Chương 1089: Anh biến mất, sự xuất hiện của anh (2)

Nói Yêu Em 99 Lần

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tâm trạng Tô Ức Đình vốn đang rất tốt, bỗng nhiên lắng xuống, cô úp mặt trên bàn, gặm cây viết rối rắm một lát, lấy điện thoại di động ra, len lén soạn cho Lục Kiều Sâm một tin nhắn: “Này, gần đây anh làm gì vậy?”

Được một lúc, Lục Kiều Sâm mới trả lời cô một tin nhắn, một câu nói cũng không có, chỉ có một tấm bản đồ, một xấp bài thi số học thật dày Tô Ức Đình ghét nhất.

Tô Ức Đình bĩu môi, bỏ điện thoại di động vào trong ngăn kéo, không trả lời Lục Kiều Sâm.

Thường ngày khi cô tìm Lục Kiều Sâm, nếu cô không nhắn tin trả lời Lục Kiều Sâm, Lục Kiều Sâm đều sẽ gửi thêm cho cô một tin, thế nhưng lần này, cho đến tan giờ học, Tô Ức Đình cũng không nhận được tin nhắn của Lục Kiều Sâm.

Về đến nhà, Tô Ức Đình thường xuyên nhìn điện thoại di động, cho tới buổi tối làm bài tập, tỷ số sai lầm đã lên đến 80%.

Thật sự là kỳ lạ nha, Lục Kiều Sâm không nhắn tin lại cho cô, thế nào lại khiến cô càng không yên hơn khi Lương Dương không trả lời đây?

Tô Ức Đình cắn viết, suy nghĩ một chút, liền chụp một đề toán học, gửi cho Lục Kiều Sâm, sau đó tặng thêm một vẻ mặt đáng thương: “Em không biết.”

Rồi sau đó, Tô Ức Đình liền bắt đầu thầm đếm trong lòng, mười, chín, tám, bảy. . . . . . Cho đến một, điện thoại cũng không vang lên.

Trước kia, nếu cô không biết làm bài gì, chỉ cần chụp cho Lục Kiều Sâm, chỉ trong vòng mười giây, cậu sẽ nhanh chóng gọi lại cặn kẽ giải đáp cho cô.

Nhưng mà hôm nay. . . . . .

Tô Ức Đình bĩu bĩu môi, vừa mới chuẩn bị phẫn hận tắt máy, điện thoại di động liền reo lên, là Lục Kiều Sâm gọi đến, Tô Ức Đình không kịp chờ đợi đã bấm nút nghe, định gọi ba chữ ‘Anh Kiều Sâm”, cô mới vừa kêu chữ “Anh” , trong điện thoại, Lục Kiều Sâm đã nói về đề bài, sau khi nói xong, hỏi một câu ‘Hiểu chưa’?

Tô Ức Đình mới vừa trả lời chữ “Hiểu”, điện thoại đã bị cúp.

Tâm trạng của Tô Ức Đình, hoàn toàn xuống thấp đến cực điểm.

Mãi cho đến khi Tô Ức Đình tốt nghiệp trung học, ngoại trừ trước lúc thi trung học, Lục Kiều Sâm gửi cho cô một câu “Cố gắng thi tốt” ra, thì cũng không chủ động liên lạc với Tô Ức Đình nữa, cho dù Tô Ức Đình có liên lạc với cậu, thì dáng vẻ cậu vẫn cứ vòng vo, Tô Ức Đình cũng không ôm hy vọng chờ Lục Kiều Sâm liên lạc nữa, hai người đã từng tốt như vậy mà càng lúc càng xa.

Thậm chí, trong khi nghỉ hè, khoảng chừng một tháng hai người Tô Ức Đình và Lục Kiều Sâm đều không nói với nhau tiếng nào.

Khi Tô Ức Đình và Lục Kiều Sâm tưởng chừng sẽ cắt đứt liên lạc với nhau thì Tô Ức Đình bị Lương Dương “Bỏ rơi” rồi.

Thật ra thì cũng không tính là “Bỏ rơi”, mà là do Lương Dương sắp đi du học, mẹ Lương Dương phát hiện cậu ta yêu sớm, bảo cậu ta “Giải quyết” Tô Ức Đình trước khi đi du học, Lương Dương chỉ chống lại mẹ mình được mười phút, sau đó liền thỏa hiệp, trước mặt người mẹ giám đốc của mình, chăm chú soạn một tin nhắn dài 100 chữ, thuật lại khoá học chính trị mà mẹ mình đã giản cho Tô Ức Đình, sau đó điện thoại di động đã bị mẹ tịch thu rồi.

Thẳng thắn mà nói, khi Tô Ức Đình nhận được tin nhắn của Lương Dương, chỉ hơi khổ sở một chút, cũng không có khổ sở đến tê tâm liệt phế như trong tiểu thuyết miêu tả vậy, nhưng mà, cô vẫn học theo tình tiết mình đã thấy trong tiểu thuyết, lần lượt gọi điện thoại, giả trang dáng vẻ rất bi thảm, hẹn bạn bè đi ra ngoài uống rượu.

Người đầu tiên cô nghĩ tới là Lục Kiều Sâm, không ngờ, 1 giây trước khi nhận được điện thoại của cô, giọng điệu của Lục Kiều Sâm vô cùng lạnh nhạt, sau một giây nghe cô nói mình thất tình, giọng điệu lập tức lập tức vòng vo: “Anh biết có một chỗ không tệ lắm, có muốn đi một chút không? Bây giờ anh qua đón em nhé?”