Chương 1088: Anh biến mất, sự xuất hiện của anh(1)

Nói Yêu Em 99 Lần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau ba ngày Tô Ức Đình và Lương Dương lui tới, Lục Kiều Sâm đã biết Tô Ức Đình nói chuyện yêu đương.

Ngày đó, cậu cầm hai tờ vé vào cửa giao lưu fan hâm mộ và nam ngôi sao đến tìm Tô Ức Đình.

Nam ngôi sao đó là nghệ sĩ truyền thông Hoàn Ảnh ký hợp đồng, Tô Ức Đình đã thích rất lâu rồi, quấn cậu nhiều lần muốn gặp nam ngôi sao đó, chỉ tiếc nam ngôi sao đó vẫn luôn ở nước ngoài quay phim, cho đến ngày hôm qua nam ngôi sao đó mới về nước, sáng sớm nay cậu nghe được anh ta muốn mở cuộc họp fan ở Bắc Kinh, cố ý chạy đến công ty của ba mình, kiếm hai tờ vé vào cửa SVIP, không để ý buổi chiều đi học có thể sẽ đã trễ trực tiếp chạy đến tìm Tô Ức Đình, không ngờ Tô Ức Đình lại đang hẹn hò trong rừng cây nhỏ.

Lục Kiều Sâm biết, buổi trưa Tô Ức Đình không trở về nhà , cậu cho rằng cô cũng như trước đây, đi phòng vệ sinh, nên đứng ở cửa phòng học đợi cô, qua mười phút, cũng không chờ được Tô Ức Đình, cuối cùng vẫn là người bạn ngồi cùng bàn với Tô Ức Đình nói cho cậu biết, Tô Ức Đình đang hẹn hò trong rừng cây nhỏ.

Chỉ giản mấy cái chữ đã khiến cậu bối rối một lúc, mới hiểu là có ý gì, cậu mím môi, nói một câu”Cám ơn” với người bạn cùng bàn Tô Ức Đình, sau đó chạy đến rừng cây nhỏ.

Như bạn ngồi cùng bàn Tô Ức Đình đã nói, Tô Ức Đình đang ngồi trong trong rừng cây nhỏ, vừa nói vừa cười với một nam sinh trắng nõn, dung nhan nho nhã.

Bởi vì sắp vào giờ học, hai người lần lượt đứng lên, Lục Kiều Sâm hoàn toàn không kịp tránh né, ba người trực tiếp đụng thẳng.

Tô Ức Đình thấy Lục Kiều Sâm, dường như rất vui vẻ, giống thường ngày, nhảy nhảy nhót nhót chạy đến trước mặt cậu, giòn giã nói: “Anh Kiều Sâm, sao anh biết em ở đây?”

Lục Kiều Sâm nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Tô Ức Đình, nhìn một hồi, không lên tiếng, từ từ hạ tầm mắt xuống người nam sinh cách đó không xa.

Lương Dương tiếp xúc được tầm mắt Lục Kiều Sâm, lễ phép mở miệng: “Đàn anh Lục, xin chào, em tên là Lương Dương, là bạn trai của Tiểu Ức.”

Lục Kiều Sâm vẫn không nói chuyện, tầm mắt chỉ dừng lại trên mặt Lương Dương hai giây, liền nhìn về phía Tô Ức Đình, mở miệng nói, tùy ý giống như là tùy tiện hỏi một chút: “Chuyện khi nào? Sao không nói cho anh biết?”

“Chính là hai ngày trước á. . . . . .” Hai tai Tô Ức Đình đỏ ửng, cuối đầu xuống, ngẩng đầu lên liền vòng vo đề tài: “Anh Kiều Sâm, anh tới có chuyện gì không?”

“Ừ.” Lục Kiều Sâm đáp một tiếng, đưa vé họp fan cho Tô Ức Đình.

Tô Ức Đình nhận lấy, sau khi xem qua nội dung phía trên, lập tức vui mừng lên tiếng: “Anh Kiều Sâm, em biết anh tốt nhất. . . . . .”

Tô Ức Đình còn chưa nói hết, Lục Kiều Sâm đã xoay người đi.

Tô Ức Đình ngậm miệng, nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Kiều Sâm, cong cong môi, hôm nay anh Kiều Sâm, thật giống như có chút không thích hợp nha. . . . . .

Chỉ là sự nghi ngờ này, dừng lại trong đầu Tô Ức Đình không quá nửa phút, đã bị tiếng chuông vào lớp cắt đứt, cô sợ hãi thốt lên, sau khi “Lưu luyến không rời” nói ly biệt với Lương Dương, liền vội vã vọt vào phòng học.

Từ ngày ấy trở đi, trong ngày thường, Lục Kiều Sâm ba ngày hai bữa tìm đến Tô Ức Đình đã hơn nửa tháng cũng không đã tới.

Tô Ức Đình đang đắm chìm trong tình yêu đầu tiên, cho đến khi Đồng Trác hỏi thăm cô “Thế nào gần đây không thấy anh Kiều Sâm của cậu” thì cô mới bỗng nhiên mà nghĩ đã lâu mình chưa gặp Lục Kiều Sâm rồi.

Không biết thế nào, lúc đó trong đầu Tô Ức Đình liền hiện ra hình ảnh xoay người rời đi sau khi vội tới đưa hai vé vào cửa họp fan của Lục Kiều Sâm ngày đó.

********************