Chương 140: Hát trong men say

Lãng Tử Tại Đô Thị

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ninh Chí Viễn vốn dĩ rất an phận, nhưng mà vừa rồi đá một cước rất mạnh, nếu không phải Âu Dương Quan có luyện qua Taekwondo, năng lực chống đỡ đả kích cao hơn so với người bình thường một chút, có khi đã bị đưa đi bệnh viện rồi cũng nên.

Mặc dù là ác ý phạm quy, bị khoa kiến trúc chửi rủa một lúc, Ninh Chí Viễn vẫn nhận được sự hoan hô giống như anh hùng của khoa báo chí, chủ tịch Phó sa sầm mặt mày đi tới, vỗ thật mạnh vào đầu vai của Ninh Chí Viễn, hạ giọng nói:
– Chí Viễn, vậy mới hay chứ, tối nay mời cậu đi uống rượu!

Âu Dương Quan lẩm bẩm lổm ngổm bò dậy, vén quần lên nhìn chân, thâm quầng một mảng, khỏi khỏi mắng thầm “ Ninh Chí Viễn, đồ tiểu nhân độc ác, ông đây tuyệt đối sẽ không quên ngày hôm nay!”

– Lão đại, có sao không?
Vài thằng đội viên có vẻ quan tâm hỏi han.

– Không chết được!
Âu Dương Quan ra vẻ hào sảng, nhịn xuống sẽ ứa cả nước mắt, đứng trên đường ném bóng, vẫn là cảm giác mơ hồ đau đau.

– Phạt đầu tiên, Không!

Khoa báo chí cười rộ lên, mặt mày khoa kiến trúc yên tĩnh tới cực điểm, biết cái phạt thứ hai của Âu Dương Quan là rất quan trọng, chỉ còn lại năm giây cuối cùng, nếu Âu Dương Quan phạt vào bóng, khoa báo chí cũng chả có bất cứ hy vọng nào nữa!

– Phạt thứ hai vẫn là không.

Lâm Dật Phi đã bắn lên rổ vào khắc này, nhảy cao lên, một phát bắt được bóng, không chút do dự, ném tới vòng rổ của đối phương.

Vương Tường kêu to một tiếng, Âu Dương Quan căm tức ngồi đó, chắc là Âu Dương Quan thấy tình thế không tốt, lại phạm quy, trọng tài thổi còi, mọi người lại bất chấp nhìn Vương Tường, chỉ trích Âu Dương Quan, khẩn trương nhìn rổ bóng trống rỗng, tim cũng bay lên theo bóng!

“ Bịch” một tiếng, bóng rổ vào lưới, trên sân khó có thể yên lặng lại, ngay sau đó, toàn thể nhân viên của khoa báo chí hoan hô sôi trào lên!
Ném rổ chính xác, tỷ số trên sân lúc này là 88: 88!

Thời gian trận đấu chỉ còn lại một giây, nhưng khoa báo chí vẫn còn thời gian phạt bóng!

Vương Tường hưng phấn nhảy dựng lên, bất chấp cái mông vẫn còn đau, vọt tới đường ném bóng. Tiểu Trương khập khiễng đi tới bên cạnh cậu ta:
– Đại Vương, cậu nhất định phải ném trúng đấy!

– Ném không trúng, tôi sẽ nhảy từ chỗ ở xuống.
Vương Tường ném lại một câu và nhận lấy trái bóng.

– Cái đó cũng không cần thiết đâu.
Tiểu Trương biết Đại Vương tính cách bướng bỉnh, lo lắng mà khuyên cậu ta một câu, đột nhiên tỉnh ngộ lại:
– Nhóc cậu không phải sống ở tầng một sao?

Vương Tường mỉm cười, nhưng trong lòng không có bất kỳ gánh nặng nào. Cho dù mình không ném trúng, thì khi trận đấu bước vào thời gian hiệp phụ, có Lâm Dật Phi ở đây, khoa báo chí cũng sẽ thắng chắc thôi!

Chỉ có điều hôm nay mười phút cuối khoa báo chí phong thái quá tốt. Quả bóng rổ mà Vương Tường ném bay liệng hai vòng trên khung, cuối cùng vẫn rơi tọt xuống. Cổ động viên của khoa Báo chí đồng loạt nhảy dựng lên. Vẫn còn một giây đồng hồ, khoa kiến trúc vừa ra tay, thì tiếng còi kết thúc trận đấu của trọng tài vang lên. Khoa báo chí một điểm giành chiến thắng!

Chủ tịch Phó kích động đến mức ôm chầm lấy Ninh Chí Viễn, rồi hôn lên trán y một cái, nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối. Nếu có một cô gái bên cạnh thì tốt biết mấy, cho dù có chút thất thố gì trong lúc kích động, thì người ta cũng sẽ không để ý.

Ninh Chí Viễn thiếu chút nữa thì nôn ra:
– Chủ tịch, hôm nay đánh răng chưa vậy?

Chủ tịch Phó có chút xấu hổ:
– Không có lần sau, không có lần sau đâu!

Âu Dương Quan hầm hổ dậm chân, lạnh lùng nhìn Lâm Dật Phi một cái, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn quay đầu rời đi. Trên tình trường gã đã thất ý, không ngờ trên sân bóng gã cũng thua bởi Lâm Dật Phi. Đương nhiên trong trận đấu, nhận được sự quan tâm mãi mãi là người thắng, còn kẻ thua chỉ có thể ỉu xìu rời đi mà không ai thèm chú ý đến.

– Cậu khá lắm, rất may có cậu!
Vương Tường tiến lên dùng sức thật mạnh thụi cho Lâm Dật Phi một quyền:
– Hóa ra trước kia vẫn luôn giữ miếng hả.

Lâm Dật Phi che ngực cười khổ:
– Cho các cậu thêm cơ hội thể hiện lẽ nào không tốt sao?

Di động đúng lúc này vang lên, Lâm Dật Phi nhìn, thần sắc có chút thay đổi. Vương Tường nhìn thoáng qua sắc mặt của hắn, khoát tay:
– Điện thoại của bạn gái, đúng không? Không làm phiền cậu nữa, buổi tối nhớ đừng có tắt điện thoại đấy. Chủ tịch Phó hôm nay mời cơm.

Lâm Dật Phi gật gật đầu, chậm rãi đi sang một bên. Hắn nhận điện thoại, nói vài câu nhưng vẻ mặt hắn lại có chút kinh ngạc. Khi cúp điện thoại, dường như không chút để ý mà nhìn bốn xung quanh, nhìn thấy Uông Tử Hào đang đứng ở chỗ xa nói gì đó với một người bên cạnh, thỉnh thoảng giơ ngón tay chỉ chỉ về phía mình. Đợi đến khi Lâm Dật Phi nhìn tới, thì y lại vội vàng đánh mặt đi chỗ khác.

Nhưng Lâm Dật Phi không chú ý đến Uông Tử Hào, mà chỉ chú ý đến người bên cạnh y. Người đó đội mũ lưỡi trai, kéo sụp xuống, nhưng có thể nhìn ra được khuôn mặt đó rất dài, cho dù đội nguyên cái mái hiên cũng không che hết được. Nhìn thấy Lâm Dật Phi nhìn tới, gã lại không né tránh giống như Uông Tử Hào, chỉ có điều ánh mắt rất hung tợn nhìn Lâm Dật Phi. Cái miệng của y lúc chụm lúc xòe nói gì đó, còn Uông Tử Hào thì liên tục gật đầu, cuối cùng hai người dẫn nhau rời đi.

Khóe miệng hiện lên một nụ cười cổ quái, Lâm Dật Phi thản nhiên đi đến bên cạnh chủ tịch Phó:
– Hôm nay tôi đãi khách, mời mấy anh em làm một chén.

Chủ tịch Phó ngược lại ngẩn ra, trên mặt trồi lên một nụ cười giống như cáo già:
– Lâm Dật Phi nói gì vậy, cậu xem hôm nay cậu thật sự là càng vất vả công lao càng lớn, làm sao có thể để cậu tốn kém được chứ. Có điều nếu cậu thật sự muốn làm chủ, tôi đương nhiên… sẽ không phản đối.

Đêm khuya, khi nhóm người Lâm Dật Phi và Vương Tường đi ra khỏi nhà hàng, ít nhiều cũng có chút ngà ngà say, rất nhiều khi uống rượu không phải để say, nếu không còn uống nó làm gì?

Mấy người chân nam đá chân xiêu. Tiểu Trương muốn đi hát Karaoke để kêu gào một phen, thể hiện phong cách của phái sói hoang, Vương Tường và Ninh Chí Viễn cũng không phản đối, còn Hạ Sảng và Đỗ Chấn Vũ đương nhiên nghe lời của anh cả rồi. Chủ tịch Phó cuối cùng cũng hiểu một đạo lý, quan hệ, luôn phải trả, trả hay không trả chỉ là vấn đề sớm muộn. Vốn cho rằng đêm nay Lâm Dật Phi mời khách, y có thể trốn được một bữa. Không ngờ đám người Vương Tường tuy đã say, nhưng vẫn không quên làm thịt gã. Vốn muốn quan tâm chút tới Lâm Dật Phi, không ngờ hắn nói có việc nên cáo từ về trước.

Mấy người Vương Tường và chủ tịch Phó đều hiểu ý mà cười rộ lên, cho rằng Lâm Dật Phi có quan hệ tình dục khác giới đáng hổ thẹn. Tiểu Trương còn khuyên hắn chi bằng làm một người độc thân như mình, không buồn không lo tự do vui sướng. Nhưng Lâm Dật Phi chỉ cười, bước chân có chút lảo đảo đi về nơi xa.

Nhìn từ bóng lưng, Lâm Dật Phi rõ ràng là đã say, rất hiếm khi nhìn thấy bước chân của hắn tập tễnh như vậy. Đi đến chỗ ngã tư đường, hắn đứng sững lại một lúc lâu, dường như không biết đi về hướng nào.

Một lúc lâu sau hắn lảo đảo đi đến một quầy hàng thịt nướng, mua mấy xâu, hắn ngửi ngửi nhưng lại không ăn miếng nào. Khi đi tới bên cạnh một thùng rác, hắn vứt tất cả vào trong đó, sau đó tiếp tục bước đi.

– Đại ca, thằng nhóc này có phải nó say rồi không?
Phía không xa có bốn bóng người giữ khoảng cách nhất định theo sát, một người hỏi một tên mặt ngựa khác, người đó chính là lão Đinh từng quen biết với Uông Tử Hào.

Bọn họ nghe Uông Tử Hào nói rằng, bởi vì Lâm Dật Phi mật báo cho nên đám cớm mới bắt được bọn người Dương Tam, Ô Tứ, rồi dẫn đến cái chết của bọn họ, bọn chúng đều nóng lòng muốn lôi cổ Lâm Dật Phi từ trong trường ra ngoài bầm thây thành ngàn mảnh, không ngờ lại tìm không thấy bóng dáng hắn đâu. Bọn chúng có một số việc phải làm nên không thể công khai lộ diện, lúc này mới đợi đến hôm nay. Nhưng bọn chúng đã cảm thấy không thể tiếp tục đợi thêm được nữa, thù hận giống như ngọn lửa, có thể thiêu đốt rất nhiều thứ, bao gồm cả mình!

Nhưng Uông Tử Hào lại một chút cũng không vội, y biết nếu mình gieo một hạt giống xuống, chỉ cần vào lúc thích hợp, thì nó khẳng định sẽ nảy mầm. Hơn nữa thời gian càng lâu, lực lượng tồn trữ càng lớn. Dẫn lão Đinh ra để nhận biết mặt Lâm Dật Phi, trong lòng y không ngừng cười lạnh. Để cho Lâm Dật Phi mày có được uy phong đầu trên sân bóng, chỉ có điều đó hơn phân nửa sẽ là lần uy phong cuối cùng của mày. Nếu mày có thể nhìn thấy mặt trời mọc vào ngày mai thì đó mới là việc lạ!

Lần trước không đâm chết được Lâm Dật Phi, trong lòng y luôn thấy buồn bực, nhưng y cũng không lo lắng. Y biết, nếu lão Đinh muốn giết một người, thì việc duy nhất người đó có thể làm, đó là chờ chết!

– Hắn say hay tỉnh tao không quan tâm, có điều tao sẽ khiến hắn khi chết sẽ vô cùng tỉnh táo.
Lão Đinh vuốt vuốt một vật rất cứng giấu trong ống tay áo, cảm nhận sự lạnh buốt đến cắt da thịt mà vật đó mang lại. Vật đó chính là một lưỡi lê. Năm đó gã từ chiến trường trở về, vẫn luôn giữ bên mình. Vốn sau khi từ chiến trường trở về, bộ đội sắp xếp cho gã một công việc, nhưng gã làm không được mấy ngày thì từ chối. Gã cảm thấy hơn một trăm đồng tiền lương thực sự quá ít ỏi. Gã cho rằng sự cố gắng mà gã bỏ ra quá nhiều, nhưng lại không nhận được sự hồi đáp xứng đáng. Điều này thực sự quá bất công!

Khi gã còn ở tiền tuyến đã vào sinh ra tử, một viên đạn gần như bắn xuyên tim, gã đã may mắn còn sống. Nhưng lẽ nào cái giá của việc sống sót, chỉ đáng một trăm NDT một tháng thôi hay sao?

Gã tìm được một chiến hữu ngày xưa tên là Thương Chiến, hai người đều có những ý tưởng như nhau. Tại sao người ta có thịt có cá, còn mình thì chỉ có thể nhìn sắc mặt người khác! Bởi vậy bọn họ đã lựa chọn một con đường tắt, một công việc có thể khiến bọn họ không phải nhìn sắc mặt người khác, đó chính là sát thủ! Làm một việc mà bọn chúng cho là chính xác, nhận tiền và trừ họa cho người.

Tuy nhiên cũng giống như đường tắt thông thường khá nguy hiểm, những năm nay bọn chúng sống không hề dễ chút nào. Vết sẹo trên trán gã chính là bị một người dùng đao chém vào, xương sọ khi đó gần như bị chém toang hoác ra! Nhưng hiệu ích khả quan mà sự nguy hiểm đó mang lại cho chúng, bọn chúng cho rằng nó tuyệt đối đáng giá!

Mười mấy năm qua, tổ chức này của gã chỉ có bảy người, ngoài Thương Chiến ra, năm người còn lại đều là mấy cậu em do gã dẫn theo, tình cảm như chân với tay. Lão Đinh bây giờ không có quan niệm thị phi gì cả, phán đoán của gã chỉ có xấu hoặc tốt của một con người, rất đơn giản, đối tốt với gã chính là người tốt, có lỗi với mình là người xấu!

Cho nên mấy người Tam Dương cho dù trên tay ngập máu tanh, gã cũng không cho là gì cả. So sánh với rất nhiều kẻ ăn thịt nuốt luôn cả xương trên đời này, thì chút chuyện này của bọn chúng có đáng là gì chứ!

Gã không cho rằng Tam Dương đáng chết, còn ai là kẻ đã giết Tam Dương thì gã nhất định sẽ báo thù cho anh em của mình. Điểm này kỳ thật rất buồn cười, ai cũng đều cho rằng mình không đáng chết, cho dù là đạo tặc tội ác chồng chất cũng như vậy, bọn họ chỉ cho rằng là người khác bất công với mình trước!

Cho nên lão Đinh cho rằng, Lâm Dật Phi nhất định phải chết. Hắn làm thương tổn đến một người anh em của mình đã là tội chết, huống hồ đã giết tận ba người!

– Nhưng mà anh à, số hàng mà Uông Tử Hào nói?
Một tên gầy gò ở bên cạnh cẩn thận hỏi. Y họ Cam, xếp thứ năm trong nhóm này.

– Hắn sẽ không có chuyện không nói ra đâu.
Lão Đinh nhìn bóng lưng Lâm Dật Phi:
– Tao muốn hắn rơi vào tay tao, rồi ngoan ngoãn nói ra tung tích của số hàng đó, sau đó cầu xin tao cho hắn được chết một cách thống khoái nhất!

– Anh ơi, mua hoa không?
Một cô bé ăn mặc đồng phục học sinh đứng một bên đường phố, trong tay cầm một lẵng hoa, mang đầy chờ mong nhìn Lâm Dật Phi. Cô bé đã đứng rất lâu, rất ngượng ngùng, vẫn luôn không dám chào hàng với những người đi đường mua hoa của mình. Nhìn thấy Lâm Dật Phi đi tới, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí. Nếu không bán thêm được chút nào, thì buổi tối hôm nay của mình không chỉ trễ nải bài vở, còn trễ nải cả thời gian. Thời gian đối với một số người mà nói nó không có khái niệm, nhưng đối với một cô bé đang chuẩn bị thi đại học như cô mà nói, nó vẫn có ý nghĩa vô cùng đặc biệt!

Đêm khuya đầu thu có chút se lạnh, nhưng cô bé vẫn mặc chiếc áo ống tay ngắn, quần áo rất sạch sẽ nhưng đã hơi cũ. Đôi mắt to tròn sáng ngời, nhưng khuôn mặt lại mang chút xanh xao.

Lâm Dật Phi dừng lại, lặng yên nhìn chăm chú cô bé bán hoa, nhưng lại không nói gì.

– Anh ơi, chọn mua một đóa tặng bạn gái đi, hoặc là tặng cho người thân cũng được, quan trọng là tâm ý!
Cô bé lại khuyên. Cô cảm thấy Lâm Dật Phi là một người tốt, và cô luôn cho rằng trực giác của mình rất chuẩn. Nhưng cô có chút thất vọng, cô đã nhìn ra Lâm Dật Phi dường như không muốn mua hoa. Muộn như vậy rồi mà toàn thân nồng nặc mùi rượu, làm sao có thể có bạn gái chứ?

Lâm Dật Phi cười, giơ tay chọn lấy đóa hoa bách hợp, rồi rút ra tờ một trăm tệ từ trong ví nhét vào trong lẵng hoa của cô gái. Hắn không phải là hào phóng, mà bởi vì biết một điều rằng, nếu như không phải cuộc sống bức bách, thì một cô gái như vậy giờ này hẳn phải đang ở trong căn nhà ấm áp rồi.

– Anh à, tiền thừa của anh.
Cô gái thấy Lâm Dật Phi xoay người bước nhanh đi thì vội gọi lại, nhưng bóng lưng của hắn đã hòa vào trong màn đêm, từ nơi xa chỉ vọng lại tiếng hát vang như cuồng như say!

Đêm buông bách hợp nở trong sân
Ngồi đưa mặt say hứng gió lạnh.
Trong rượu phủi kiếm vang lời hát
Bao năm qua đầu bạc vì nhưng buồn lo đổi dời.

Cô gái cầm lấy tờ 100 tệ, ngây người ở đó, cô không rõ một thanh niên vốn lịch sự tao nhã đột nhiên biến thành hiệp sĩ Yến Triệu hào phóng không kềm chế mà trong sách nói tới!

Cô không rõ tại sao Lâm Dật Phi đột nhiên lại biến thành như vậy, nhưng Lâm Dật Phi lại biết mình rất tỉnh. Trong tay hắn không có kiếm, nhưng trong lòng hắn thanh kiếm đó vẫn còn mãi!

Đêm nay, hắn phải làm một việc, đó là việc mà hắn nên làm, nhưng lâu nay vẫn còn gác đó!