Chương 364-1: Thăm dò (1)

Lãng Tử Tại Đô Thị

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nói tới đây nét mặt ả thoáng chút bi ai, nhưng không hề có sự căm giận, có lẽ trong lòng ả đã chết từ lâu, ả nói tiếp:
– Sau đó, cha tôi do thua bạc, phải trả nợ bài bạc nên đã gả ta cho tên què họ Lý ở thôn bên cạnh, tên Lý Tài Phùng đó hơn bốn mươi tuổi, vợ chết, nhưng hắn tôi có tiền nên có thể lấy được con gái mười bảy mười tám tuổi thì có gì đáng cười đâu?

Ánh mắt Lâm Dật Phi chuyển dần từ tay ả lên nhìn nét măt của ả, trên khuôn mặt đầy vẻ phong trần kia vẫn có vẻ đoan chính ngũ quan, có lẽ khi còn trẻ, ả cũng là người con gái khiến nhiều người phải say mê.

– Sau khi tôi được gả đi, tên què kia nhanh chóng biết được tôi không còn trong trắng, nực cười ở chỗ, đàn ông có thể ra ngoài bậy bạ, có thể quan hệ với mười mấy người phụ nữ, tuy nhiên lại không dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ của mình có quan hệ với người đàn ông khác.
Hồ Hoa Anh nét mặt lạnh lùng như băng ả nói tiếp:
– Hắn sợ mất mặt, cho nên hắn không nói ra, nhưng ngày nào hắn cũng dày vò tôi , đêm cũng như ngày ngoài phát tiết ra hắn còn đánh mắng tôi thậm tệ, tôi vốn muốn chết đi cho rảnh, khi đó, người phụ nữ không có cách nào khác ngoài việc tìm đến cái chết, nhưng đúng lúc đó tôi phát hiện mình đã có thai, cái thai đó là của người đàn ông đầu tiên tôi đã yêu, cho nên tôi nhịn nhục chờ đến khi sinh đứa bé ra.

Tuyết đọng trên người Lâm Dật Phi trông hắn như người tuyết vậy, nhưng hắn không cảm thấy rét, hắn chỉ cảm thấy bi ai, hắn biết những điều Hồ Hoa Anh nói có thể là sự thật, vì những việc như vậy có rất nhiều, nhiều đến nỗi làm cho người tanh mất cảm giác.

– Tên què kia rất vui, vì hắn tanh chưa có con, nghĩ đến đứa bé này có thể nối dõi tông đường nhà hắn, nhưng hắn không biết rằng, hắn không có con bởi vì hắn vô dụng, trước kia hắn đã cưới hai vợ, nhưng ông trời chính là trêu cợt hắn, hắn không có được bản lĩnh của thằng đàn ông, cho nên hắn rất vui vẻ với lần lên chức bố này, nên hắn cũng đối xử với tôi đỡ hơn trước, nhưng sau khi tôi sinh con gái hắn lại trở lại ác độc như xưa, hắn mắng tôi vô dụng, lại tiếp tục đánh mắng tôi mỗi ngày, đến đêm hắn lại ra sức hành hạ tôi hy vọng tôi lại sinh cho hắn đứa con trai, nhưng hắn thất vọng vì vốn dĩ hắn không phải là đàn ông, ông trời đã định hắn không thể có con, vì vậy hắn dồn mọi tức giận lên người con gái tôi , hắn bắt đầu say rượu rồi đánh con gái tôi , đánh nó chết đi sống lại vẫn muốn đánh, cuối cùng hắn cũng biết Ngọc nhi không phải con hắn nên hắn đánh con bé thâm tím khắp người, cậu nói xem hắn có phải là đàn ông hay không?

Lâm Dật Phi không nói gì.

Hồ Hoa Anh mỉm cười, giọng nói tràn đầy sự căm phẫn nói tiếp:
– Rốt cuộc tôi cũng hiểu được nỗi khổ của mẹ tôi , vì sao bà không thể chết, vì bà không nỡ bỏ lại tôi một mình, tôi cũng như vậy, tôi có thể chịu đựng hắn đánh đập bản thân tôi , vì tôi tự làm tự chịu, tôi không phải một người phụ nữ tốt, tôi đã làm chuyện loạn luân với người đàn ông khác trước khi đi lấy chồng, nhưng tôi không chịu được khi hắn đánh con gái mình, hắn đúng là loại người không bằng loài cầm thú, cho nên trong một đêm mưa gió, tôi đã cho thuốc sâu vào rượu của hắn, nhìn lúc miệng hắn sùi bọt mép cầu cứu tôi, trong lòng tôi rất vui, tôi thậm chí còn cảm thấy không thể chờ được đến khi hắn chết nên tôi đã bóp chết hắn, đó chính là lý do của tội danh tôi hạ độc giết chồng. Lâm Dật Phi, cậu nói xem tôi có phải là một người phụ nữ rất hư hỏng, rất hư hỏng không?

– Sau khi tôi giết tên què kia, cũng chính là giết chồng trên danh nghĩa, cảm giác đầu tiên của tôi là mình đã giết người, không thoát khỏi vòng lao lý.
Hồ Hoa Anh không đợi câu trả lời của Lâm Dật Phi, hoặc là ả không cần câu trả lời của hắn, hiện giờ xem ả là người tốt hay xấu cũng chẳng khác biệt là mấy.

– tôi cảm thấy chết cũng không tệ, ít ra cũng không cần phải đau khổ, Lâm Dật Phi, đương nhiên cậu không biết đường vị này, người không thể biết được, đôi khi sống còn khó chịu hơn so với cái chết. Cậu rất bản lĩnh, tôi thấy cậu đã thể hiện công phu của mình ở Bách Gia Hội, gây dựng được danh tiếng, nghe nói bản thân cậu còn đang chuẩn bị gây dựng một quỹ từ thiện, đương nhiên cậu không biết mùi vị của sự đói khổ, nhưng trên thế giới này tại sao lại có sự bất công như vậy. Ngọc nhi sai ở đâu, tại sao khi sinh ra lại không có cha ruột ở bên? Tại sao khi nó trưởng thành, tại sao lại phải trốn chạy cùng tôi để phải chịu đói chịu khổ, tại sao trong khi những đứa trẻ khác được hưởng sự ấm áp của gia đình, còn con gái tôi lại vui mãi không thôi khi có được miếng thịt? Lâm Dật Phi cậu không phải đại thiên nhân, đại từ thiện gia, cậu có thể nói cho tôi biết tại sao lại có sự bất công như vậy không?

– Nói không được đúng không?
Hồ Hoa Anh nhìn thấy vẻ trầm ngâm của Lâm Dật Phi, ánh mắt tràn đầy oán hận nói tiếp:
– Ông trời thật không có mắt, tại sao cứ dương mắt nhìn chúng tôi chịu khổ vậy, từ giờ trở đi tôi không tin vào ông trời nữa. Khi nhìn thấy con tôi khóc, tôi phát hiện ra mình không thể chết được, tôi chết đi không có gì hối tiếc nhưng tôi chết đi con tôi sẽ trở thành cô nhi, tôi không tin ông trời có thể chăm sóc nó được, tôi đã bỏ trốn ngay trong đêm, tôi giao nó cho một người bà con xa, lâu lâu tôi lại gửi tiền qua bưu điện cho họ, địa chỉ nơi gửi ở khắp nơi, tôi làm mọi việc để kiếm tiền, buôn lậu, buôn thuốc phiện, thậm chí là giết người, tôi bất chấp tất cả miến là kiếm được tiền cho con gái ta.

– Chẳng nhẽ cô chưa từng nghĩ, người mà cô hại chết cũng có con gái cô sao?
Lâm Dật Phi thở dài nói.

– Con gái,
Hồ Hoa Anh cười lạnh lùng nói tiếp:
– Bọn họ chỉ biết chăm sóc con cái của họ thôi, thân thích có nghĩa lý gì, Ngọc nhi bị bọn họ đánh đập thương tích đầy người, trên thế giới này ngoài bản thân ra không thể tin bất cứ một ai cả, năm Ngọc nhi sáu tuổi tôi không cầm lòng được lén về thăm nó, mọi người luôn cho rằng tôi có nhiều tiền, nhưng họ không hề biết có bao nhiêu tiền tôi đều gửi hết về cho Ngọc nhi, hơn nữa số tiền tôi gửi về không hề ít có thể nuôi đủ mười đứa, nhưng tôi không thể ngờ rằng, khi tôi nấp một góc để nhìn trộm Ngọc nhi, tôi thấy nó sống không bằng một con chó, quần áo nó mặc trên người còn thảm hơn trẻ con mồ côi, số tiền tôi gửi về bọn họ đều dùng cho nhu cầu của bản thân họ.

Lâm Dật Phi giật mình thầm đoán chuyện gì đã xảy ra.

– Tôi khi đó gân tay còn chưa bị cắt đứt, nên lúc đó vẫn có khả năng hại người.
Hồ Hoa Anh ánh mắt rất phức tạp nhìn Lâm Dật Phi, ánh mắt đó có chút căm hận lại có chút hàm ơn.

– Cho nên tôi đã cho thuốc diệt chuột vào trong gạo của bọn họ.
Hồ Hoa Anh cười ha hả nói.

– Ngươi không sợ sẽ hại chết con đẻ của mình sao? Không sợ bonnj họ sẽ báo cảnh sát sao?
Lâm dật phi không kìm được hỏi.

– Tôi sợ, tôi rất sợ.
Hồ Hoa Anh tươi cười giễu cợt nói:
– Nhưng tôi biết, bọn họ thích tiền, có tiền pháp luật chẳng là cái thá gì, cho nên bọn họ biết tôi có tội, là tội phạm bỏ trốn, nhưng vẫn nhận tiền của ta, mang con tôi đi giúp ta, bởi vì họ biết con gái tôi là cái cây hái ra tiền, còn con của tôi ở nhà bọn chúng, ngược lại chỉ được ăn cơm thừa canh cặn, cơm ngon canh ngọt không bao giờ được ăn.

Lâm Dật Phi trầm ngâm nhưng trong lòng không khỏi thán phục Hồ Hoa Anh, ả ta thật khôn khéo, những người kia có nằm mơ cũng không thể ngờ được cái chết của bọn họ là do tham ăn đồ ngon.

– Quả nhiên không ngoài suy đoán của ta, khi bọn chúng ăn cơm, chúng cho con gái tôi ăn cơm thừa canh cặn, tôi nhìn con gái tôi ngồi xổm ngoài cửa ăn cơm chẳng khác gì con chó họ nuôi trong nhà, trong lòng tôi ứa máu.
Hồ hoa anh thở dài:
– Cho nên bọn chúng đều đáng chết, tôi đã hạ độc chết cả nhà chúng, khi nghe câu đầu tiên con gái tôi nói, tôi đã bật khóc, nó nói: Mẹ đừng rời xa con nữa được không mẹ?

Lâm Dật Phi cũng thở dài nói:
– Bọn họ tuy rất dáng trách, nhưng người trừng phạt họ bằng cái chết thử hỏi có quá đáng quá hay không?

Trong không khí nặng nề, cô ta cười khàn khàn cười vui vẻ cười ra nước mắt cô ta hồn nhiên nói:
– Tôi là người phụ nữ hư hỏng, quả thật rất hư hỏng, cho nên tôi không chịu được khi thấy người khác tốt đẹp, khi giết người tuyệt đối không được mềm lòng, khi tôi thấy ngươi và đặccảnh 0721 bên nhau, tôi cảm thấy rất đố kị, tôi cảm thấy cô ta tỏ ra quá hạnh phúc, mà tôi không quen nhìn điều hạnh phúc này, cho nên tôi chuẩn bị cho cô ta một lượng thuốc phiện, khiến cô ta thoải mái lên đường, số thuốc phiện đó rất đắt tiền, tôi không ưa gì những người phụ nữ hạnh phúc, nhưng đối với những người phụ nữ sắp chết, tôi lại tương đối hào phóng, chỉ đáng tiếc là sự việc đó không thành công, Lâm Dật Phi nghe đến đây có phải ngươi lại muốn giết tôi rồi hay không?

– Không cần tôi phải ra tay giết cô.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Cô thật ra đã chết từ lâu rồi, có phải bây giờ cô rất muốn chết có đúng không? Cho nên cô muốn tôi ra tay giết cô đúng không? Nhưng cô đã sai, tôi đã muốn giết một người nào đó thì kẻ đó không thể chạy thoát, còn nếu tôi không muốn giết kẻ đó có đến quỳ xuống xin tôi giết tôi cũng không ra tay!​