Chương 1087: Anh lớn lên cùng cô thời niên thiếu (2)

Nói Yêu Em 99 Lần

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Khi đó cô, chưa đủ lớn để hiểu rõ hai từ “Bạn trai” này có ý gì, đầu óc mơ hồ nhìn chằm chằm vào Đồng Trác, nháy mắt đến mấy lần, sau đó ngây ngốc trả lời một câu: “Bạn trai là cái gì?”

Đồng Trác bị cô làm cho im lặng, dáng vẻ như giáo viên bắt đầu phổ cập “Thiên trường địa cửu” , “Yêu hận tình thù” .

Đồng Trác nói thao thao bất tuyệt, Tô Ức Đình càng nghe càng mơ màng, cuối cùng Đồng Trác nói mệt, trực tiếp ôm mấy quyển tiểu thuyết của “Diệp Phi Dạ” từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Tô Ức Đình, bày ra dáng vẻ như chuẩn bị cho đồ đệ xuống núi, nói lời son sắt: “Cậu xem hết những cuốn sách này, sau đó cái gì nên hiểu cũng sẽ hiểu.”

Thần kỳ như vậy sao?

Tô Ức Đình khó hiểu nhìn Đồng Trác nắm chặt trong tay, do dự một lát, sau đó nhận lấy sách.

Về đến nhà, làm xong bài tập, tắm xong, bò lên giường, Tô Ức Đình nghĩ đến sách Đồng Trác cho mình, tiện tay rút ra một quyển, lật nhìn.

Không ngờ, vừa xem chính là suốt đêm, ngày hôm sau ở trong lớp học, Tô Ức Đình buồn ngủ, lúc học ở lớp tự học úp mặt lên bàn mà ngủ, còn bị giáo viên gọi tên đứng mười phút.

Tô Ức Đình dùng một tuần lễ xem hết một quyển Diệp Phi Dạ, sau đó dùng 5 ngày, xem xong một Diệp Phi Dạ nữa. . . . . . Rồi sau đó, Tô Ức Đình đã bị Đồng Trác kéo vào trong thế giới tiểu thuyết, mặc kệ là sách thật hay sách điện tử, lúc nào cũng có thể xem rất vui vẻ.

Những cô gái mới lớn đều thích mơ mộng, thích tình yêu lãng mạn, thích bạch mã hoàng tử ưu nhã.

Đã xem nhiều tiểu thuyết, thì giấc mộng này sẽ càng thêm trở nên khắc sâu.

Tô Ức Đình dần dần bắt đầu ảo tưởng mình sẽ cùng với một nam sinh như thế nào, xảy ra câu chuyện tình yêu ra sao.

Giấc mộng đó vẫn duy trì đến hơn một năm, cho đến khi vào lớp 9 rốt cuộc Tô Ức Đình đã gặp được “Người tình trong mộng” của mình.

Mà năm đó, người bạn nam tin đồn Lục Kiều Sâm của cô đã lên lớp 10, hai người lại cách xa nhau không cùng một trường học.

Năm đó, lần đầu tiên cô tới kinh nguyệt, vóc dáng cô trưởng thành như măng sau cơn mưa mùa xuân, ngực cũng bất ngờ lớn nhanh như khí cầu được thổi phồng.

Năm đó, khi cách thời gian thi lên cấp ba chỉ còn nửa tháng, trong một lần tổ chức hoạt động học sinh ở trường học, cô đã gặp Lương Dương, người con trai mặc một bộ áo sơ mi trắng, mát mẻ sạch sẽ giống như một hồi gió xuân.

Lương Dương theo đuổi Tô Ức Đình.

Một bức thư tình màu xanh dương nhàn nhạt được viết tay, chữ viết cũng giống như con người cậu ta, mát mẻ vui mắt, lời văn hay giống như là thơ ca.

Lập tức tấn công khiến Tô Ức Đình không còn lực chống đỡ, tâm tư thiếu nữ trong nháy mắt như cỏ dại lan tràn, chỉ do dự trong một ngày, đã quyết định buổi tối sẽ đáp lại cho Lương Dương một bức thư, đồng ý lui tới với cậu ta.

Lá thư này cũng không viết, trong đầu Tô Ức Đình, ảo tưởng vô số chủng loại câu chuyện tình yêu mà mình và Lương Dương sẽ phát sinh.

Bởi vì cha mẹ ngăn cản mà hai người kiên quyết bỏ trốn, không cẩn thận xảy ra tai nạn xe cộ sinh ly tử biệt. . . . . . Nói tóm lại, tất cả cảnh tượng cô nhìn thấy trong tiểu thuyết, cô sẽ đổi diễn viên chính thành cô và Lương Dương, đều ảo tưởng một lần.

Tô Ức Đình suôn sẻ cùng Lương Dương đi cùng nhau.

Khi tan học, hai người sẽ len lén hẹn hò trong rừng cây nhỏ của trường học, mỗi lần Lương Dương cũng sẽ đưa cho cô một chút quà vặt đáng yêu, tuy kém xa với những quà vặt ngon lành của Lục Kiều Sâm cho cô, nhưng Tô Ức Đình lại cảm thấy những thứ đồ ăn vặt đó lại giống như là một đóa một đóa hoa hồng xinh đẹp, đáng yêu kiều diễm.

Sau ba ngày Tô Ức Đình và Lương Dương lui tới, Lục Kiều Sâm đã biết Tô Ức Đình nói chuyện yêu đương.