Chương 337: Tin Nhắn

Lãng Tử Tại Đô Thị

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cuối cùng Tiếu Nguyệt Dung cũng phá vỡ sự trầm mặc, đột nhiên cô hiểu được tại sao bố mình thích uống rượu, không phải là ông thích cái vị cay xè của rượu, cũng không phải là thích sự rối tinh rối mù sau khi say rượu, có lẽ ông chỉ thích vì sau khi uống rượu, đầu hơi choáng váng, chân tay cũng không linh hoạt, khi nhìn người thì có chút mơ màng, cũng có chút kích động mà ngày thường không dám nói ra, cũng không thể nói ra.

– Vừa rồi tôi hỏi hai vấn đề, nên uống hai lon.

Tiếu Nguyệt Dung cười ngẩng đầu lên, khi uống hai lon bia cũng tê liệt đến mức quên cả việc lau nước mắt đi.

Nước mắt mặn mặn, lại lành lạnh nhưng cô chỉ cảm thấy nụ cười của mình có chút cứng ngắc, không cảm giác được sự chua xót trong nước mắt.

– Sao anh không hỏi đi?

Ánh mắt Tiếu Nguyệt Dung đã say lờ đờ nhưng cũng không quên trò chơi này.

– Anh có cơ hội hỏi hai câu.

Lâm Dật Phi nhìn nụ cười vương đầy nước mắt của cô, đột nhiên có chút đau lòng, giống như năm đó nhìn bóng lưng của Đường Thanh Phượng, sau chuyện đó, hắn hỏi bản thân rất nhiều lần, nếu như thời gian có thể quay trở lại tám trăm năm trước thì hắn có còn ra tay không?

Đáp án chính là hắn không biết.

Có đôi khi, có những câu hỏi vĩnh viễn không có câu trả lời.

– Sao anh không hỏi?

Tiếu Nguyệt Dung cảm thấy kì lạ hỏi:

– Nếu anh không hỏi thì tôi sẽ tuyên bố anh đã từ bỏ quyền được hỏi, bỏ qua cơ hội đặt câu hỏi lần này.

Nhìn đôi mắt say mơ màng, dáng vẻ không biết gì của cô, cuối cùng Lâm Dật Phi cũng nói:

– Vậy được, tôi bỏ qua.

Tiếu Nguyệt Dung cười ha ha rồi lại uống thêm một lon nhưng Lâm Dật Phi không ngăn cản, chỉ thấp giọng nói:

– Tôi hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút, cô không còn câu hỏi nào nữa chứ?

– Có chứ, rất nhiều.

Mặt Tiếu Nguyệt Như đỏ bừng, đầu rất choáng váng. Đây là lần đầu tiên trong đời cô uống rượu mà lại uống nhiều như vậy, có chút không phân biệt rõ phương hướng, cho dù Lâm Dật Phi ở trước mặt cô cũng cảm thấy có chút mông lung, nhìn không rõ.

Cô vốn tưởng chuyện tình cảm thì nên thuận theo tự nhiên nhưng cô chưa từng nghĩ rằng tình cảm cũng cần cơ hội, cũng cần sự cố chấp. Cô tưởng rằng bản thân thích một người, cũng tưởng rằng người kia sẽ thích mình nhưng cô không nghĩ rằng mọi chuyện hoàn toàn trái với tưởng tượng của cô.

Vì thế cô muốn hỏi cho rõ ràng, cô vẫn phải hỏi một câu mà cô muốn hỏi.

– Dật Phi, tôi thích anh, từ trước đến nay đều thích, tôi chỉ muốn hỏi anh…anh đã từng thích tôi chưa?

Khi Tiếu Nguyệt Dung tỉnh dậy thì đầu còn hơi choáng và hơi đau. Khi uống rượu thì cảm giác chóng mặt, mông lung này mặc dù không tệ nhưng mỗi lần tỉnh lại ai cũng hận không thể chém đứt đầu mình, thề sau này không bao giờ uống nữa.

Cô nhìn xung quanh một cái, thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn, trên người còn đắp cái chăn rất dày, trên đầu đắp một cái khăn lông còn hơi nóng.

Tiếu Nguyệt Dung lắc lắc đầu, dường như không còn ấn tượng gì với chuyện ngày hôm qua, cô chỉ biết mình nhìn Lâm Dật Phi uống một lon bia, sau đó thì không biết gì nữa.

– Dật Phi?

Cô thử gọi một tiếng, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, cô vén chăn ngồi dậy, thấy quần áo trên người chỉnh tề thì buông lỏng tâm sự nhưng đồng thời lại có chút mất mát.

Cô là một cô gái rất bảo thủ, lần đầu tiên uống nhiều rượu trước mặt người trong lòng như vậy, cho dù Lâm Dật Phi có giống như diễn viên nam chính trong phim truyền hình, lên giường của cô thì cô cũng tuyệt đối không hối hận, cho dù sau này không còn gặp nhau nữa nhưng có lẽ cô cảm thấy đó cũng là một loại giải thoát, có lẽ khi không còn gặp lại hắn nữa thì mình cũng có một kí ức tốt đẹp.

Tình tiết trong phim truyền hình không thể tin được, vậy nên loại chuyện uống rượu say rồi mất đi lý trí chỉ có thể xảy ra trong những kịch bản kém chất lượng, hoặc vốn diễn viên chính là một người lòng dạ khó lường, lấy rượu làm cái vỏ ngụy trang mà thôi. Người đàn ông chân chính, giống như Lâm Dật Phi sẽ không bao giờ làm những chuyện gì mà thừa nước đục thả câu. Khi Tiếu Nguyệt Dung nghĩ đến đó thì không khỏi có chút mất mát, mặc dù sau đó bản thân không có được đáp án gì nhưng những hành động này hiển nhiên đã là một loại đáp án.

Cửa phòng vừa vang lên thì Lâm Dật Phi đã mở cửa bước vào, trên tay bưng cháo đang nóng hôi hổi, còn cầm hai quả trứng luộc trong nước trà, trên mặt cũng không có chút gì bứt rứt, áy náy hay coi thường, hắn chỉ nói:

– Uống chút gì đi, nếu không bụng rỗng mà đi xe thì rất khó chịu.

Tiếu Nguyệt Dung cũng không từ chối, khi cô lấy đồ ăn sáng, ăn vào trong bụng, dường như không có mùi vị gì nhưng dường như lại có rất nhiều vị, cô không còn cách nào mà nghiền ngẫm từng miếng một.

Đến tận khi ăn xong bữa sáng thì Lâm Dật Phi mới lên tiếng:

– Vừa nãy nhà tôi có gọi điện thoại đến, nói cơ thế của mấy người trong nhà không tốt, người nhà tôi có nói, nếu như cô không có chuyện gì quan trọng hơn thì mời cô qua đó giúp đỡ. Tôi cũng biết có nhiều lúc bọn họ có bệnh nhưng cũng không đi khám, người nhà tôi còn nói cô là thần y đấy.

Tiếu Nguyệt Dung ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nói:

– Không đi khám thì làm thế nào?

– Đương nhiên là gắng gượng hoặc là tùy tiện mua ít thuốc đối phó qua loa.

Lâm Dật Phi cười khổ nói:

– Khám bệnh thời đại này cũng khó, hình như cho dù có là tôi cũng không thể biết được là bệnh gì.

Tiếu Nguyệt Dung đứng dậy xuống giường, rửa mặt súc miệng, trầm mặc rất lâu:

– Anh nói không sai, hiện giờ không phải là người khám bệnh mà là tiền khám bệnh, thực ra có nhiều lúc tôi cũng cảm thấy vô lý. Đi khám bệnh mà còn phải phân loại, đầu tiên phải có định nghĩa với bệnh của bản thân, nếu không có một câu chuyện cười kể rằng: một người bị trúng một mũi tên, đến bệnh viện khám, đến ngoại khoa chỉ phụ trách cắt phần thân tên lộ ra bên ngoài, còn mũi tên bên trong thì lại là việc bên nội khoa xử lý. Đau đầu, không vấn đề gì, đi chụp siêu âm đi, mang thai hả? Được rồi, trước tiên đi siêu âm đã. Rất nhiều người mắc bệnh mỗi lần đều phải tiêu mấy trăm tệ, mua thuốc chỉ mất mấy chục tệ còn hầu hết tiền là tiêu vào việc khám bệnh, không giống với trung y ngày trước, aizzz, thực ra không cần nói đến bọn họ, cho dù là chúng ta thì nhiều lúc cũng không nỡ tiêu nhiều tiền một cách oan uổng như vậy.

Lâm Dật Phi không ngờ một câu nói của mình lại có thể lôi ra một đống bức xúc của Tiếu Nguyệt Như nhưng như vậy cũng tốt, cô có thể nói mấy câu oán hận chứng tỏ cô đã khôi phục rất nhiều.

– Nhưng tôi chỉ là một y tá, không thể giải quyết được mấy việc này.

Tiếu Nguyệt Dung ra khỏi phòng cùng Lâm Dật Phi, lắc đầu cười khổ nói:

– Hiếm có anh cho tôi một cơ hộ thực tập tốt như vậy, thực sự tôi phải quý trọng một chút nhưng anh không thể không quan tâm đến chuyện này, nhất định phải giúp tôi nhìn xem, trước đây tôi khám bệnh thì bác sỹ Tiền luôn đứng cạnh nhìn.

– Đương nhiên rồi.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Nhưng tôi cũng phải thu phí, tiền phí đi xe đến thung lũng Hà Gia tính cho cô đấy.​

– Không vấn đề gì.

Tiếu Nguyệt Dung vốn muốn nói hôm qua tôi đã đồng ý rồi nhưng vừa nghĩ đến tối qua thì không khỏi có chút mặt đỏ tim đập, không dám đề cập đến chuyện này nữa:

– Dật Phi, hiện giờ là lúc năm mới, việc gọi điện không phổ biến lắm, mọi người đều có thói quen gửi tin nhắn, nếu như anh vẫn chưa gửi thì hiện giờ gửi tin nhắn chúc phúc cho bạn bè vẫn còn kịp đấy.

Lâm Dật Phi lắc đầu:

– Còn nói tin nhắn gì nữa chứ? Đêm qua tôi gửi tin nhắn cả một đêm, tôi không biết sao lại có nhiều người nhớ đến tôi như vậy nữa.

– Ai cũng có hả?

Tiếu Nguyệt Dung câu được câu chăng nói, dần dần cũng không cảm thấy ngượng ngùng nữa.

– Một số bạn học, còn có mười mấy…

Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu, móc điện thoại ra đọc:

– Chủ tịch Phó nhiệt tình gửi cho tôi cái gì mà cá(*) hấp, cá chua ngọt, cá canh chua, cá vui vô tận, như cá gặp nước, vàng thau lẫn lộn, cậu cá tớ nổ, cá nhiều vô kể, chúc cậu một năm mới dư dả. Mặc dù lỗi chính tả sai be bét nhưng cho dù biên tập thì cũng cần một chút thời gian đấy.

(*)Trong tiếng Trung, từ “鱼”(cá) và từ“余”(dư thừa) đồng âm với nhau nên Tết đến người ta hay dùng từ “鱼”để chúc người thân và bạn bè một năm mới sung túc, no đủ.

– Mọi người hiện giờ đều rất láu cá.

Tiếu Nguyệt Dung cười nói:

– Anh tưởng là cậu ta viết ra sao? Hiện giờ thanh niên khi đến năm mới đều chuẩn bị hàng loạt tin nhắn như dành cho người thân, bạn bè, vợ, người yêu, muốn gì có nấy, đến lúc đó chỉ cần tìm được rồi ấn nút gửi đi là OK.

– Hóa ra là thế.

Lâm Dật Phi có chút giận dữ.

– Sao thế Dật Phi?

Tiếu Nguyệt Dung có chút khó hiểu.

– Tôi tưởng rằng cậu ta nhắn từng chữ chứ.

Lâm Dật Phi dựa vào tường, dáng vẻ như muốn thổ huyết:

– Tôi thì lại nhắn lại từng chữ một, gửi lại một tin nhắn cho cậu ta mà mất hơn mười phút.

Tiếu Nguyệt Dung phụt cười:

– Chỉ có anh là thật thà.

– Nói vậy thì cái này đúng là vạn năng rồi.

Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, thấy Tiếu Nguyệt Dung tươi cười rạng rỡ thì trong lòng cũng thấy vui vẻ:

– “Rượu càng lâu càng thuần, nước càng lâu càng thanh, sự tang thương của thế gian càng chảy càng nhạt, tình nghĩa bạn bè càng lâu càng chân thành, chân thành chúc bạn tôi trải qua một năm may mắn mỹ mãn”. Đây là tin nhắn của Đại Ngưu.

– Đại Ngưu có tài văn chương thế này sao?

Tiếu Nguyệt Dung che miệng cười nói.

– Đương nhiên là không có rồi.

Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:

– Tôi vốn định khen cậu ta văn chương tài hoa nhưng ngẫm lại thì thấy vẫn nên gửi lại cái tin nhắn nói”tình bạn của chúng ta non xanh nước biếc, thiên trường địa cửu”.

Tiếu Nguyệt Dung cười ngặt nghẽo:

– Hóa ra anh đã sớm biết rồi.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Bị lừa một lần là đủ rồi, tin nhắn thứ nhất chủ tịch Phó gửi đến tôi còn chưa trả lời xong đã thấy mấy tin nhắn gửi đến liên tiếp, cái nào cũng hài hước và thâm tình. Nếu như muốn thi Trạng nguyên thì vẫn còn dư sức, tôi còn nghĩ qua một năm, bản lĩnh ngôn ngữ của mọi người đều tăng lên không ít, sau đó thấy hai mấu tin nhắn của Ninh Trí Viễn và Hạ Sảng gửi cho tôi giống nhau y hệt. Ồ, cô xem, chính là cái này: “Nếu như bạn dám nói Tết không vui thì tôi sẽ đánh cho mặt bạn xanh đỏ, đánh cho bạn ù đầu, đánh cho tai bạn trở nên ong ong, đánh cho cả người đơ luôn, đánh cho nỗi buồn bực phải cút xéo, còn đánh cho tàn phế luôn”. Lúc đó tôi mới hiểu hóa ra lũ tiểu tử này gửi đi gửi lại tin nhắn cho vui.

– Hóa ra Lâm đại hiệp cũng có lúc giả bộ hồ đồ như vậy.

Tiếu Nguyệt Dung lại hỏi:

– Còn có ai nữa không? Hình như điện thoại của tôi không có tin nhắn nào thì phải.

– Cũng không ít đâu.

Lúc này Lâm Dật Phi mới nhớ ra:

– Đêm qua di động của cô kêu to lắm nhưng gọi thế nào cô cũng không tỉnh, tôi lại không tiện xem nên không giúp cô trả lời lại.

– Thật sao?

Lúc này Tiếu Nguyệt Dung mới tỉnh ngộ, bản thân mình chỉ lo nhắc nhở Lâm Dật Phi mà lại quên mất mình cũng có mấy người bạn. Cô vội vàng móc điện thoại ra nhìn một chút, khóe miệng hiện lên ý cười:

– Dật Phi, tôi cũng có mấy tin nhắn mà anh nói này.

Lâm Dật Phi nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô thì cảm thấy yên lòng, đến quầy phục vụ giao lại chìa khóa, thấy vẻ mặt tràn đầy mờ ám của nhân viên phục vụ nhưng cũng không để ý. Quân tử vô tư trong sáng, kẻ tiểu nhân thường suy nghĩ lung tung, chỉ cần mình không thẹn với lương tâm là được rồi.

Nhưng hai người Lâm Dật Phi cũng được coi là may mắn, may đây là một thị trấn nhỏ, một đám nhân viên pháp luật cũng đã về nhà ăn Tết, nếu không bọn họ làm nghiêm, bắt cả hai người lại, cho dù hai người không có chuyện gì nhưng phỏng chừng cũng khó giải thích.

Nhưng những tin nhắn hắn nói chỉ là một phần trong số những tin nhắn hắn nhận được, vẫn còn mấy người nữa không cần nói vì Tiếu Nguyệt Dung cũng không biết, cho dù hắn nhận được nhưng cũng có chút không tưởng được.

Một tin nhắn là của A Thủy, vô cùng đơn giản, cậu ta chỉ nói một câu “Chúc mừng năm mới”.

Có lẽ bọn họ chính là người như vậy, có nhiều lúc những lời hay nói ngày thường đã nói quá nhiều rồi nhưng đến khi nhắn tin chúc mừng năm mới thì lại không có lời nào để nói, không giống như mối quan hệ của một số người, tuy ngày thường lạnh nhạt với nhau nhưng lúc chúc Tết lại không quên phần ân tình này.

Người phát minh ra tin nhắn đúng là có công lao như trời biển, có thể giảm đi rất nhiều sự ngại ngùng và những tình tiết không cần thiết giữa người với người khi giao tiếp, cho dù cõi lòng khi chia tay đã chết lặng, muốn đập đầu vào tường, khi giữa hai người nói một câu cũng trở nên dư thừa, chẳng qua cuối cùng cũng biến thành mấy ký tự ngắn ngủi, ngón tay động một cái đã làm một cái kết thúc, tránh khỏi những tổn thương trầm mặc khôn kể khó nói trong lời.

Nhưng Bách Lý Băng không gửi tin nhắn mà gọi điện đến, hiển nhiên là cô cảm thấy nói chuyện qua điện thoại thì trực tiếp và chân thực hơn chút, nhưng trong điện thoại cô cũng không nói nhiều những lời tâm tình, cô chỉ hỏi Lâm Dật Phi đón Tết ở đâu, đang làm gì và cô rất nhớ hắn.

Tuy Lâm Dật Phi không làm gì thẹn với lương tâm nhưng cũng nói một lời nói dối có thiện ý. Hắn nói mình và bố mẹ về quê, cũng không thể nói hiện giờ hắn và Tiếu Nguyệt Dung đang cùng ngủ trong một căn phòng được. Mặc dù hai người họ đến tay còn không nắm nhưng hắn cũng biết có một số chuyện, anh giải thích thì thà không nói còn hơn.

Bách Lý Băng có chút buồn bực, nói ở nông thôn sao lại yên tĩnh như vậy, trong tưởng tượng của cô thì hẳn nên là có tiếng chim hót ríu rít mới đúng. Cô hơi làm nũng, nói muốn nghe những âm thanh ở nông thôn một chút, ví dụ như tiếng côn trùng, tiếng chim hót.

Lâm Dật Phi đành phải nói chim chóc hiện giờ ngủ hết rồi, còn côn trùng sâu bọ gì đó đều bị chết do thuốc sâu.

Bách Lý Băng ở bên kia cười không ngừng mặc dù lời giải thích này không có gì buồn cười cả.

Khi Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng kết thúc cuộc trò chuyện thì hắn nhận được một tin nhắn, thấy đó là một số điện thoại lạ, vốn hắn tưởng là bạn bè trước kia của Lâm Dật Phi nhưng thấy tên người để lại tin nhắn thì hắn không khỏi ngẩn ra một chút, tin nhắn này là do Phong Tuyết Quân gửi tới.​