Chương 1085: Anh và em gặp nhau thời thơ ấu (2)

Nói Yêu Em 99 Lần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lần thứ hai Tô Ức Đình gặp lại Lục Kiều Sâm là nửa năm sau, cùng ba mẹ tham gia một buổi tiệc trên du thuyền.

Nếu không phải nhờ mẹ nhắc nhở, Tô Ức Đình cũng suýt nữa quên mất người con trai này đã từng cứu mình.

Ba anh em nhà họ Đường chỉ tới hai người, bởi vì thân thể không tốt nên Đường Niệm Khuynh không tới, cho nên Tố Ức Đình biết trên du thuyền này chỉ mình bé là con gái.

Phòng trên du thuyền không nhiều lắm, sau bữa cơm trưa, những người bạn nhỏ đều cần nghỉ trưa, cho nên chỉ có thể hai hai bạn nhỏ cùng ở một phòng.

Bởi vì Tô Ức Đình từng bị Đường Niệm Thành ức hiếp ở nhà họ Đường, nên bé từ chối ngủ chung một phòng với Đường Niệm Thành và Đường Niệm Cố có khuôn mặt giống như như đúc, vì vậy cuối cùng chọn tới chọn lui, Tô Ức Đình chỉ có thể gắng gượng lựa chọn ở cùng với Lục Kiều Sâm.

Lục Kiều Sâm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Ức Đình có dáng vẻ như vậy, khuôn mặt tươi cười không buồn không vui, khi nghe Tô Ức Đình nói muốn ở cùng với mình thì quay đầu nhìn Tô Ức Đình một cái, đối diện với lời dặn dò đưa Tô Ức Đình đi nghỉ ngơi của ba mình cũng không có nửa điểm bất đắc dĩ gật đầu một cái, trợt xuống ghế ngồi, đi tới trước mặt của Tô Ức Đình, nói một câu: “Đi thôi.”

Tô Ức Đình quay đầu liếc mắt nhìn Tống Thanh Xuân, đợi đến sau khi Tống Thanh Xuân gật đầu, cô bé mới học theo bộ dạng của Lục Kiều Sâm, cũng từ từ tuột xuống khỏi ghế, sau đó đi cùng với Lục Kiều Sâm.

Lục Kiều Sâm ngừng bước chân một chút, nghiêng đầu nhìn Tô Ức Đình một cái, cậu vẫn luôn không thích người xa lạ đụng vào người mình, nên không vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Ức Đình, chỉ có điều là thả chậm bước chân, mặc cho cô bé nắm lấy vạt áo của mình, cùng nhau vào phòng.

Hai người đắp chăn, cùng nhau ngủ trưa.

Do bữa trưa Tô Ức Đình uống rất nhiều nước trái cây, cho nên trong lúc ngủ trưa, cô bé mơ thấy mình muốn tìm nhà vệ sinh, sau khi tìm được, liền leo lên bồn cầu, kết quả phát hiện phía dưới ướt nhẹp, cô bé liền mơ mơ màng màng mở mắt, rồi sau đó cô bé sờ sờ phía dưới, lúc này mới ý thức được thế nhưng mình đã đái dầm rồi, tuy chỉ là đứa bé năm tuổi nhưng cũng đã biết ngượng ngùng, nhất thời luống cuống nhỏ giọng khóc lên.

Lục Kiều Sâm bị tiếng khóc của Tô Ức Đình đánh thức, tuy cậu còn nhỏ tuôi nhưng lại học theo vẻ mặt của người lớn, chau mày lại ngồi dậy, đầu óc mơ hồ nhìn bé gái khóc lên khóc xuống một chút, rồi lại nhìn vết nước ướt nhẹp trên giường, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Bởi vì bị Lục Kiều Sâm nhìn thấy mình đái dầm, Tô Ức Đình càng khóc dữ dội hơn.

Ấn đường Lục Kiều Sâm hung hăng vặn lại với nhau, sau đó nhìn chung quanh một chút, liền nhảy xuống giường, cố hết sức kéo Tô Ức Đình vào toilet, sau đó cầm máy sấy tóc lên, sấy khô váy d/đ’l;q’d ngủ ướt nhẹp của Tô Ức Đình, sau đó lại vốc một bụm nước tưới lên quần ngủ của mình, lúc này mới rút khăn giấy, vụng về và êm ái lau đi nước mắt trên mặt Tô Ức Đình, giống như một ông cụ non, an ủi cô bé: “Đừng khóc, không có việc gì, mình bảo đảm sẽ không ai biết.”

Tô Ức Đình nghe được câu này, rưng rưng nhìn Lục Kiều Sâm, lộ ra vẻ khao khát hỏi: “Thật?”

“Thật!” Trên khuôn mặt non nớt của Lục Kiều Sâm viết đầy bảo đảm.

Tô Ức Đình nín khóc mà cười.

Lục Kiều Sâm giãn mày ra.

Hai người bạn nhỏ vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh thì Tống Thanh Xuân và Kiều An Hảo cùng nhau đi vào phòng.

Mắt Kiều An Hảo rất tinh, lập tức liếc thấy vết nước trên giường, lập tức hướng về phía hai đứa bé hỏi: “Là ai đái dầm vậy hả?”

Tô Ức Đình khẩn trương cúi đầu, còn chưa kịp mở miệng, Lục Kiều Sâm đứng ở bên cạnh cô bé đã lên tiếng: “Thật xin lỗi, mẹ, là con.”

Mặc kệ qua bao nhiêu năm về sau, chỉ cần Tô Ức Đình và người khác nhắc tới Lục Kiều Sâm, trong đầu cô vĩnh viễn sẽ nghĩ đến chuyện này đầu tiên.

Có lẽ chính là bắt đầu từ khi đó, Tô Ức Đình chịu trách nhiệm gây hoạ, Lục Kiều Sâm chịu trách nhiệm gánh vác.