẻ mặt đau khổ, Diễm Tuyết Cơ đã nháy mắt với Hàn Tuyết đang ở trong lòng Hàn Mạc. Hàn Tuyết giọng còn ngọng ngịu, líu lo nói:

– Phụ thân cấp bạc, phụ thân cấp bạc!

Hàn Mạc dùng cái mũi của mình cọ trên đỉnh đầu Hàn Tuyết:

– Tiểu Tuyết nhi, bạc của phụ thân là để dành cho con, con có thực nguyện ý đem tất cả bạc cho mẹ không?

Hàn Tuyết gật đầu, nghiêm trang nói:

– Mẹ là vì phụ thân mà an dân, công đức vô lượng, phu thân cấp bạc!

Diễm Tuyết Cơ lại cười nịnh nọt:

– Nhìn xem, con gái của chúng ta còn hiểu chuyện. Nó còn hiểu công đức vô lượng cơ đấy. Con gái ngoan, quay về mẹ đưa con đi Đại Tuyết sơn chơi.

Hàn Mạc lườm nàng, tức giận nói:

– Cái gì mà hiểu chuyện, không phải là nàng dạy nó nói sao?

Diễm Tuyết Cơ trừng mắt liếc hắn một cái, hỏi Hàn Tuyêt:

– Con gái ngoan, con nói xem, những lời này có phải là mẹ dạy con không?

Hàn Tuyết còn chưa kịp trả lời, Hàn Mạc đã cười tủm tỉm:

– Tuyết nhi, nói thật cho phụ thân biết. Chỉ được nói thật. Quay về phụ thân cho con một tiểu đầu đất bay được trên trời…

Hàn Tuyết hưng phấn nói:

– Tốt nha, đều là mẹ dạy…

Diễm Tuyết Cơ chống nạnh, thở phì phì:

– Đúng là tiểu nha đầu thối, lúc trước đã giao kèo rồi, thế mà lần này bán đứng lão nương!

Hàn Tuyết không để ý tới, ôm lấy cổ Hàn Mạc cười khanh khách.

Lúc này Hàn Nguyên đã buông Hàn Lâm xuống, chắp tay đứng một bên. Diễm Tuyết Cơ cũng là ngươi tinh tế, ôm Hàn Tuyết, nắm tay Hàn Lâm cười nói:

– Các nương nương ở đầu này? Ta đi gặp các nương nương, đã lâu rồi không gặp.

Hàn Lâm vội nói:

– Tuyết di nương, các nương đang ở trong sân chơi mạt chược, con dẫn di nương đi.

Diễm Tuyết Cơ lúc này mới hướng về phía trên đảo yểu điệu đi tới, lắc mông vài cái chợt dừng lại, vũ mị cười, thanh âm ngọt lịm:

– Lang quân tốt, quay lại, ta cùng ngươi đàm phán chuyện quyên tiền, ngươi cũng không nên quá keo kiệt.

Hàn Mạc lắc đầu, Hàn Nguyên đã tiến lên, vỗ vai hắn:

– Tiểu Ngũ, nàng đời này đúng là nắm thóp ngươi rồi.

– Ai bảo ta xưa nay thương hoa tiếc ngọc?

Hàn Mạc thở dài, lập tức cùng Hàn Nguyên ngồi xuống bãi cát:

– Tứ ca, huynh lần này cũng tới?

– Là Tú công chúa từ kinh thành phái người tìm đệ hồi kinh, nói là trong kinh công việc bề bộn, đệ không thể trốn tránh.

Hàn Nguyên cười nói.

Hàn Mạc nhăn nhó:

– Thượng Quan Thanh. Minh Ngộ Tín, Lạc Thư ba người bọn họ đều là những nhân tài trị quốc bậc nhất thiên hạ, có ba người bọn họ hỗ trợ việc triều chính, chắc chắn tốt hơn ta nhiều. Các nàng này thế nào mà cứ không muốn nhìn thấy ta nhàn nhã, cứ đi vắng chút là phái người đuổi theo thúc giục.

Hàn Nguyên cười ha hả:

– Chung quy lại là nhớ đệ thôi!

Lại nói tiếp:

– Uy chi hoàn quốc phái ra một đội sứ giả vào kinh thành, là muốn Đại Yến đế quốc giao thương, có vẻ biểu hiện vô cùng chân thành, triều đình đang cùng bọn họ bàn bạc. Hiềm một nỗi đệ lại không có trong triều, nên bọn họ cũng không dám tự tiện quyết định.

Hàn Mạc trầm mặc một lát, rốt cuộc nói:

– Tứ ca, huynh không hiểu tâm ý của đệ.

Hàn Nguyên quay đầu, nhìn hắn, nhíu mày.

– Lúc trước đệ cầm quyền, thực sự không phải là vì tham luyến quyền lực trong tay, mà là không thể không làm như vậy.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

– Hàn thị chúng ta muốn vượt qua thời kỳ nguy nan, phải phô trương thanh thế, không chút lưu tình đánh bại bất cứ thế lực thù địch nào. Nhưng hôm nay tất cả đã đi vào quỹ đạo, đệ lúc đầu đề bạt đám Thượng Quan Thanh, cũng là vì xác định bọn họ thực sự có tài trị quốc. Hơn nữa, đệ phổ biến tân chính, cũng cần mấy người này duy trì triệt để. Nếu đệ muốn làm Hoàng đế, năm đó là cơ hội tốt nhất, đệ bỏ qua cơ hội đó, là vì không muốn ngồi vào ngai vàng.

Hắn nằm vật trên bờ cát, thản nhiên nói:

– Ngai vàng đế vương cũng chẳng có gì hay ho cả, đệ không thèm ngồi.

Hàn Nguyên gật đầu.

– Kỳ thật ai làm Hoàng đế cũng được, quan trọng chính là quốc gia cần một triều đình biết lo cho dân, cần một triều đình làm việc vì dân chúng.

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

– Những năm đệ cầm quyền, chính là muốn củng cố thực lực của bộ máy quan lại. Cũng tạo điều kiện thuận lợi cho người của Hàn tộc, tuy nhiên hết thảy tính toán cũng quá thuận lợi. Hoàng đế mỗi ngày một trưởng thành, hy vọng có thể phát triển khỏe manh, hy vọng dưới sự giáo huấn của Trang tiên sinh sẽ trở thành một minh quân thực thụ. Nếu như đệ lại nhúng tay vào việc triều chính, đối với tương lai của hắn cực kỳ bất lợi.

Hàn Nguyên thở dài:

– Tiểu Ngũ, đệ đúng là người dụng tâm. Tứ ca cực kỳ khâm phục.

Hàn Mạc mỉm cười, tiếp tục nói:

– Triều đình hôm nay, có nhiều nhân tài, chắc chắn sẽ quốc thái dân an. Mấy năm nay đệ phổ biến tân chính, một trong những mục đích là có thể bắt đầu gây dựng một quốc gia khỏe mạnh. Một nguyên nhân khác là trấn áp sự bành trướng của các gia tộc khác. Cho nên mấy năm gần đây có ít người dám đối đầu với Hàn Mạc ta.

Hàn Nguyên nói:

– Mấy năm gần đây đệ quyết định nhanh chóng, nếu không phải mỗi lần xuất hiện nguy cơ liền ra tay chặt đứt, chỉ sợ tân chính khó có thành tựu của ngày hôm nay.

– Tứ ca ưu ái rồi

Hàn Mạc cười ha hả:

– Nói cho cùng, đệ chính là một người to gan lớn mật dám làm mà thôi. Thủ đoạn xử lý nguy cơ đều là Trang tiên sinh đứng phía sau bày mưu hiến kế.

Nói đến đây, hắn trầm ngâm một lúc:

– Có lẽ sau này đệ sẽ xa lánh việc triều chính, đợi đến lúc Hoàng đế có thể tự mình chấp chính, chính thức bắt đầu cai trị quốc gia…

Dừng một chút, vừa cười vừa nói:

– Chỉ có điều, đệ cần kéo dài tân chính, cần áp chế hết mọi phép tắc cổ hủ cũ. Cho nên, chưa đến thời điểm phù hợp, đệ không cho phép bất cứ kẻ nào dao động quyền lực trong tay đệ.

Hàn Mạc trong tay nắm hệ thống tình báo khổng lồ, một hệ thống thương mậu khổng lồ, triều đình và ở các địa phương đều có thế lực của hắn. Ngũ đại quân đội vẫn do Thiết Khuê và Chu Tiểu Ngôn thống lãnh. Bản thân hắn võ công thì càng ngày càng đạt đến độ khủng bố khôn lường.

Hắn có thể dùng thế lực trong tay của mình để đảm bảo cho Tào Hợp con của hắn bình an phát triển, cấp cho con hắn một bản lĩnh thực thụ, thật sự có thể trị quốc bình thiên hạ, hắn lúc đó sẽ thanh thản buông tay…

– Tam ca tại Nam Dương vẫn tốt chứ?

Hàn Nguyên trầm mặc một hồi, rốt ruộc hỏi:

– Ta đã gần hai năm nay không được tin của huynh ấy.

Hàn Mạc cười nói:

– Huynh không cần lo lắng, Tam ca ở đó sống tốt lắm.

Đột nhiên nhớ đến có nên đem chuyện Hoa Khánh phu nhân và Tiểu Yến Tử nói ra không, cuối cùng quyết định thôi.

Hàn Tân cùng Hoa Khánh phụ nhân mang theo vị công chúa thật kia rời xa Trung Thổ, đến Nam Dương sinh sống. Hiển nhiên là muốn quên hết mọi việc trước kia, mình cần gì phải nhắc tới.

Hơn nữa Tiểu Yến Tử mặc dù không có thân phận công chúa nhưng là một tiểu cô nương khoái hoạt vô cùng, so với một công chúa có khi còn hạnh phúc hơn nhiều.

Giống như Sương công chúa, lúc trước cũng bởi vì thân phận Hoàng tộc suýt bị đem đến Khánh quốc, nếu như không phải Tú công chúa và Hàn Mạc liên thủ sắp đặt, tiểu Sương nhi hôm nay cũng không thể vô tư lự mà sống thoải mái như vậy.

– Di nương tốt chứ?

Hàn Nguyên lại hỏi:

– Lần trước Đỗ cô nương trở về đều nói người Nam Dương đều xưng di nương là Hoa thần, đều tán dương di nương là tổ sư thêu hoa của bọn họ.

Hàn Mạc miệng tươin cười, nhìn bầu trời xanh thẳm, có những đám mây trắng bồng bềnh phiêu lãng:

– Di nương không quan tâm bọn họ tán dương, chỉ cần có thể sống thật vui vẻ, hết thảy đều không quan trọng.

Màn đêm buông xuống, Hàn Mạc lén nghe tiếng đàn từ bên sân nhỏ kia truyền đến, biết các nữ nhân của mình đang so đấu cầm kỹ, hắn lúc này mới đi đến một ngôi mộ bên trong một hòn đảo nhỏ. Ngôi mộ táng dưới một bóng cây cổ thụ, nhìn qua thấy muốn phát run.

Khi còn sống dù là kinh thiên động địa, sau khi chết cũng chỉ là một nấm đất vàng mà thôi.

Trước phần mộ chỉ có một khối bia, bên trên không viết rõ tên họ người chết, chỉ khắc hai câu nói.

“Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh nhất tràng túy”

(Hoàng đồ bá nghiệp trong lúc nói cười, không thắng nhân sinh một hồi say)

Ngôi mộ này cô đơn mà tịch liêu, trong rừng lờ mờ rất khó phát hiện thấy.

Hàn Mạc trầm ngâm một hồi, cúi người, đem bầu rượu trong tay mở ra, rắc vào trước phần mộ, sau đó lẳng lặng quay người rời khỏi.

Trên biển có rất nhiều hòn đảo nhỏ. Tiên Nhân đảo đương nhiên là một hòn đảo nhỏ xinh đẹp nhất. Mà cách hòn đảo này không quá trăm dặm có một hòn đảo nhỏ khác, so với Tiên Nhân đảo có nhỏ hơn chút, nhưng cây cỏ xanh miết phong cảnh hữu tình. Hòn đảo nhỏ này có tên là Tố Nguyệt đảo, đơn giản là hình dáng của nó giống như một vầng trăng.

Trên hòn đảo này có mấy phòng nhỏ cực kỳ tao nhã, tuy không quá hoa lệ nhưng cực kỳ thanh lịch, đằng sau phòng nhỏ có một tiểu viện bằng trúc, bên trong nuôi dưỡng rất nhiều hoa thơm cỏ lạ. hơn nữa, có một đám rau dưa.

Một phu nhân mặc xiêm y mộc mạc, cầm trong tay một con đao nhỏ, đang tỉa tót cây cối trên sân nhỏ, đắm chìm trong đó, nàng tuy là mặc áo vải, nhưng toàn thân toát lên vẻ quý khí tột bậc, mỗi động tác đều cực kỳ tao nhã.

Một trận gió thổi qua, mỹ phu nhân nghe từ sau lưng truyền đến tiếng ho khan, chậm rãi xoay người, thấy một nam nhân da màu đồng đang tươi cười nhìn nàng.

Mỹ phu nhân lạnh giọng nói:

– Hàn Mạc, ngươi mỗi lần xuất hiện đều lén lén lút lút vậy sao?

Hàn Mạc chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào trong sân, mỉm cười nói:

– Vốn tưởng rằng ở chỗ này nhiều năm như vậy, tính tình của nàng sẽ thay đổi, nhưng bây giờ xem ra, nàng vẫn không hề cam lòng.

Mỹ phu nhân lạnh lùng nói:

– Đem ta giam lỏng ở đây, còn muốn ta cảm kích ngươi sao?

– Giam lỏng?

Hàn Mạc cười khổ:

– Chẳng lẽ nàng nghĩ sẽ trở lại Trung Nguyên? Nàng cũng biết, cho đến hôm nay, những kẻ thù trước kia vẫn còn hoài nghi nàng chưa chết, vẫn còn phái người khắp nơi tìm tung tích của nàng. Lỗ gia sớm đã thành mây khói, mà nàng nếu trở lại Trung thổ, ta cam đoan nàng không thể có cuộc sống an bình như thế này đâu.

Mỹ phu nhân nghiên chặt hàm răng, cuối cùng sắc mặt trầm xuống, sâu kín thở dài.

Hàn Mạc đi vào một góc khuất trong sân:

– Nàng trồng nhiều hoa quả đẹp quá. Những cây dưa leo này đã lớn như vậy rồi sao? Trên đảo này cũng không có quá năm sáu nữ nhân, nhiều dưa như vậy ăn hết sao?

Mỹ phu nhận trên mặt ửng hồng, thướt tha đi đên bên cạnh Hàn Mạc, khẽ nói:

– Không cần ngươi nhọc công hỏi tới. Ngươi nếu ngại nhiều, hay mang về một ít đi, cho đám thê thiếp kia nếm thử, đảm bảo bọn họ sẽ rất thích…

Vừa nói vừa đặt tay lên ngực hắn, cười quyến rũ:

– Hàn đại nhân đại giá quang lâm, ta có nên tiếp đãi thật tốt không? Tận tình mà chăm sóc hết tình hữu nghị bang giao…

Hàn Mạc thấy trên mặt nàng hiện lên vẻ yêu mị, kinh hồn táng đảm, không ngờ mỹ phụ đã thò tay đẩy hắn té xuống ghế, giọng hắn đầy vẻ đau khổ cảm thán:

– Chỉ mong sao không bị các nàng ép khô…

Bầu trời mây trắng phiêu động, trên sân nhỏ mấy con chim hải âu sải cánh bay qua, trời xanh biển cả, giang sơn như thử đa kiều khiến bao kẻ anh hùng khom lưng, cuối cùng cũng không bằng được mỹ nhân đa tình…

Giang sơn mỹ sắc, hoàng đồ bá nghiệp, đều ở trong lúc nói cười…