Chương 1084: Anh và em gặp nhau thời thơ ấu (1)

Nói Yêu Em 99 Lần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Quãng thời gian trôi qua cùng em, là lời tỏ tình tốt nhất anh dành cho em.

Tô Ức Đình, nhũ danh: Hạt vừng nhỏ.

Lục Kiều Sâm, nhũ danh: Tiểu Niên Cao.

Chương 1: Anh và em gặp nhau tại thời thơ ấu

Tô Ức Đình và Lục Kiều Sâm quen biết nhau ở bữa tiệc sinh nhật của Đường Niệm Cố, Đường Niệm Khuynh và Đường Niệm Thành của nhà họ Đường.

Lục Kiều Sâm sáu tuổi, Tô Ức Đình năm tuổi.

Lục Kiều Sâm cùng Đường Niệm Cố, Đường Niệm Khuynh, Đường Niệm Thành là bạn học cùng lớp ở nhà trẻ, đã sớm biết nhau, cho nên khi Tô Ức Đình đến, không khi bốn bé ở chung rất hoà thuận.

Trong bốn bé, chỉ có Đường Niệm Khuynh là con gái, thấy Tô Ức Đình, cực kỳ vui mừng, lập tức ngọt ngào, thân thiện chào hỏi Tô Ức Đình.

Tô Ức Đình có Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân đi cùng, tuy rằng có chút sợ người lạ, nhưng nhìn Đường Niệm Khuynh hoạt bát đáng yêu, cầm món đồ chơi muốn chia sẻ với mình, vẫn là nhanh chóng làm bạn tốt với cô bé.

Trong ba anh em sinh ba của nhà họ Đường, anh cả Đường Niệm Cố tính tình trầm ổn nhất, ngồi trên ghế sa lon trong phòng trò chơi gần 50 mét vuông, chơi trò chơi chạy bằng điện, khi mẹ Cố Khuynh Thành bảo chào hỏi, bé ngẩng đầu lên, khách khí nhìn về phía Tô Ức Đình cười một tiếng, thân sĩ mở miệng nói: “Hoan nghênh em tới nhà anh làm khách.”

Tô Ức Đình lễ phép đáp một câu: “Cám ơn.”

Đường Niệm Cố chỉ cười một cái sau đó không nói chuyện nữa, cúi đầu tiếp tục đắm chìm trong trong trò chơi của mình.

Bốn người bạn nhỏ, hai bạn rất thân thiết, Tô Ức Đình nhanh chóng hoà nhập vào chơi chung với mọi người.

Đường Niệm Thành là đứa trẻ thích nghịch ngợm gây sự nhất, ở nhà trẻ đã ăn hiếp không ít người bạn nhỏ, bị cô gái nhà trẻ báo lại với phụ huynh.

Chơi đến gần trưa, Đường Niệm Thành bắt đầu nổi lên tính hư hỏng, không ngừng trêu chọc Tô Ức Đình và Đường Niệm Khuynh.

Cũng chỉ là những đứa trẻ mấy tuổi, không hề quan trọng hoá vấn đề nam nữ, trêu tới trêu lui, Tô Ức Đình, Đường Niệm Khuynh và Đường Niệm Thành đánh nhau.

Tuy rằng Tô Ức Đình và Đường Niệm Khuynh là hai người, nhưng lại không chống đỡ được sức lực của Đường Niệm Thành, khi Đường Niệm Thành không nặng không nhẹ cầm xếp gỗ đập các bé gái, anh cả Đường Niệm Cố ném máy chơi game đang chơi một cái, sau đó nhanh chóng đứng dậy bảo hộ em gái Đường Niệm Khuynh ở sau lưng, d/đ’l;q’d mà Lục Kiều Sâm từ Tô Ức Đình bước vào vẫn chưa từng nói chuyện, cũng không động tới món đồ chơi nào, vẫn luôn ngồi trước cửa sổ sát đất đọc sách, bỗng nhiên ném quyển sách trong tay qua, vừa vặn bay đến bên cạnh xếp gỗ của Đường Niệm Thành sắp đập vào Tô Ức Đình.

Tô Ức Đình bị sợ đặt mông ngồi xổm xuống tấm thảm, tức giận trừng mắt liếc Đường Niệm Thành, sau đó bé nghiêng đầu nhìn về phía quyển sách rơi xuống trước mặt mình, bé còn chưa kịp nhìn rõ chữ trên bìa sách, thì có một cái tay từ trên mặt đất nhặt lên, bé nhìn lên theo cánh tay, thấy một khuôn mặt y hệt như bức tranh, khi bé trai tiếp xúc tầm mắt của bé gái thì trên mặt không có thay đổi gì lớn, chỉ là động tác cầm sách chuẩn bị xoay người rời đi lại dừng một chút, giống như là đang do dự điều gì đó, sau một lát, lên tiếng hỏi: “Không bị giật mình chứ?”

Tô Ức Đình lắc đầu, nói: “Cám ơn.”

Lục Kiều Sâm khẽ gật đầu một cái, đứng tại chỗ một lát, sau đó đã trở về phía trước cửa sổ, mở ra sách, tiếp tục xem.

Tầm mắt Tô Ức Đình di chuyển theo bước đi của Lục Kiều Sâm.

Cho đến rất nhiều năm về sau, cô vẫn luôn nhớ đến những hình ảnh đó, ánh mặt trời rất đẹp, chiếu trên người một bé trai non nớt, dung nhan của cậu tuấn mỹ giống như là hoàng tử trong chuyện cổ tích, lẳng lặng ngồi trước cửa sổ sát đất sáng ngời đọc sách.

Tên quyển sách đó có ba chữ, nhưng năm đó cô chỉ nhận biết được hai chữ, đó là 《 Tây X Ký 》.

**********************