Quyển 1 : Mưa Đông Hải - Chương 25 : Mưu tính

Quyền Thần

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiêu Cảnh ra tay quá mức ác độc, những chuyện quá mức như thế này xảy ra dù Hàn Mạc cực kỳ nhẫn nhịn cũng không thể nào kìm nén được, hắn cảm giác được thời điểm ra tay đã đến. Con cháu Hàn gia tất nhiên không thể để cho kẻ khác sỉ nhục trở thành rùa đen rút cổ được.

Trong lòng Hàn Mạc hoàn toàn biết rõ, nếu muốn giết Tiêu Cảnh thì không phải nói ra tay thì sẽ ra tay, Tiêu Cảnh hoàn toàn có khác biệt rất lớn so với Hoàng Ban Đầu.

Hoàng Ban Đầu dù là thân tín của Tiêu Mạc Toản nhưng dù sao cũng chỉ là một con chó, dù trong lòng Tiêu Mạc Toản biết được Hoàng Ban Đầu chết có liên quan rất lớn đến Hàn gia nhưng lão cũng chỉ oán giận mà thôi, chỉ biết âm thầm làm vài chuyện. Nhưng Tiêu Cảnh lại là con trai duy nhất của Tiêu Mạc Toản, nếu một khi bị giết thì Tiêu Mạc Toản nhất định sẽ trở nên tức nước vỡ bờ và tấn công Hàn gia. Dù sao lão cũng là quận trưởng Đông Hải quận, dù thực lực không đủ để phát động tấn công và hủy diệt Hàn gia nhưng có thể thông qua một loạt biện pháp khác của quan phủ để ép Hàn gia phản ứng, một khi Hàn gia phản ứng thì chẳng khác nào chống đối lại quan phủ. Tiêu Thái Sư trước nay vẫn muốn nắm giữ Hàn gia nhất định sẽ xuất hiện, sẽ giáng cho Hàn gia một đòn đau trên phương diện chính trị.

Hàn gia dù là đệ nhất thế gia Đông Hải quận nhưng nếu so sánh với Tiêu gia thì thực lực vẫn kém hơn, nếu Tiêu gia thật sự muốn tấn công, Hàn gia nhất định sẽ bị tổn thương nguyên khí rất lớn.

Vì vậy Hàn Mạc trước tiên phản đối phương pháp ám sát Tiêu Cảnh của Hàn Nguyên, hắn nói rõ ra những được mất khi tiến hành, dù sao cũng không thể vì vấn đề này mà ảnh hưởng đến căn cơ của Hàn gia. Lúc này Hàn gia đã ẩn nhẫn nhiều năm, đang chậm rãi tăng trưởng thế lực trong tình cảnh yên bình, sau đó sẽ chính thức tranh đấu với tất cả thế gia trong Yến Quốc. Nếu chỉ vì cái chết của Hương Ngọc Nhi mà dẫn đến binh đao thì tông tộc Hàn gia sẽ không bao giờ tán thành.

– Chúng ta không thể giết hắn ở Đông Hải thành, thậm chí không thể giết hắn ở Đông Hải quận.

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

– Nếu có thể thì Tiêu Cảnh đã chết từ vài năm trước rồi.

Hàn Thanh là đầu lĩnh Hắc Báo, hắn hoàn toàn có năng lực giết chết Tiêu Cảnh ở Đông Hải thành cả trăm lần.

Hàn Nguyên xiết chặt nắm đấm, gương mặt hắn vì tức giận mà trở nên vặn vẹo và có chút dị dạng:

– Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy? Tiểu Ngũ, ta không sợ, ta nhất định phải giết chết Tiêu Cảnh, nhất định phải báo thù cho Hương Ngọc Nhi.

– Ý nghĩ này của huynh tốt nhất đừng để cho đại gia gia và những người cùng tộc biết được.

Hàn Mạc nghiêm túc nói:

– Người tốt không sống lâu nhưng tai họa sẽ ảnh hưởng đến đại sự ngàn năm. Tứ ca, thế giới này cũng không phải người đáng chết sẽ chết ngay, vì rất nhiều nguyên nhân mà rất nhiều kẻ đáng chết vẫn còn sống sờ sờ.

– Nhưng Tiêu Cảnh phải chết, điều này là nhất định.

Hàn Nguyên cắn răng nói:

– Ta dùng tính mạng của mình mà xin thề, nếu không giết chết hắn thì không xứng làm con cháu Hàn gia, nên nhảy vào Đông Hải cho cá ăn.

Hàn Mạc nhìn Tứ ca ngày xưa có chút nhu nhược, hắn đột nhiên lộ ra nụ cười thản nhiên:

– Tứ ca, lúc này huynh đã có được sát khí.

Hàn Nguyên cười khổ, hắn nhắm mắt lại rồi chậm rãi nói:

– Tiểu Ngũ, ngươi có biết không, Hương Ngọc Nhi là nữ nhân đầu tiên của ta, cũng là nữ nhân đầu tiên mà ta yêu. Khoảng thời gian này ta ở trong căn phòng đơn sơ, ta cảm nhận được cái gì gọi là ôn nhu như nước, cảm nhận được sự ấm áp khi có một nữ nhân quan tâm đến mình. Nhưng tất cả đều đã không còn, Hương Ngọc Nhi là cô nương tốt lại bị tên súc sinh Tiêu Cảnh lăng nhục mà chết, ngươi không biết trong lòng ta đau đớn thế nào đâu.

Hàn Nguyên xiết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, móng tay đâm thẳng vào da thịt, máu tràn ra nhưng hắn không cảm thấy đau đớn:

– Ta biết Tiêu Cảnh nhất định phái người theo dõi ta, là ta hại chết nàng, cho nên ta phải tìm cho nàng một công đạo.

Hàn Nguyên dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hàn Mạc, hắn khẽ nói:

– Tiểu Ngũ, xưa nay ngươi thông minh hơn Tứ ca, lần này ngươi nhất định phải giúp ta, chỉ cần giết chết Tiêu Cảnh là được.

– Đệ và huynh là huynh đệ, mối thù của huynh chính là mối thù của đệ, điều này khỏi cần bàn cãi.

Hàn Mạc nâng cằm nói:

– Tứ ca, những ngày này ngươi phải cố gắng áp chế đau thương và bi phẫn, đừng để trên mặt lộ ra bất kỳ biểu cảm nào. Huynh phải nhớ kỹ chuyện giết chết Tiêu Cảnh không được để lộ ra bất kỳ manh mối nào.

Hàn Nguyên trở nên ngơ ngẩn, hắn cắn răng nói:

– Nhưng ta lại muốn giết hắn vào lúc này.

– Sốt ruột không ăn được đậu hũ nóng!

Hàn Mạc thản nhiên nói:

– Chỉ cần Tiêu Cảnh còn ở trong Đông Hải quận thì chúng ta không được ra tay. Nếu Tiêu Cảnh chết trong Đông Hải quận thì dù không liên quan gì đến Hàn gia, Tiêu gia chắc chắn sẽ đổ hết tất cả lên đầu Hàn gia chúng ta.

– Chẳng lẽ chúng ta không ra tay?

– Không ra tay?

Hàn Mạc cười lạnh nói:

– Đệ đã nói rồi, lần này chúng ta phải giết người, sẽ không dừng tay. Chúng ta chỉ cần chờ đợi Tiêu Cảnh rời khỏi Đông Hải quận là được.

Hàn Nguyên cau mày nói:

– Hắn rời khỏi Đông Hải quận sao? Tiểu Ngũ, cha con Hắc Diêm Vương đến Đông Hải quận vài năm thì cũng không có vài lần rời khỏi, hơn nữa đều lén rời khỏi Đông Hải quận. Chẳng lẽ chúng ta phải âm thầm phái người giám sát chờ bọn chúng lên đường? Như vậy thì chờ đến ngày nào năm nào? Nếu Tiêu Cảnh không lên đường chẳng lẽ chúng ta không thể ra tay sao?

Hàn Mạc nghiêm mặt nói:

– Tứ ca, những gì huynh nói hoàn toàn đúng, nếu Tiêu Cảnh không rời khỏi Đông Hải quận thì vì Hàn gia, chúng ta nhất định không được ra tay.

Hàn Mạc thấy vẻ mặt Hàn Nguyên tái xanh thì cười nhạt một tiếng dùng giọng ôn hòa nói:

– Nhưng huynh yên tâm, theo những gì đệ biết thì vài ngày nữa Tiêu Cảnh sẽ rời khỏi Đông Hải quận.

– Thật sao?

Trong con ngươi Hàn Nguyên bùng lên sát khí, hắn vội hỏi.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

– Hoàng Ban Đầu đã chết, cũng không còn người nào có thể được lựa chọn cho vị trí tổng quản vận chuyển tiền thuế lên Yên Kinh. Lúc này đệ đang nghĩ không biết Tiêu Mạc Toản sẽ phái kẻ nào ra vận chuyển tiền thuế? Ngoài Hoàng Ban Đầu thì hắn tin tưởng ai nhất?

…….

Bóng đêm phủ xuống khắp không gian, bên cạnh một cánh rừng, một đống cát vàng mai táng một người đã rời bỏ nhân thế, đồng thời cũng chôn vùi đoạn tình cảm đầu tiên của Hàn Nguyên. Hàn Mạc đứng lẳng lặng bên cạnh Hàn Nguyên, hắn nhìn đống cát vàng đơn sơ trước mặt, đây là cõi đi về cuối cùng của Hương Ngọc Nhi.

Một nữ nhân đáng thương.

Gió biển thổi vào từ ngoài Đông Hải, gió thổi qua rất dịu dàng, trong bóng đêm có vài con tuấn mã rời khỏi rừng cây rồi biến mất trong bóng đêm sâu kín.

…….

…….

Trong yết thị của Yến Quốc lúc nào cũng được tăng thêm một câu: “Thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.”, lời nói thể diện này luôn làm người ta cảm giác được sự châm chọc ẩn giấu bên trong. Cửu đại thế gia ngươi lừa ta gạt thì không thể nào có tồn tại thái bình, thu thuế nặng nề thì không thể nào tồn tại cái gọi là quốc thái dân an.

Nhưng cũng rất kỳ quái, chế độ chính trị dị dạng của Yến Quốc lại làm cho phương diện tiền thuế cực kỳ thuận lợi, nếu bỏ qua Bột Châu Quận của hai nhà Diệp Ngô thì bình thường những địa phương khác dưới sự không chế của các thế gia đại tộc đều đưa thuế lên rất đủ và đúng thời hạn.

Rõ ràng, dù các thế gia đang tranh đấu nhưng dù sao cũng phải bảo vệ thực lực của chính mình. Những năm gần đây ngoài hai nhà Diệp Ngô tài sản quá nhiều thì những thế gia khác đều không muốn trở thành cái gai trong mắt triều đình chỉ vì trì trệ tiền thuế. Dù sao nếu một thế gia phạm phải sai lầm thì triều đình hoàn toàn có năng lực triệu tập những thế gia khác để tấn công hủy diệt.

Tiền thuế của Yến Quốc được chia làm hai quý xuân thu, hai quý này tất cả các quận đều phải vận chuyển tiền thuế đến Yên Kinh. Bình thường thì những quận phủ cách xa Yên Kinh đều phải điều động rất nhiều binh lực để hộ tống, hơn nữa tất cả những quận huyện và địa phương ven đường đều phải điều động nhân mã hộ tống một đoạn đường. Đông Hải quận và Yên Kinh tiếp giáp với nhau, tuy diện tích hai quận rất lớn, khoảng cách từ Đông Hải thành đến Yên Kinh thành cũng hơn năm sáu trăm dặm nhưng tình hình trị an ở Đông Hải quận rất tốt, vì vậy mà đội ngũ vận chuyển tiền thuế trước nay của Đông Hải quận cũng không quá lớn. Đội ngũ hộ tống tiền thuế của Đông Hải quận chỉ là một trăm năm mươi tên thành thủ quân, vài chục tên sai nha trong phủ và hơn mười võ sư.

Sáu quận của Yến Quốc đều có thành thủ quân, về số lượng thì phải xem xét đến địa phương để biên chế phù hợp. Nếu là những quận phủ nằm ngoài biên thùy, ngoài thủ quân biên quan thì số lượng thành thủ quân cũng sẽ dao động từ một đến hai vạn người. Mà Đông Hải quận tiếp giáp Đông Hải, xa biên giới cho nên thành thủ quân cũng chỉ là ba bốn ngàn người, chủ yếu được biên chế để đối phó với dân biến và bọn thổ phỉ. Nếu nói về hải tặc Đông Hải thì đã có trấn thủ quân hơn vạn người của Đông Hải đối phó, thành thủ quân hoàn toàn không có tư cách tham gia.

Tuy trên danh nghĩa thì quận trưởng là người chỉ huy cao nhất của thành thủ quân nhưng người nắm quyền lực thật sự lại chính là chỉ huy sứ. Mà tất cả võ quan là chỉ huy sứ của thành thủ quân đã được tất cả các đại thế gia đồng ý từ rất nhiều năm trước, chức vị này không được để cho con cháu các đại thế gia đảm nhiệm, mà mỗi năm đều được phân công cho những vị đại nhân tài xếp hạng cao trong cuộc tuyển chọn võ trạng nguyên.

Đây chẳng qua cũng chỉ là bề ngoài, vì bất kỳ một võ trạng nguyên nào đều bị các thế gia lôi kéo trong khoảng thời gian cực ngắn. Mà võ trạng nguyên cũng biết rõ chính mình sẽ không bao giờ có tiền đồ trong quốc gia nếu chẳng được thế gia đại tộc giúp đỡ, vì vậy tất cả đều trở thành môn hạ của các thế gia để mong sao có được lợi ích khổng lồ.

Ngoài Bột Châu Quận đã hoàn toàn bị hai nhà Diệp Ngô nắm chắn trong tay thì Yến Quốc vẫn còn năm quận khác. Nhưng trong năm quận đã có ba quận mà chỉ huy sứ của thành thủ quân là con cháu Tiêu gia, như vậy có thể thấy được thế lực của Tiêu gia mạnh mẽ thế nào.

Nhưng chỉ huy sứ của Đông Hải quận chính là thân tín của Yến Vương, kẻ này không dấn thân vào làm môn hạ cho bất kỳ thế gia nào, dù sao thì Yến Vương cũng có thủ đoạn lôi kéo nhân tài riêng biệt.

Vì vậy nếu nhìn từ một góc độ thì quận trưởng hay quận thủ Đông Hải quận và chỉ huy sứ thành thủ quân không phải cùng một phe phái.

Tiền thuế mà Hàn gia thu được chất lên mười chiếc xe ngựa được chính tay Hàn Huyền Xương và nhân viên thuế của nha môn kiểm kê rồi báo lại cho quận trưởng. Cuối cùng tất cả xe bạc đều tập trung vào một địa phương, sau vài ngày chuẩn bị thì vận chuyển về Yên Kinh.

Tuy quan hệ giữa Hàn gia và Tiêu Mạc Toản đã trở nên cực kỳ khó chịu nhưng cả hai đều không dám chậm trễ trên phương diện tiền thuế. Ít nhất thì khi xử lý tiền thuế, Hàn Huyền Xương cũng thấy được nụ cười hiếm gặp trên gương mặt Tiêu Mạc Toản, mà Tiêu Mạc Toản cũng thấy được vẻ chăm chú hiếm gặp trên mặt Hàn Huyền Xương.

– Hàn đại nhân, cuối cùng cũng đã xong việc!

Tiêu Mạc Toản mỉm cười nói:

– Quốc thái dân an, đúng là quốc thái dân an!

Hàn Huyền Xương nở nụ cười sâu kín:

– Không sai, quốc thái dân an!

Hàn Huyền Xương trầm mặc một lúc rồi khẽ nói:

– Cũng không biết lần này ai sẽ hộ tống tiền thuế đến Yên Kinh!

Hàn Huyền Xương là Thanh Lại Tư, lão hoàn toàn có quyền được biết tổng quản chuyến vận chuyển này.

– Tiêu Nhi, Tiêu Cảnh!

Tiêu Mạc Toản nở nụ cười không được tốt đẹp:

– Chuyện này sớm muộn gì hắn cũng phải làm, đi sớm cũng tăng thêm kinh nghiệm.

Hàn Huyền Xương giống như có gì đó cần suy nghĩ, lão gật đầu nói:

– Thanh niên có thêm kinh nghiệm cũng rất tốt.